Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 191: Tôi làm chứng cho cậu ấy



Buổi tối ở biệt thự của Nhạc Huy, mọi người đều tập trung trong phòng ăn.

Mấy người Nhạc Huy đã lấy được năm mươi triệu không sót một đồng nào.

“Ôi trời! Vừa về nước đã kiếm được một số tiền lớn như vậy! Nhạc Huy, hay là chúng ta lập thành một đội ra nước ngoài, ngày nào không có việc làm thì đi gạt tiền của mấy người nước ngoài đó!”

Kỳ Phi cực kì phấn khích, năm mươi triệu vừa về đến tay, anh ta lập tức mua ngay một cái đồng hồ vàng giá trị hơn hai trăm nghìn tệ nhưng lại chẳng là gì so với năm mươi triệu.

Nhạc Huy không khỏi bật cười khi nghe anh ta nói vậy:

“Có phải em xem anh là cướp không vậy? Anh không dám ra nước ngoài với em đâu, bây giờ em đã trở thành đối tượng bị truy nã ở nước ngoài. Anh tiếc mạng anh lắm, vẫn nên ở đây thì hơn”.

Trong phòng ăn còn có Đoàn Thiên Hành và Kim Võ, Hạ Chi Dao thỉnh thoảng mang vài món ăn từ nhà bếp ra. Mấy món ăn hôm nay đều do một tay cô nấu, giờ cô đã trở thành người giúp việc riêng cho Nhạc Huy.

“Anh đừng nói mãi chuyện em bị truy nã. Để giúp anh, em mới vừa về đã bị Tiêu Vân Long truy nã, em tìm ai nói lý đây”, Kỳ Phi tức giận nói.

Kim Võ vội ngồi thẳng lưng khi nghe anh ta nói vậy, mặt không cảm xúc nói:

“Hay là tôi đi giết ông ta, như vậy ông ta sẽ không truy nã sư phụ nữa”.

Nghe Kim Võ gọi mình là sư phụ, Kỳ Phi cứ cảm thấy khó chịu. Anh ta nổi da gà, liếc xéo Kim Võ và nói:

“Cuồng giết người à, Tiêu Vân Long chẳng phải là nhân vật nhỏ gì. Nếu ông giết ông ta thì chúng ta cứ đợi ngày cùng bị truy nã đi!”

Nghe vậy, Đoàn Thiên Hành nói với Nhạc Huy:

“Đại ca, Tiêu Vân Long đã báo cảnh sát, hơn nữa còn truy tìm Kỳ Phi khắp nơi. Bây giờ cảnh sát đang tìm Kỳ Phi, chúng ta không thể để Kỳ Phi bị cảnh sát bắt được”.

Nhạc Huy buông đôi đũa xuống và nói:

“Tiêu Vân Long chỉ đang nghi ngờ Kỳ Phi, ông ta không có bằng chứng về việc Kỳ Phi và đồng bọn cướp tiền của ông ta. Dù cảnh sát có tìm được Kỳ Phi thì cũng không có bằng chứng để kết tội cậu ấy. Nhưng Kỳ Phi là người giám sát việc vận chuyển, chắc chắn cậu ấy sẽ bị cảnh sát đưa vào diện đối tượng tình nghi trọng điểm”.

“Chúng ta chỉ cần thay Kỳ Phi xóa sạch mọi nghi ngờ của cảnh sát, cảnh sát sẽ không đến gây rắc rối cho cậu ấy. Đến lúc đó, chỉ là thù hận riêng giữa chúng ta và Tiêu Vân Long, chỉ còn lại một mình Tiêu Long Vân thì không cần sợ”.

Kim Võ hỏi:

“Cậu Nhạc, làm thế nào mới có thể xóa bỏ nghi ngờ của cảnh sát?”

Kỳ Phi trừng mắt nhìn ông ta: “Sư phụ đang nói chuyện đồ đệ xen mồm vào làm gì, không có chút nào là tôn sư trọng đạo hết, ăn cơm của ông đi!”

