Lúc này, Lý Hạo Dương và mẹ hắn Vương Thục Phân ngồi ở phòng khách, nghe được tiếng mắng chửi của Vu Tiểu Tuệ ở bên trong thì vô cùng sững sờ.
"Hạo Dương, xem ra Vu Tiểu Tuệ rất thích con", Vương Thục Phân không nhịn được, che miệng cười. Con trai bà ta đẹp trai sáng sủa, do bận bịu công việc nên mới không có bạn gái.
"Con thật sự muốn ở bên cạnh Liễu Nhược Hà sao, nó đã từng ly hôn rồi đấy, con vẫn phải nghĩ cho kĩ".
Vương Thục Phân nhắc nhở một câu, dù sao Lý Hạo Dương cũng là một doanh nhân trẻ đầy triển vọng, cưới một người đã ly hôn, đúng là sẽ khiến người ta bàn tán.
"Mẹ, bây giờ là thời đại nào rồi, đã ly hôn thì sao?", Lý Hạo Dương nhếch mép, nói: "Chồng trước của cô ấy là một thằng nhãi vô dụng, con còn nghe nói, Liễu Nhược Hà còn không sống chung phòng với anh ta".
"Chỉ cần con không để ý là được. Con lớn rồi, thấy Liễu Nhược Hà rất phù hợp với con. Chỉ là không biết cô ấy có thích con không thôi”.
Đàn ông nhìn đàn bà, thường đều đánh giá qua vẻ bề ngoài. Nhan sắc của Liễu Nhược Hà dù không hoàn hảo trăm phần, nhưng hoàn toàn trên chín mươi phần, nên Lý Hạo Dương rất thích cô.
"Con trai, con khiêm tốn quá, sao nó có thể coi thường con được".
"Nhà họ Liễu sắp xong đời rồi, Liễu Nhược Hà lại còn ly hôn, phải nói nó mới là người không xứng với con".
Vương Thục Phân vội vàng sửa lại lời cho đúng.
Hai mẹ con họ đang nhỏ to trò chuyện với nhau, bỗng nhiên cửa phòng ngủ mở ra. Họ dừng nói chuyện, thấy Liễu Nhược Hà đang khóc nức nở chạy ra từ trong phòng, khuôn mặt cô in hằn năm dấu ngón tay. Cô đi dép rồi lao thẳng ra khỏi nhà.
"Nhược Hà, cái này..."
Lý Hạo Dương thấy thế, từ trên ghế sofa vội đứng bật ngay dậy.
Ngay sau đó, Vu Tiểu Tuệ cũng bước ra từ trong phòng, có vẻ bà ta vừa nổi giận. Nhưng thấy Lý Hạo Dương, bà ta lại cố bày ra vẻ mặt vui vẻ, lúng túng nói:
"Xin lỗi, khiến mọi người chê cười rồi".
"Con bé Nhược Hà này bình thường được chúng tôi chiều quá nên sinh hư, lại thêm mấy ngày nay nhà họ Liễu xảy ra chuyện lớn, nên tính khí nóng nảy".
"Hạo Dương, cháu đừng nghĩ nhiều. Nhược Hà nhà cô đã ly hôn rồi, hơn nữa từ trước đến giờ không hề thích Nhạc Huy. Nên chỉ cần cháu cố gắng một chút, nhất định sẽ cưa đổ được nó. Nhược Hà nhà cô rất thiếu người chăm sóc".
Lý Hạo Dương nghe vậy thì vội gật đầu nói:
"Cô yên tâm, từ ngày mai, ngày nào cháu cũng sẽ tặng hoa hồng cho Nhược Hà để thể hiện tình cảm".
"Cháu thấy Nhược Hà là cô gái hiểu chuyện, cháu rất thích cô ấy. Nếu hôm nay tâm trạng cô ấy không vui thì hôm sau cháu tới, cô đừng ép cô ấy quá, để cô ấy thêm thời gian".
Vu Tiểu Tuệ thấy Lý Hạo Dương thông cảm như vậy, trong lòng đã coi hắn là con rể, nói gì cũng phải để Lý Hạo Dương và Liễu Nhược Hà đến với nhau.
"Đứa trẻ này vừa có tiền vừa hiểu chuyện lại còn thân thiện, tốt hơn nhiều so với thứ súc sinh Nhạc Huy kia".
Buổi gặp mặt hôm nay không tốt đẹp cho lắm, đến cả nhân vật chính Liễu Nhược Hà cũng bỏ chạy, nên Lý Hạo Dương và Vương Thục Phân không ngồi đợi thêm mà đứng dậy rời đi.
...
Liễu Nhược Hà chạy ra ngoài, do cảm xúc quá kích động, suýt thì ngất xỉu.
Cô vốn đang sốt cao, giờ không biết dựa vào ai, đành phải gọi cho bạn thân Trần Ngọc Đình, bảo Trần Ngọc Đình đến đón cô.
Trần Ngọc Đình là bạn học đại học của cô, sau khi tốt nghiệp hai người vẫn duy trì liên lạc. Tốt nghiệp xong, dựa vào gia đình để tự mình mở một công ty mỹ phẩm, tuy quy mô không lớn nhưng cô ấy không bị ràng buộc với gia đình như Liễu Nhược Hà.
Bây giờ Liễu Nhược Hà chẳng còn gì cả. Nhà họ Liễu đã tiêu đời, người họ Liễu cũng bận rộn tách nhau ra để đổi bán tài sản. Công ty của cô không tránh được việc bị mổ xẻ, hơn nữa, dựa vào địa vị của cô ở nhà họ Liễu, sao dám tranh đoạt với đám người Liễu Thừa Phong, Liễu Hân.
