Thứ bảy đầu tiên sau kỳ nghỉ Tết, Tòa án nhân dân huyện Kim không dán thông báo và tiến hành xét xử vụ án không công khai. Không ai ngờ rằng Tòa án vẫn làm việc ngoài giờ vào cuối tuần, cho nên khâu bảo mật thông tin về việc thụ lý xét xử vụ án được làm rất tốt.
Mặc dù là xét xử không công khai, nhưng có rất nhiều nhân vật cao cấp đến dự, có lãnh đạo của ủy ban chính pháp và hệ thống công an, Viện Kiểm sát, Tòa án tỉnh, còn có lãnh đạo các cơ quan chức năng cấp thành phố, cấp huyện, một số quan chức chính phủ và mấy quan chức là họ hàng nhà họ Phạm, Từ Tăng cũng đến dự thính, ngay cả đại biểu hội đồng nhân dân cũng không được mời đến dự thính, mục đích là để cố gắng giảm thiểu mức độ ảnh hưởng về sau của vụ án.
Quan tòa và công tố viên trong phiên tòa đều là người của huyện do cấp trên chỉ định, toàn bộ kịch bản đều căn cứ vào chỉ thị của cấp trên, đã tiến hành chỉnh sửa nhiều lần, để đảm bảo cho vở kịch phát triển theo hướng mà họ đã sắp đặt.
Nhưng Trần Tiến, vai chính vẫn diễn suốt này, liệu có sáng tạo bất ngờ gì không đây?
Giờ phút này, không ai biết được tiếp theo đó sẽ xảy ra chuyện gì?
Một mình Trần Tiến gây ra bốn vụ trọng án, giết bảy người, quy mô phạm tội rất lớn, hồ sơ xếp thành chồng dày, người chịu trách nhiệm khởi tố của Viện Kiểm sát mất cả buổi sáng mà vẫn chưa đọc xong.
Từ Tăng chẳng còn tâm trí nào để ăn cơm trưa, anh biết, sau ngày hôm nay, Trần Tiến sẽ nhanh chóng đi đến chặng cuối của cuộc đời. Có điều, Trần Tiến ngồi trên ghế bị cáo, tâm trạng lại rất ổn định, im lặng lắng nghe công tố viên nói, thỉnh thoảng khuôn mặt lại lộ ra một sắc thái rất khó tả.
Đến trưa, phiên tòa tạm nghỉ giữa chừng, chiều tiếp tục xét xử.
Tòa án hỏi luật sư đại diện cho Trần Tiến có thắc mắc gì về các chứng cứ phạm tội mà công tố viên nêu ra hay không, vị luật sư chỉ định đó hoàn toàn tán đồng.
Quan tòa lại hỏi luật sư có cần phản bác điều gì không, luật sư đề nghị quan tòa và bồi thẩm đoàn xét xử theo quy định của pháp luật.
Từ Tăng lầm bầm, đúng là một lũ diễn viên!
Đúng lúc đó, người ngồi trên ghế bị cáo, từ đầu đến cuối tổng cộng chỉ nói vài câu là Trần Tiến bỗng lên tiếng: "Kính thưa quan tòa, thưa bồi thẩm đoàn cùng toàn thể các vị lãnh đạo dự thính." Gương mặt anh ta hiện ra nụ cười rạng rỡ, tươi tắn, giọng nói to rõ, trạng thái tinh thần rất tốt, hoàn toàn không giống bệnh nhân ung thư ở giai đoạn cuối.
Trần Tiến đột nhiên lên tiếng khiến tất cả mọi người đều ngớ ra, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, dường như anh ta không phải là bị cáo, mà là một luật sư biện hộ nổi tiếng, giàu kinh nghiệm và tự tin.
Quan tòa lập tức có phản ứng, nói: "Bị cáo muốn nói phải không?"
Trần Tiến mỉm cười: "Mấy hôm trước, tôi đã đọc mấy cuốn sách luật, đến khâu này, tôi được phép nói đúng không? Vâng, tôi nên nói, thưa quan tòa, bị cáo xin được nói."