Bị Kỳ Phi mắng, người đàn ông cao một mét tám Kim Võ vội ngậm miệng lại, bưng bát đũa lên ăn cơm của mình.

Nhạc Huy hỏi Kỳ Phi:

“Lúc ở trước cửa ngân hàng, em có bị camera của ngân hàng quay được không?”

Kỳ Phi nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói:

“Em luôn đứng trông chừng chiếc xe chở tiền, chẳng phải tổng phụ trách em đây là người làm mấy công việc nặng nhọc như chuyển thùng tiền này nọ sao?”

Nhạc Huy gật đầu nói:

“Vậy thì dễ giải quyết hơn rồi, cảnh sát hỏi thì em cứ việc không thừa nhận, nói em hoàn toàn không tham gia vào việc vận chuyển”.

“Bảo người nào đó đến chỗ cảnh sát giúp em làm chứng nói cả ngày nay em đều ở chung với người đó”.

Kỳ Phi sửng sốt khi nghe anh nói vậy, Đoàn Thiên Hành tò mò nói:

“Chuyện này cũng thật vô lý, lí do này nghe rất gượng ép, cảnh sát lại chẳng phải tên ngốc. Hơn nữa bên Tiêu Vân Long có nhiều người làm chứng việc Kỳ Phi tham gia vào việc vận chuyển như vậy, nếu là em, em cũng không tin”.

Nhạc Huy cười nói:

“Là rất gượng ép nhưng nếu người làm chứng cho cậu ấy là người rất có tiếng nói, còn là người mà cảnh sát không dám tùy ý động vào thì sao. Hơn nữa người này khiến Tiêu Vân Long bất ngờ, ruột gan rối bời”.

Mọi người đều sửng sốt, Kim Võ đặt bát đũa xuống nhìn Nhạc Huy nói:

“Cậu Nhạc, người cậu đang nói đến… là cậu sao?”

Nhạc Huy gật đầu:

“Đúng vậy, là tôi, để tôi ra làm chứng cho Kỳ Phi, lấy thân phận cậu chủ nhà họ Nhạc để làm chứng. Hơn nữa Tiêu Vân Long còn đang cho rằng tôi đã chết, nếu tôi xuất hiện chắc chắn sẽ khiến ông ta khiếp sợ”.

Dứt lời anh liếc nhìn Kỳ Phi:

“Nếu cảnh sát đã bắt đầu tìm em, chi bằng anh dẫn em đi tự thú, nói rõ mọi chuyện với họ còn hơn để họ tìm đến cửa”.

Đôi đũa trong tay Kỳ Phi rơi xuống đất, anh ta ngây ngốc nhìn Nhạc Huy:

“Chết tiệt, có khi nào em không ra ngoài được không đấy?”



Sáng ngày hôm sau, sau khi ăn bữa sáng xong, Kim Võ đích thân đưa Nhạc Huy và Kỳ Phi đến cục cảnh sát tự thú.

Vì chân Nhạc Huy vẫn chưa lành hẳn nên không thể lái xe, đành phải nhờ Kim Võ lái.

Khi họ đến cục cảnh sát đúng lúc gặp phải người trong cục cảnh sát đang đi phát lệnh truy nã Kỳ Phi. Vốn dĩ lệnh truy nã không phát đi nhanh như vậy nhưng hôm qua sau khi Tiêu Vân Long báo cảnh sát, ông ta đã dùng mối quan hệ của mình để gây áp lực cho cục cảnh sát, ông ta bảo dù họ làm thế nào cũng phải tìm cho ra bọn cướp và Kỳ Phi càng nhanh càng tốt.

Cảnh sát không biết thông tin gì về bọn cướp nên đành phải phát lệnh truy nã Kỳ Phi.