"Cậu ấy, đang sốt sao lại một mình chạy ra ngoài. Nếu mình tới chậm một chút, khéo cậu cũng đi luôn rồi đấy".
Đến nhà Trần Ngọc Đình, Liễu Nhược Hà nằm im trên giường, bộ dạng thảm hại.
Lúc Trần Ngọc Đình đến đón, cô đi mỗi đôi dép, đứng run rẩy trong gió lạnh.
"Nhược Hà, hay để mình nói với mẹ cậu, cậu vừa ly hôn mấy ngày đã sắp xếp cho xem mắt. Để mình đoán, hẳn Lý Hạo Dương đó rất giàu đúng không?"
Trần Ngọc Đình cho Liễu Nhược Hà uống thuốc hạ sốt, nằm trên giường nói chuyện với cô.
Trần Ngọc Đình cũng biết một ít về Vu Tiểu Tuệ. Người phụ nữ này là bà mẹ kì quặc nhất thế giới, yêu tiền như mạng sống, lúc trước còn thường xuyên vay tiền cô ấy.
Liễu Nhược Hà cười gượng, nói:
"Còn không phải ư. Nếu Nhược Huy là người như vậy, liệu bà ấy còn khinh thường không. Lại còn nhìn trúng cái tên Lý Hạo Dương tự mở hai công ty, của cải chất đống".
Trần Ngọc Đình nghe thế thì thở dài:
"Cậu đúng là có phúc không biết hưởng, Nhạc Huy dù nghèo nhưng đối xử với cậu tốt như vậy".
"Hơn nữa ở nhà cậu, có việc gì anh ấy chưa từng làm chứ? Nhà cậu không coi anh ấy ra gì, cậu làm vợ lại muốn ly hôn với người ta. Người ta cũng là một công bố mẹ sinh ra nuôi dưỡng, bố mẹ anh ấy biết được sẽ đau lòng lắm".
"Nhược Hà, nếu cậu không phải bạn thân thì mình cũng mắng cậu, người đàn ông tốt như vậy, cậu có biết người nhà cậu quá đáng thế nào không?"
Trần Ngọc Đình có quan hệ tốt với Liễu Nhược Hà, nên cũng hiểu rõ phần nào chuyện nhà họ Liễu.
Thật lòng mà nói, người ngoài như cô ấy không chấp nhận nổi thái độ của nhà họ Liễu với Nhạc Huy. Lúc Nhạc Huy còn ở đó, bọn họ đối xử với anh như kẻ hầu người hạ.
Thấy Trần Ngọc Đình kích động như vậy, Liễu Nhược Hà hơi kinh ngạc:
"Ngọc Đình, cậu... thật sự thấy nhà mình quá đáng sao?"
Trần Ngọc Đình cười khẩy:
"Chẳng lẽ cậu không thấy vậy? Người họ Liễu đối xử tệ với anh ấy thì đã đành, đằng này cậu cũng quá đáng như thế".
"Người ta nhẫn nhục chịu đựng suốt hai năm, cuối cùng cậu đá người ta đi. Cậu nhìn cậu bây giờ đi, không có Nhạc Huy bên cạnh, cậu bị hành hạ thê thảm, bị ốm mà người nhà cũng không quan tâm".
Nghe thấy thế, trái tim Liễu Nhược Hà run rẩy, cô cắn chặt răng, nói:
"Là anh ấy muốn ly hôn, không phải mình. Chẳng lẽ mình còn phải cầu xin anh ấy đừng ly hôn sao?"
Trần Ngọc Đình lắc đầu thở dài:
"Sao anh ấy nhẫn nhịn người nhà cậu suốt hai năm đằng đẵng như vậy, mà giờ không nhịn được nữa".
"Đó không phải vì nhà cậu quá đáng, nếu đối xử với anh ấy tốt hơn một chút, anh ấy còn phải tuyệt vọng đến thế không?"
Nghe đến hai chữ "tuyệt vọng", Liễu Nhược Hà ngây ngẩn:
"Tuyệt vọng..."
Mấy ngày nay, tuyệt vọng là thứ cô cảm nhận rõ nhất.
"Mình khiến anh ấy tuyệt vọng sao..."
Trong lòng Liễu Nhược Hà nghẹn ngào, thì ra cô cũng không biết, lúc ly hôn với Nhạc Huy, trong lòng cô đã hơi hối hận.
"Anh ấy thích cậu nhiều năm như vậy, nếu không phải do tuyệt vọng, liệu anh ấy có chủ động ly hôn với cậu không?"
"Cậu cũng chẳng nghĩ kĩ. Mình thấy, nếu không vì mẹ cậu, chắc cậu sẽ không đối xử tệ với Nhạc Huy như vậy".
Trần Ngọc Đình dường như không nói điều gì dễ nghe với Liễu Nhược Hà.
Nhưng cũng chính vì là bạn thân của cô, nên cô ấy mới nói ra những lời này, vì cô ấy rất coi trọng người đàn ông tốt như Nhạc Huy. Cô ấy cũng biết rõ tính cách bạn thân của mình, chỉ có Nhạc Huy mới có thể khiến Liễu Nhược Hà cảm giác an toàn.
"Nhưng... Bọn mình đã ly hôn rồi..."
Liễu Nhược Hà quay đầu lại, giọng điệu run rẩy nói.
Một giọt nước mặt chảy ra từ khóe mi, thấm xuống gối.