Tất cả mọi người đều lấy làm lạ trước hành động bất thường của anh ta, mắt Từ Tăng sáng lên, quan tòa có vẻ lúng túng, theo quy định của pháp luật, yêu cầu này của bị cáo cần được phê chuẩn, nhưng anh ta định nói gì?
Quan tòa nhìn về phía lãnh đạo ủy ban chính pháp tỉnh đang ngồi ở ghế dự thính.
Trong lòng lãnh đạo cũng thấy hồ nghi, không biết rốt cuộc Trần Tiến định nói ra điều gì, nhưng lại nghĩ đây là phiên tòa xét xử không công khai, cho dù là anh ta có gào lên mấy câu không hợp lý thì cũng sẽ không lộ ra ngoài, nếu anh ta muốn phản bác chối tội, bây giờ chứng cứ xác đáng, anh ta cũng không thể phản bác được, bèn gật đầu với quan tòa.
Quan tòa nói: "Bị cáo có thể biện hộ."
Trần Tiến lắc đầu: "Không, không phải là biện hộ, tôi không định phủ nhận điều gì, bốn vụ án mạng này đều do tôi gây ra, theo pháp luật, tôi đáng bị tử hình, về điều này tôi không có ý kiến gì khác. Tôi chỉ định sửa lại một vài lỗi trong tài liệu khởi tố của công tố viên."
Anh ta dừng lại giây lát rồi đột nhiên mỉm cười nhìn về toàn bộ lãnh đạo và những người ngồi ở ghế dự thính: "Bốn vụ án mạng này, thực ra không phải là một mình tôi gây ra, tôi có một đồng phạm, nhưng các anh đã không bắt được."
Anh ta vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt ở đó đều chấn động, ai nấy lộ vẻ kinh ngạc, Vương Các Đông giật nảy mình, tại sao... tại sao vẫn là vấn đề đồng phạm!
Không ai ngăn anh ta nói tiếp, tất cả mọi người đều muốn biết rốt cuộc anh ta sẽ nói gì. Quan tòa cũng ngây người ra vì kinh ngạc.
Trần Tiến tiếp tục: "Sau khi ban chuyên án bắt được tôi quy án, cũng từng nghi ngờ là tôi có một đồng phạm, có điều cuối cùng, căn cứ vào lời khai của tôi và những chứng cứ khác, đã bị tôi lừa, tin rằng tôi phạm tội một mình, không có đồng bọn. Sự thực là, bây giờ tôi có thể nói ra, tôi có một đồng bọn."
Ánh mắt của mấy vị lãnh đạo hướng về Vương Các Đông, vẻ mặt Vương Các Đông vô cùng lúng túng, khó xử.
Lúc này, Trần Tiến như thể đang nói hộ cho Vương Các Đông: "Có điều chuyện này cũng không thể trách các bạn trong ban chuyên án, tôi thấy họ rất chuyên nghiệp, chỉ có thể trách tôi đã bảo vệ bạn mình quá tốt."
"Trong tài liệu của công tố viên, hình như thiếu mất một mục, tôi có một tài liệu ghi chép điều trị tâm lý, trong đó có viết tôi có khuynh hướng đồng tính, có lẽ bên Viện Kiểm sát thấy tài liệu này không liên quan đến vụ án, cho nên không chuyển giao, đúng không?"
Mấy vị lãnh đạo dự thính bắt đầu thì thầm to nhỏ, nhiều người nhìn Vương Các Đông hơn, vẻ mặt Vương Các Đông đã nói rõ với họ, đúng là có chuyện đó.
"Thực ra tôi không chỉ có khuynh hướng đồng tính, tôi thừa nhận tôi là một người đồng tính thực sự. Các anh thử nghĩ xem, một người đồng tính làm sao có thể đem lòng yêu Cam Giai Ninh, đồng thời phạm tội vì cô ấy được?"
