Buổi tối trở về nhà, Tiêu Vân Long ngồi xuống ghế sofa, cả người mê man tiều tụy.
Không có năm mươi triệu tệ, chuỗi vốn của ông ta đã dần dần rơi vào tình thế đứt đoạn, tất cả những gì ông ta chuẩn bị trước đây đều thất bại hoàn toàn. Cổ phiếu của tập đoàn Tiêu Thị giảm mạnh, chỉ tính riêng ngày hôm nay đã tổn thất mấy triệu tệ.
Đây chỉ là con số ngày đầu tiên, tuần sau, thậm chí cả tháng sau, số tiền mà tập đoàn của ông ta tổn thất lớn đến mức ngay cả ông ta cũng không thể chống đỡ nổi.
Đúng lúc này, Thôi Chí Minh và Tiêu Chính Hào bước ra khỏi phòng, nhìn thấy bộ dạng phờ phạc của Tiêu Vân Long, họ lập tức vây quanh, ân cần hỏi han.
"Bố, bố sao vậy, vẫn chưa tìm được năm mươi triệu về ạ?"
"Kỳ Phi kia, thật sự có vấn đề sao?"
Tiêu Chính Hào hỏi.
Vẻ mặt Tiêu Vân Long mệt mỏi, không nói một lời, chỉ thở dài thườn thượt, rồi gật đầu.
Thôi Chí Minh và Tiêu Chính Hào nhìn thấy vậy, sắc mặt cũng thay đổi rõ rệt.
"Bác, anh ta thực sự có vấn đề ư? Không phải anh ta là vệ sĩ riêng mà bác mời về à, sao có thể là gián điệp nằm vùng chứ?", Thôi Chí Minh nuốt nước bọt hỏi.
Tiêu Vân Long nhìn Thôi Chí Minh, sắc mặt dần dần tối sầm lại.
Thật ra mà nói, ông ta và Nhạc Huy kết thù cũng đều vì Thôi Chí Minh. Ban đầu Thôi Chí Minh thù hận Nhạc Huy, ông ta chỉ cố gắng giúp Thôi Chí Minh báo thù Nhạc Huy, vì vậy ông ta mới liên tục chèn ép tập đoàn Cửu Đỉnh của Nhạc Huy.
Chỉ là ông ta đã đoán sai con người Nhạc Huy, nên nói rằng từ đầu đến cuối ông ta đều không hiểu Nhạc Huy. Còn cho rằng đó chỉ là một thằng nhóc trẻ tuổi, thích nổi tiếng và tự cao tự đại mà thôi. Mãi cho đến hôm nay nhìn thấy Nhạc Huy ở cục cảnh sát, ông ta mới hiểu rõ thực lực của Nhạc Huy.
Tiêu Vân Long vẫn chưa quên những gì Nhạc Huy đã cảnh cáo ông ta khi rời khỏi cục cảnh sát.
Nhạc Huy bảo ông ta đừng nhúng tay vào ân oán giữa mình và Thôi Chí Minh.
Ngoài ra, nếu không có Thôi Chí Minh thì năm mươi triệu của ông ta đã không bị cướp mất.
Nhìn thấy vẻ mặt u ám của Tiêu Vân Long, Thôi Chí Minh và Tiêu Chính Hào trố mắt nhìn nhau.
"Bố, bố làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi à?", Tiêu Chính Hào hỏi.
Tiêu Vân Long định thần lại, cố gượng cười, nhìn Thôi Chí Minh và hỏi:
"Chí Minh, chân của cháu đã lành lại chưa?"
Thôi Chí Minh sững sờ, vội vàng trả lời:
"Thưa bác, chân của cháu đã khỏi rồi, kỹ thuật chữa bệnh của chuyên gia chỉnh hình ở thành phố Thiên Hải rất tốt”.
"Bây giờ cháu có thể di chuyển tự nhiên được rồi ạ”.
Tiêu Vân Long nghe vậy liền gật đầu và nói:
"Chí Minh, nếu chân của cháu đã được chữa lành thì hãy về thủ đô càng sớm càng tốt. Bố của cháu đã gọi cho bác hai cuộc điện thoại vào tuần trước và hỏi sao cháu vẫn chưa về đấy”.
Ông ta vừa dứt lời, Thôi Chí Minh bỗng sửng sốt, Tiêu Chính Hào thấy vậy cũng thấy mất hứng nói:
"Bố, Chí Minh và con vẫn chưa chơi đủ mà”.
“Chơi gì mà chơi?”, Tiêu Vân Long tức giận mắng: “Cả ngày chỉ biết chơi bời. Đồ vô dụng. Ngoài chơi ra con còn biết gì nữa, câm miệng cho bố!"
Nhìn thấy Tiêu Vân Long nổi giận đùng đùng như vậy, Thôi Chí Minh thắc mắc hỏi:
"Bác à, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ...”
Tiêu Vân Long thở dài:
"Chí Minh, thật không dám giấu giếm, hiện giờ chuỗi vốn của công ty bác đã bị phá vỡ, dẫn đến vấn đề rất lớn".
"Luôn có người đâm sau lưng bác, bác không thể chăm sóc tốt cho cháu, cháu vẫn nên về thủ đô đi. Khi nào công ty của bác ổn định trở lại thì cháu đến đây chơi bao lâu cũng được”.
Dù sao Thôi Chí Minh cũng là bạn thân của con trai mình nên Tiêu Vân Long chỉ có thể nói chuyện kín đáo và đầy ẩn ý. Nhưng quả thực ông ta không dám giữ Thôi Chí Minh ở lại đây nữa, hiện giờ tập đoàn Cửu Đỉnh đã có năm mươi triệu của ông ta để phát triển và bù đắp cho các khoản tổn thất, cũng đang mở một cuộc phản công chống lại tập đoàn Tiêu Thị của ông ta.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, những rắc rối bên trong và bên ngoài kết hợp thì sớm muộn gì tập đoàn của ông ta cũng sụp đổ.
