Hai ngày tiếp theo, Nhạc Huy và Tôn Minh Vũ thay phiên nhau chăm sóc cho Trần Ngọc Đình ở trên giường bệnh.
Cơ thể của Trần Ngọc Đình thực sự quá yếu, lại cộng thêm việc mất đi đứa con tạo nên cú đả kích rất lớn đối với cô, hai ngày này cô không nói một lời nào, ăn uống cũng chỉ ăn được vài miếng rồi lại thôi, vài miếng này đơn thuần chỉ để duy trì sự sống.
Nhạc Huy ngoài lo lắng còn cảm thấy sợ hãi nhiều hơn, anh phát hiện ra thái độ của Trần Ngọc Đình với mình còn không bằng thái độ đối với Tôn Minh Vũ. Khi anh ở trong phòng bệnh, Trần Ngọc Đình đều quay đầu đi không thèm nhìn anh.
Điều này đối với anh mà nói càng khiến anh khó chịu hơn.
Đột nhiên anh nhớ tới câu đã từng hỏi Tôn Minh Vũ hai ngày trước, anh hỏi Tôn Minh Vũ có phải rất yêu Trần Ngọc Đình hay không, anh ta đã gật đầu một cách chắc chắn, và trả lời đúng vậy.
Người ta nói phụ nữ là người dễ bị cảm động nhất, đặc biệt là khi có người đàn ông ở bên cạnh thường xuyên quan tâm chăm sóc. Mà vào lúc Trần Ngọc Đình khó khăn nhất vẫn luôn là Tôn Minh Vũ chăm sóc cho cô. Nhạc Huy sợ rằng cô sẽ thật sự thích Tôn Minh Vũ.
Tuy rằng lúc đầu anh còn rất chắc chắn rằng trong lòng của Trần Ngọc Đình chỉ có mình, nhưng bây giờ đứa con trong bụng cô đã không còn nữa, từ góc độ khách quan mà nói chuyện này không hề liên quan gì đến anh, nhưng trong lòng cô chắc chắn rất thất vọng về anh.
Một người đàn ông khiến cô thất vọng, còn một người chăm sóc cô một thời gian dài, cẩn thận chu đáo với cô. Nhạc Huy không chắc chắn, lại thêm thái độ hai ngày nay của cô đối với anh, trong lòng anh đã có dự cảm chẳng lành.
Sáng nay đến phiên Tôn Minh Vũ chăm sóc Trần Ngọc Đình, Nhạc Huy chuẩn bị quay về công ty một chuyến.
Tầng dưới của công ty, hai bố con Tiêu Vân Long và Tiêu Chính Hào vẫn đang quỳ ở đó.
Hai bố con bọn họ đã quỳ hai ngày hai đêm vẫn không chịu rời đi, dường như đã trở thành cảnh tượng quen thuộc ở tầng một của công ty. Lúc đầu có người nói Tiêu Vân Long đến quỳ ở tập đoàn Cửu Đỉnh có nhiều người không tin, nhưng đi tìm kiếm trên mạng nhận ra thực sự là chủ tịch của tập đoàn Tiêu Thị thì ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên.
Tập đoàn Tiêu Thị là doanh nghiệp thuộc Top mười trong thành phố Thiên Hải, nền tảng của nó đã đủ để đá tập đoàn Cửu Đỉnh ra mấy con đường rồi. Tiêu Vân Long lại là nhân vật lớn trong thành phố Thiên Hải, một doanh nhân nổi tiếng như vậy tại sao lại đến quỳ ở tập đoàn Cửu Đỉnh?
Rất nhiều người không biết nội tình bên trong, nhưng chỉ riêng cảnh tượng hai bố con nhà họ Tiêu quỳ xuống cũng đã nhanh chóng lan truyền khắp mọi nơi. Chủ tịch tập đoàn Cửu Đỉnh có lai lịch thâm sâu đến mức ngay cả Tiêu Vân Long cũng không dám chọc vào. Tiêu Vân Long không cẩn thận chọc vào chủ tịch của tập đoàn Cửu Đỉnh vì vậy mới phải đến quỳ xuống nhận sai mới có thể bảo vệ bản thân.
Lúc này ở cách tập đoàn Cửu Đỉnh không xa, có một chiếc xe SUV lái đến gần, người ngồi trên xe là Lý Phong Hoa.
"Giám đốc Lý, kia... kia thật sự là Tiêu Vân Long, còn có con trai của ông ta nữa!"
Tài xế quay đầu lại, ngạc nhiên nói.
Lý Phong Hoa vẫn không tin, vội vàng mở cửa sổ xe ra nhìn về phía cửa lớn của tập đoàn Cửu Đỉnh, phát hiện ở chỗ đó thật sự có hai người đang quỳ, một trong số đó chính là Tiêu Vân Long.
Nhìn thấy vậy Lý Phong Hoa dù không tin cũng vẫn phải tin, gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc một lúc lâu.
"Sao lại như thế...", Lý Phong Hoa sững sờ, thầm nghĩ: "Cho dù là năm mươi triệu tệ bị cướp đi rồi cũng không cần phải như vậy chứ? Tập đoàn Tiêu Thị có tệ đến đâu cũng hoàn toàn có thể phá hủy tập đoàn Cửu Đỉnh, tên Tiêu Vân Long này tại sao lại không có khí phách như thế?"