Câu nói đó của Trần Tiến giống như một trái lựu đạn bị ném xuống hồ nước, đột nhiên phát nổ.
Động cơ phạm tội của bị cáo trong phút chốc bị thay đổi bởi câu nói này!
"Có lẽ khi tôi còn nhỏ, do ngoại hình xấu xí, nội tâm tự ti, không dám tiếp xúc với các bạn nữ, khi tôi tự phát hiện ra mình có khuynh hướng này, ít nhất tôi đã học đại học rồi. Các anh có thể điều tra qua các bạn tôi thì biết, hỏi họ xem trong thời gian học đại học tôi có tiếp xúc với các bạn nữ không? Không. Các anh còn có thể điều tra môi trường làm việc của tôi ở Mỹ, hỏi xem những năm vừa qua tôi có bạn gái không? Không. Tại sao? Thời học đại học, có lẽ do ngoại hình, nhưng sau khi tốt nghiệp, tôi có một công việc đáng để người khác ngưỡng mộ ở Mỹ, tại sao tôi không yêu ai. Vì tôi không thể nào chấp nhận được con gái."
"Cho nên, tôi nói với ban chuyên án là Cam Giai Ninh từng là bạn gái của tôi trong một thời gian rất ngắn, là nói dối. Khi bịa ra câu chuyện đó, tự bản thân tôi cũng thấy ghê tởm, vì tôi thực sự không thể nào tưởng tượng được cảm giác mình ở bên một cô gái, chuyện đó sẽ khiến tôi buồn nôn. Nếu các anh vẫn không tin, có thể kiểm tra hậu môn của tôi."
"Nói một chút về quá trình phạm tội của tôi nhé, mỗi lần phạm tội, tôi là người đảm nhiệm việc vạch định toàn bộ kế hoạch, người tiến hành các công việc chuẩn bị cũng là tôi, nhưng hành động giết người cuối cùng thì một nửa là tôi làm, một nửa là bạn của tôi làm."
"Lần đầu tiên, khi giết Giang Tiểu Binh, đúng là tôi đích thân làm, vì người bạn đó của tôi ngồi trong xe, không có cơ hội ra tay. Trong tài liệu của công tố viên nói rằng tôi đã bám theo Giang Tiểu Binh vào đường An Lạc, chờ thời cơ rồi dùng súng gây mê tiêm nicotine vào cổ cậu ta, sau đó đưa cậu ta lên tòa nhà dân cư ở bên cạnh, vứt cậu ta xuống phía sau nhà qua cửa sổ ở cầu thang, sau đó lái xe ra phía sau nhà và chở xác đi. Tôi cũng đã đưa ban chuyên án đến chỉ rõ hiện trường, vừa nãy công tố viên cũng đã cung cấp ảnh chụp. Nhưng thực tế hoàn toàn không phải vậy. Sự thực là sau khi giết người xong, tôi giấu xác Giang Tiểu Binh vào một góc ở cạnh đó, che kín, sau đó người bạn của tôi lái xe vào chở đi. Thử nghĩ xem, toàn bộ quá trình phạm tội, tôi đã suy tính chu toàn như vậy, lúc đó lại nghĩ đến chuyện vứt ra phía sau tòa nhà từ cầu thang hay sao? Nhỡ mà khoảng cây xanh đó có người thì làm thế nào? Chẳng phải là tôi sẽ phải đối mặt với rủi ro lớn hơn hay sao? Cách an toàn nhất, tôi sẽ không giết chết Giang Tiểu Binh ở con đường mà cả hai đầu đều có chỗ lắp camera giám sát như đường An Lạc. Còn một cách nữa, tôi mua ba chiếc xe, mỗi ngày đều đỗ ở cả ba tuyến đường mà Giang Tiểu Binh có khả năng đi về nhà, vì hằng ngày ba chiếc xe này hoán đổi cho nhau khi đỗ ở trên đường, nên hoàn toàn không gây chú ý. Mà sau khi tôi giết hại Giang Tiểu Binh, sang ngày thứ hai thậm chí ngày thứ ba mới chở xác cậu ta đi, thì các anh điều tra xe ô tô thế nào? Cách này an toàn hơn rất nhiều so với việc vứt xác cậu ta ra đằng sau tòa nhà. Mọi người chắc cũng tin rằng đối với tôi, mua ba chiếc xe không có gì là khó khăn về mặt kinh tế chứ."