Lúc người trong cục cảnh sát đều sửng sốt khi thấy Kim Võ đẩy Nhạc Huy đến rồi lại thấy Kỳ Phi đứng cạnh Nhạc Huy.

“Là Kỳ Phi, mau lên! Đừng để anh ta chạy thoát!”

Một người hét lên, sau đó tất cả cảnh sát đều chạy đến bao vây Kỳ Phi.

“Khoan đã, các người muốn làm gì?”

Thấy dáng vẻ hùng hổ của cảnh sát, Nhạc Huy vỗ xe lăn nhíu mày hỏi.

“Làm gì à, Kỳ Phi bị nghi ngờ là người cướp chiếc xe chở tiền, đây là tội nặng, chúng tôi có người làm chứng”, người dẫn đầu nghiêm giọng nói.

Nhạc Huy nghe vậy thì bình thản đáp:

“Nếu các anh có bằng chứng kết tội thì có thể bắt cậu ấy. Còn không có thì đừng thô lỗ như vậy”.

“Các anh có người làm chứng, Kỳ Phi cũng có. Tôi là người đến làm chứng cho Kỳ Phi, hai ngày nay cậu ấy vẫn ở cùng với tôi, có vấn đề gì sao?”

Anh vừa dứt lời, người dẫn đầu lập tức nhíu mày, cười khẩy nói:

“Cậu xem chúng tôi là kẻ ngốc à? Ông chủ Tiêu có mười mấy người có thể làm chứng đấy. Một mình cậu thì làm chứng cái gì? Cậu còn có thể qua mặt được ông chủ Tiêu ư?”

Vừa dứt lời, Nhạc Huy còn chưa trả lời, một giọng nói vang lên đằng sau người đó:

“Cậu ta có thể!”

Người kia nghe vậy lập tức quay đầu lại thì nhìn thấy Từ Đạt.

Người đến là cảnh sát lần trước điều tra Nhạc Huy sau khi Thành Bạch Vạn chết. Từ Đạt biết thân phận thực sự của Nhạc Huy.

“Đội trưởng Từ, cậu ta…”

Người dẫn đầu kia còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Từ Đạt cắt ngang, ông ta xua tay, nói với giọng điệu chắc chắn:

“Các cậu vào trong đi, chuyện này cứ để tôi xử lý”.

Cảnh sát đó thấy vậy cũng không thể nói gì nữa, anh ta chỉ có thể dẫn người vào trong.

“Cảnh sát Từ, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

Nhạc Huy nhìn Từ Đạt mỉm cười.

Từ Đạt quan sát Nhạc Huy nhưng gương mặt lại hiện lên vẻ phức tạp. Ông ta biết chỉ cần là nơi có Nhạc Huy thì chẳng có chuyện gì tốt cả.

“Cậu Nhạc, cậu thật sự muốn làm chứng cho Kỳ Phi sao?”, ông ta hỏi.

Nhạc Huy cười nói:

“Đó là điều đương nhiên, Kỳ Phi là người anh em của tôi, hai ngày nay cậu ấy vẫn ở cùng với tôi. Cướp bóc cái gì chứ, đều là vu khống, tôi có thể trơ mắt nhìn người anh em của mình bị người khác vu khống vậy sao?”

Từ Đạt cau mày thở dài:

“Nhưng bên ông chủ Tiêu có rất nhiều chứng cứ có thể chứng minh Kỳ Phi có liên quan đến vụ cướp”.

“Cậu Nhạc, làm chứng không thể tùy tiện, nếu không là làm giả lời khai đó”.

Nhạc Huy gật đầu tỏ ý đã hiểu khi nghe vậy, anh bình tĩnh nói:

“Tôi biết nhưng không thể để người khác nói gì thì là cái đó. Tôi có thể đối chất với Tiêu Vân Long, tôi cũng muốn hỏi tại sao ông ta muốn đổ oan cho Kỳ Phi”.

“Ông gọi ông ta đến đây đi, chúng tôi đợi ông ta ở đây”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.