Lý Phong Hoa thực sự không hiểu nổi, tục ngữ có câu yếu trâu còn hơn khỏe bò, Tiêu Vân Long đã tích lũy tài sản được mấy chục năm, cho dù lần này bị cướp đi mất năm mươi triệu khiến cho ông ta phải chịu tổn thất nặng nề, nhưng ông ta vẫn còn sản nghiệp và tài sản, những thứ này vẫn là thứ mà nhiều người mong mà không được, với sự kiêu ngạo của Tiêu Vân Long thì không cần thiết phải quỳ gối với Nhạc Huy như vậy.
"Giám đốc Lý, lẽ nào thật sự giống với tin đồn, chủ tịch tập đoàn Cửu Đỉnh có lai lịch rất lớn sao?"
Tài xế cũng tò mò quay đầu hỏi Lý Phong Hoa.
Lý Phong Hoa lắc đầu thở dài:
"Không biết, cái này làm sao tôi biết được".
Nói xong, ông ta đẩy cửa xe ra nói với tài xế:
"Anh ở đây chờ tôi, tôi qua đó xem thử".
Nói xong Lý Phong Hoa xuống xe, đi về phía cửa lớn của tập đoàn Cửu Đỉnh.
Ông ta đến trước mặt Tiêu Vân Long, cúi người kinh ngạc nhìn Tiêu Vân Long thần trí đã không rõ ràng nữa, hỏi:
"Tiêu Vân Long, cậu đang làm gì thế, đường đường là người sáng lập ra tập đoàn Tiêu Thị, cậu chạy đến đây quỳ với người ta làm gì chứ?"
Giọng điệu của Lý Phong Hoa không hề có chút giễu cợt mà ông ta thực sự không hiểu nổi.
Tiêu Vân Long chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Lý Phong Hoa, quỳ hai ngày hai đêm, ông ta và Tiêu Chính Hào sắp ngã quỵ rồi. Nhưng chưa chờ được Nhạc Huy tới, không cầu xin được sự tha thứ của Nhạc Huy, làm sao hai người bọn họ dám đứng dậy.
"Anh Lý..."
Sau khi nhìn thấy Lý Phong Hoa, sắc mặt của Tiêu Vân Long cũng hơi thay đổi, vẻ mặt lộ ra vẻ khổ sở.
Ông ta không dám nói cho người khác biết thân phận thực sự của Nhạc Huy, chỉ thở dài nói:
"Anh Lý, tôi gặp phải họa lớn rồi, nể mặt chúng ta qua lại bấy lâu nay, anh cho tôi một con đường sống đi, cho tôi thêm chút thời gian để trả lại tiền có được không?"
Lý Phong Hoa nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Tiêu Vân Long cũng không thể chịu nổi, thở dài:
"Haiz, cậu nói xem sao lại thành ra thế này?"
"Được rồi, tôi sẽ gia hạn thêm cho cậu ba tháng, đừng nói tôi vô tình với cậu, ba tháng này đã là giới hạn của tôi rồi".
Tiêu Vân Long vội vàng gật đầu, cảm kích nói:
"Cảm ơn, cảm ơn anh!"
Đúng lúc này, một chiếc Bentley dừng ở cửa công ty.
Chỉ nhìn thấy Kỳ Phi xuống xe, lấy xe lăn ra khỏi cốp xe sau đó đỡ Nhạc Huy xuống.
Đột nhiên nhìn thấy Nhạc Huy, sắc mặt của Lý Phong Hoa cũng hơi hoảng loạn, vội vàng cách xa Tiêu Vân Long, đứng sang một bên.
Ông ta sải bước về phía của Nhạc Huy, nhanh chóng chào hỏi:
"Nhạc Huy, tôi đến thăm cậu chứ không phải đến thăm Tiêu Vân Long, tôi cũng không biết hắn ở chỗ này".
Dáng vẻ của Lý Phong Hoa giống như sợ hãi bị Nhạc Huy hiểu nhầm rằng ông ta và Tiêu Vân Long vẫn còn dây dưa.
Nhạc Huy thấy vậy liền cười nói:
"Giám đốc Lý đến thăm tôi tôi rất vui, chỉ là chân không tiện cho lắm, không thể tiếp đãi giám đốc Lý tốt được, thật xin lỗi".
Lý Phong Hoa xua tay, cười nói:
"Khách khí như vậy làm gì chứ, cũng không phải người ngoài, tôi rất thích trà cậu tặng".
"Cậu nhóc này, cậu tránh ra để tôi đẩy cho Nhạc Huy".
Nói xong ông ta đẩy Kỳ Phi ra, đích thân đẩy xe lăn cho Nhạc Huy, dáng vẻ vô cùng thân mật.
Cảnh tượng này đã sớm bị đám săn ảnh ở gần đó chụp lại được.
Chủ tịch tập đoàn Phong Hoa đích thân đẩy xe lăn cho chủ tịch tập đoàn Cửu Đỉnh, đây là tin tức sốt dẻo, chắc chắn sẽ chiếm lĩnh các tiêu đề tin tức ngày mai.
Lý Phong Hoa đẩy Nhạc Huy đi, khi đi qua Tiêu Vân Long ở bên cạnh, Tiêu Vân Long vội vàng gọi Nhạc Huy:
"Ông chủ Nhạc, ông chủ Nhạc xin dừng bước!"
Sau khi xe lăn dừng lại, Nhạc Huy quay đầu nhìn hai bố con Tiêu Thị với khuôn mặt không chút biểu cảm và hỏi:
"Ông chủ Tiêu, ông đang làm gì vậy? Nghe nói các ông đã quỳ ở đây hai ngày hai đêm, các ông muốn tạo tin tức hot cho tập đoàn Cửu Đỉnh chúng tôi, thu hút sự chú ý sao?"