Nghe đến đây, Thôi Chí Minh cau mày và nói:
"Bác à, chuỗi vốn bị đứt gãy là chuyện lớn. Hãy nói cho cháu biết bác đang thiếu bao nhiêu tiền, cháu sẽ nói với bố cháu. Bác và bố cháu là bạn tốt, chắc chắn bố cháu sẽ không thấy chết mà không cứu đâu, công ty của bác thiếu bao nhiêu tiền? Nhà họ Thôi của cháu có thể giúp đỡ!"
Tiêu Vân Long nhất thời sững sờ khi nghe hắn nói vậy.
Hai ngày nay, ông ta lo lắng chuyện năm mươi triệu đến nỗi suýt quên rằng nhà họ Tiêu và nhà họ Thôi có mối quan hệ thân thiết, ông ta có thể nhờ nhà họ Thôi giúp đỡ mà!
Nhà họ Thôi là một gia tộc lớn ở thủ đô. Thôi Hằng - bố của Thôi Chí Minh có khối tài sản hơn một trăm tỷ. Đối với Thôi Hằng mà nói thì năm mươi triệu này hoàn toàn không đáng nhắc đến!
"Chí Minh, cháu nói đúng! Suýt chút nữa là bác đã quên mất bố cháu rồi!", trong chớp mắt, Tiêu Vân Long đã ném lời cảnh cáo của Nhạc Huy lên tận chín tầng mây, lúc này đối với ông ta mà nói, bù lại khoản tiền đã mất để lấp đầy chuỗi vốn của công ty mới là điều quan trọng nhất.
"Chí Minh, vậy cháu nhất định phải nói với bố cháu, trước tiên hãy cho bác mượn năm mươi triệu, khi công ty của bác hoạt động lại bình thường thì bác sẽ từ từ trả lại tiền cho ông ấy!"
"Lát nữa cháu sẽ gọi điện nói sơ qua tình hình với ông ấy, sau đó bác có thể nói rõ hơn với ông ấy”.
...
Vào ban đêm, Tiêu Chính Hào và Thôi Chí Minh lẻn ra khỏi nhà.
"Chí Minh, không phải anh muốn đi thật đấy chứ, mấy ngày nay bố tôi bận quá nên sợ rằng không chăm sóc cho anh chu đáo thôi. Anh tuyệt đối đừng nghĩ nhiều, ông ấy không thể nào đuổi anh đi đâu”.
Cả hai lên xe, chuẩn bị đến quán bar chơi bời.
"Yên tâm đi, sao bác ấy có thể đuổi tôi đi chứ? Tôi sẽ không giận bác ấy đâu. Vô duyên vô cớ bị cướp mất năm mươi triệu tệ, nếu là tôi thì tôi cũng sẽ nổi giận thôi”.
Thôi Chí Minh xua tay, hoàn toàn không để ý, nói:
"Hơn nữa, vừa nãy bố tôi đã hứa sẽ giúp bác ấy rồi, lâu nhất là hai ngày nữa ông ấy sẽ gửi năm mươi triệu tệ cho bác ấy”.
"Nhưng thực sự đã đến lúc tôi phải trở về thủ đô rồi. Tôi sẽ quay lại khi chuyện của gia đình anh ổn định. Lúc đầu tôi ở lại đây là vì Diệp Huy, bây giờ Diệp Huy đã chết, cũng coi như tôi đã báo được thù rồi”.
Tiêu Chính Hào không vui, thở dài nói:
"Tôi và anh còn chưa chơi đủ mà”.
Thôi Chí Minh khoác vai hắn và mỉm cười đáp:
"Chưa chơi đủ thì anh có thể đến thủ đô chơi với tôi”.
"Tôi nói cho anh biết, tôi đã mở một câu lạc bộ ở thủ đô, đó là một câu lạc bộ cao cấp hàng đầu, các cô gái trong đó đều là người mẫu xinh đẹp”.
Tiêu Chính Hào nghe thấy vậy liền nở nụ cười dâm đãng:
"Ha ha, nơi mà chúng ta đến tối nay cũng có rất nhiều người mẫu trẻ tuổi đấy, là địa bàn của bạn tôi mở”.
"Tối nay không về nhà nữa, chúng ta qua đêm ở quán bar!"
Ở một nơi khác!
Lý Phong Hoa bị Nhạc Huy chơi xỏ, cũng tức giận hai ngày liền.
Ông ta đã phái người đi điều tra lai lịch của Nhạc Huy, nhưng dù điều tra thế nào cũng không có kết quả. Nhạc Huy lừa ông ta khiến ông ta không thể nuốt trôi cục tức này.
Tối nay, Lý Phong Hoa không về nhà, ông ta đang ở công ty để vạch ra kế hoạch tấn công tập đoàn Cửu Đỉnh cùng với một số lãnh đạo cấp cao. Bây giờ tập đoàn Cửu Đỉnh và tập đoàn Tiêu Thị như nước với lửa, đối đầu gay gắt, ông ta phải nhân cơ hội này để dạy cho Nhạc Huy một bài học.
"Giám đốc Lý, chủ tịch và phó chủ tịch tập đoàn Cửu Đỉnh đang ở đây và nói rằng... muốn gặp ông!"
Đột nhiên trợ lý của Lý Phong Hoa gõ cửa bước vào nói với ông ta.