Những người ngồi dự thính thì thầm to nhỏ, đúng vậy, theo như quá trình điều tra của cảnh sát, nếu Trần Tiến sử dụng cách này, đồng thời lựa chọn thời điểm muộn một chút vào ngày hôm sau mới chở xác Giang Tiểu Binh đi, thì vô cùng kín kẽ, cảnh sát căn bản không thể tìm được ra bất cứ manh mối nào. Nhưng trong tài liệu khởi tố của công tố viên, Trần Tiến đã dùng một biện pháp rõ ràng là ngu dốt hơn, mạo hiểm hơn.
"Khi giết Diêu Tố Nguyệt và Lý Khởi Minh, người đi xe đạp điện vào ở thời điểm sau đó, các anh thấy dáng người anh ta có giống tôi không? Trước đây, ban chuyên án cũng đã nghi ngờ, nhưng tôi kiên quyết nói đó là tôi, nói là có lẽ do trời tối, thêm vào đó là những nguyên nhân như đạp xe, quần áo..., thế là các anh đã tin tôi."
"Khi giết vợ chồng Phạm Trường Căn, người đi thăm dò mấy lần trước, tin là không cần nói, các anh cũng nhận ra được là tôi. Nhưng buổi sáng sớm hôm cuối cùng thì sao, dáng người có phải là rất giống người lần trước? Đúng vậy, người đó vẫn là bạn tôi, không phải là tôi."
"Nếu các anh không tin, có thể điều tra một việc. Nếu tôi nhớ không nhầm, vợ chồng Phạm Trường Căn chết vào ngày 22 tháng 12, mấy ngày đó lại đúng là thời gian tôi không ở nhà vì thí nghiệm hóa học bị dò chất độc, cho nên tôi đã thuê phòng ở khách sạn Phổ Giang, số phòng là 806, tôi nhớ rất rõ, cách phòng tôi không xa, ở chỗ cạnh đó trên hành lang có một camera giám sát, camera giám sát chắc chắn đã ghi lại được hình ảnh của tôi ra vào căn phòng vào ngày 21 tháng 12, ngày hôm sau là ngày xảy ra vụ án, lúc tôi ra khỏi phòng chắc chắn là hành vi phạm tội đã được hoàn thành. Nếu các anh đối chứng một lần nữa, thì sẽ phát hiện ra tôi không hề có thời gian gây án, cho nên tôi cũng không thể là người đi chiếc xe đạp điện đó."
Một tiếng "pằng" vang lên, tim Vương Các Đông như bị bắn nát bởi một phát rất mạnh, vào thời gian xảy ra hành vi phạm tội, anh ta không hề đi ra khỏi phòng, như vậy kẻ đi chiếc xe đạp điện đó không còn nghi ngờ gì nữa chính là đồng bọn của anh ta!
Trần Tiến đã lừa mình, cũng lừa toàn bộ đội cảnh sát điều tra, bây giờ anh ta lại nói ra, mục đích là để toàn bộ ban chuyên án bị mất mặt hay sao? Vương Các Đông nghiến chặt răng, toàn thân run lên vì bị kích động.
Trần Tiến tiếp tục nói: "Sau khi cảnh sát bắt được tôi, khi lục soát nhà tôi, đã tìm thấy một chiếc thùng sắt, bên trong có một số đồ dùng cá nhân như bàn chải đánh răng, khăn mặt đã bị đốt, điểm này vừa nãy công tố viên có nhắc đến, đồng thời cũng có ảnh chụp làm chứng. Ban chuyên án tìm được tóc còn sót lại của tôi ở trong cái thùng sắt, đem đi giám định DNA, may sao, kết quả chính là tôi, có lẽ là tóc của bạn tôi đều đã bị đốt sạch rồi, đồng thời cũng bị phân hủy vì tôi tưới dung dịch axit sulfuric loãng lên, tôi tin là cho dù có sót lại những thứ như da chết, cảnh sát cũng không thể điều tra ra được. Hơn nữa bạn tôi chỉ ngủ ở nhà tôi có vài ngày, tôi tin là không thể tìm thấy tóc của anh ấy trên nền nhà."
Anh ta mỉm cười: "Các anh cho rằng tôi quả thực máu lạnh đến như vậy, còn định tìm một người có hình thể giống mình để giết hại, giả như mình tự sát vì sợ tội. Cho dù tôi có muốn làm thế, tôi cũng rất rõ, việc này không hề dễ dàng như vậy, vì dù sao ít nhiều cũng có thể tìm thấy tóc tôi trên nền nhà, thậm chí trên rất nhiều quần áo của tôi, nghe nói kể cả mồ hôi ở giày cũng có thể giám định ra DNA. Tôi tạo ra vụ án giả như vậy có đáng không?"
Những người có mặt tại phiên tòa phân tích tỉ mỉ những lời của anh ta, đều thấy có lý. Nếu hung thủ trong một vụ án lớn và nghiêm trọng như vậy tự sát vì sợ tội, thì nhất định phải giám sát DNA. Mặc dù nền nhà anh ta đã được lau dọn, nhưng không thể dọn sạch được hết toàn bộ lông tóc. Phương án này hoàn toàn vô ích.
"Có điều may mà người bạn đó của tôi chỉ ở nhà tôi vài ngày, toàn bộ đồ đạc đều được tôi dọn sạch rồi, các anh không thể điều tra ra được."
Vương Các Đông úp mặt vào hai lòng bàn tay, anh không muốn nghe tiếp một chút nào nữa, mỗi một câu nói trong lời khai của Trần Tiến không khác nào một trăm cái tát giáng vào anh, anh rất xấu hổ, cũng rất phẫn nộ, mà không trút cơn giận vào đâu được.
"Còn cái lần tôi lên kế hoạch định giết Từ Tăng."
Từ Tăng mở to mắt ra nghe.
"Nếu tôi thực sự muốn giết Từ Tăng, tại sao lại để số xì gà có chứa TNT ở lớp dưới cùng, tôi nghe ban chuyên án nói anh ta chỉ hút một điếu, vì thấy không hợp vị, không hút tiếp nữa. Nếu toàn bộ hộp xì gà của tôi đều có chứa TNT, thì cho dù anh ta chỉ định hút thử một điếu xem mùi vị thế nào, cũng sẽ toi mạng luôn, sao tôi lại để toàn bộ lớp trên là xì gà thật, lớp dưới mới là xì gà có chứa TNT chứ?"
Lại thêm một cái tát nữa giáng vào mặt Vương Các Đông, câu hỏi này tại sao anh lại không nghĩ tới? Nếu đúng là Trần Tiến muốn giết hại Từ Tăng, tại sao không để xì gà ở lớp thứ hai?
"Nói đến đây, các vị nhất định rất muốn biết người bạn đồng phạm của tôi là ai, rất tiếc, đó là một bí mật, tôi không thể nói cho các vị. Vì đó mới là người mà tôi yêu quý nhất, rất tiếc anh ấy không phải là một người đồng tính hoàn toàn, vì vẫn yêu Cam Giai Ninh, nhưng không thể có được cô ta nên anh ấy mới qua lại với đàn ông. Anh ấy phạm tội vì Cam Giai Ninh, tôi tình nguyện giúp anh ấy, không hề hối hận, toàn tâm toàn ý giúp anh ấy, đó là tình yêu, một tình yêu mà có lẽ các vị khó mà cảm nhận được."
Tất cả mọi người đều bất giác thấy buồn nôn, tình yêu không hối hận giữa những kẻ đồng tính, vì thứ tình yêu dị dạng đó mà đi giết người, thứ suy nghĩ, tình cảm như vậy đã biến thái đến mức độ nào?
"Sự thực là tôi rất ghen với Cam Giai Ninh, Cam Giai Ninh mới là người đã giành trọn tình yêu của anh ấy. Nếu nói là tôi giết người vì Cam Giai Ninh, ha ha, quá sai lầm, khi Cam Giai Ninh chết, tôi vui sướng vô cùng, làm sao tôi có thể đi báo thù cho một người đàn bà như cô ta? Tôi biết, tình yêu thật sự trong lòng anh ấy chỉ dành cho một mình Cam Giai Ninh, tôi chẳng qua là nơi gửi gắm nhất thời, người bạn đồng hành nhất thời, người bạn hợp tác nhất thời, nhưng tôi không kiềm chế được tình yêu của mình đối với anh ấy, vì anh ấy, để giúp anh ấy, thực hiện việc anh ấy muốn làm, tôi có thể hy sinh bản thân mình. Nhất là khi tôi biết mình bị ung thư não, thời gian của tôi đã không còn nhiều nữa, có lẽ việc có ý nghĩa nhất mà tôi làm chính là giúp anh ấy báo thù cho Cam Giai Ninh."
Lại thêm một cơn buồn nôn khủng khiếp, tình yêu giữa những người khác giới hy sinh vì đối phương, cả thế giới đều hiểu được. Nhưng bây giờ là một thứ tình yêu dị dạng, vì thứ tình cảm này mà hy sinh bản thân mình, làm theo tâm nguyện của một người khác, điều này thật khó chấp nhận.
"Tôi hoàn toàn không muốn làm hại Từ Tăng, mặc dù tôi hầu như không liên lạc với anh ta mười năm rồi, nhưng dù sao anh ta cũng là bạn nối khố của tôi từ thuở nhỏ, là một trong vài người bạn ít ỏi của tôi. Nhưng bạn tôi vì giận Từ Tăng năm xưa đã bỏ rơi Cam Giai Ninh, sau khi Hà Kiến Sinh bị hại, lại không ngăn cản được vụ bi kịch xảy ra sau đó của Cam Giai Ninh, cho nên trong lòng anh ấy vô cùng hận. Vì anh ấy thúc ép, tôi đành chế ra hộp xì gà đó. Nhưng trong lòng tôi không hề muốn hại Từ Tăng, cho nên đã để số xì gà có chứa TNT ở lớp thứ hai, tính mạng Từ Tăng cuối cùng sẽ thế nào, đành tùy theo ý trời."
"Thực ra từ khi tôi quyết định giúp anh ấy báo thù, tôi đã không nghĩ đến chuyện mình được ra đi một cách bình yên. Ngay từ đầu, tôi cố ý lộ diện trước camera giám sát, một mặt là vì muốn đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát bằng cách đi giày tăng chiều cao ngầm. Mặt khác, tôi đã nghĩ đến, còn tiếp tục phạm tội nhiều lần như vậy, thế nào cũng sẽ bị camera giám sát quay được. Chỉ có để đặc điểm của tôi càng rõ, thì đặc điểm của anh ấy mới càng khó phát hiện, cảnh sát càng không thể điều tra được ra anh ấy. Để bảo vệ anh ấy, tôi chỉ còn cách hy sinh bản thân mình. Sau khi các anh dán lệnh truy nã, tôi hoàn toàn không hề định chạy trốn, cho nên sáng sớm hôm đó, tôi đã liều lĩnh trực tiếp chạy đến công ty của Trương Hồng Ba để ra tay. Nếu tôi thực sự muốn chạy trốn, chỉ cần cải trang thay đổi ngoại hình, cho dù là ở cái huyện bé tí này, các anh muốn bắt tôi, cũng phải mất rất nhiều công sức."
Điểm này những người từng tham gia trong quá trình điều tra và bắt giữ Trần Tiến đều không phủ nhận, việc bắt tội phạm luôn là khâu phiền phức nhất trong quá trình làm án. Lúc đó, cho dù là Trần Tiến đi qua ngay bên cạnh, cảnh sát cũng không nhận ra được. Nếu không phải là Trần Tiến tự tháo bỏ đồ hóa trang, thì muốn bắt được anh ta cũng không thể dễ dàng như vậy.
"Tôi tin rằng mình đã làm nhiều như thế, cho dù tôi có chết, trong lòng người bạn đó suốt cuộc đời này sẽ có tôi."
"Còn tại sao phải giết bảy người này, Trương Hồng Ba và Phạm Trường Căn cùng một nhà thì không phải nói nhiều rồi, không có hai vị này, thì sẽ không xảy ra sự việc của Hà Kiến Sinh, Cam Giai Ninh cũng sẽ không chết. Còn người thân và họ hàng của Lý Cương và Giang Bình, vì sau khi Cam Giai Ninh chết, bọn họ đã rất nhiều lần đến quấy rối nhà họ Hà, thậm chí con trai Cam Giai Ninh còn rất bé cũng không tha, bạn tôi đã vô cùng tức giận, anh ấy thậm chí còn hận những người này hơn cả Trương Hồng Ba và Phạm Trường Căn. Cho nên đã quyết định ra tay với hai nhà này. Tính khí bạn tôi nóng nảy hơn tôi rất nhiều, mặc dù tôi đã bị bắt, nhưng bạn tôi vẫn đang ở bên ngoài, hừ, những kẻ đã đến nhà họ Hà gây rối cẩn thận đi, ha ha."
Anh ta đột nhiên phá lên cười, tiếng cười lạnh toát đến rợn người, cho thấy một sự đe dọa uy hiếp lộ liễu, sau đó, anh ta đưa ngón tay cho vào miệng mình, ấn mạnh, rồi rút ngón tay ra, mỉm cười nhìn tất cả mọi người: "Không phải là ban chuyên án đã tìm thấy kali xyanua hay sao? Trong lời khai trước đây của tôi, vốn tôi định sử dụng để giết hại vợ chồng Phạm Trường Căn, sau đó nghĩ đến chuyện kali xyanua phát huy tác dụng quá nhanh, nên đã chọn arsenic trioxide. Sự thực là tôi đã nói dối. Tác dụng thật sự, các vị sẽ sớm biết ngay thôi." Anh ta nghiến chặt răng.
Thời khắc đó, cả phiên tòa lặng yên, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào hành vi dị thường của Trần Tiến.
Trái tim Từ Tăng trong giây lát như bị bóp nát, anh bỗng nhớ lại lần gặp Trần Tiến ở quán bán đồ ăn nhanh, Trần Tiến không ăn cơm, nói là mình vừa nhổ một cái răng. Hóa ra... hóa ra... trong phút chốc anh chợt hiểu ra tại sao Trần Tiến nhổ răng, vì anh ta đã bỏ chất cực độc kali xyanua vào trong chiếc răng giả, để tự kết liễu cuộc đời mình vào giây phút cuối cùng!
Đó chính là lý do vì sao trước đây Trần Tiến từng nói với anh, anh ta không sợ cảnh sát dùng nhục hình để bức cung, cảnh sát không dám sử dụng nhục hình đối với anh ta, anh ta nói là mình có hai tầng bảo hiểm. Một tầng là căn bệnh ung thư não giai đoạn cuối của anh ta, cảnh sát sẽ không dám dùng nhục hình đối với anh ta. Thứ hai là, anh ta đã suy tính đến chuyện nhỡ đâu cảnh sát vẫn dùng nhục hình, anh ta không chịu nổi, thì có thể sử dụng chất cực độc trong miệng mình để tự kết liễu cuộc đời!