Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 214: Tình hình gần đây của nhà họ Liễu



Sở Châu!

Trong vài tháng qua, cục diện ở Sở Châu đã xoay chuyển rất nhiều. Nhiều công ty mới nổi lên và một số gia tộc cũng vùng dậy.

Tuy là một nơi nhỏ bé, nhưng kinh tế của Sở Châu lại phát triển không hề thua kém gì so với các thành phố xung quanh. Bởi vì tập đoàn Huy Hành đã đặt nền móng vững chắc ở Sở Châu và đang phát triển một cách nhanh chóng.

Mặc dù sau khi Nhạc Huy và Đoàn Thiên Hành rời đi, sự phát triển của tập đoàn Huy Hành không còn được như trước, nhưng cũng chưa bao giờ thụt lùi. Tập đoàn Huy Hành vẫn là một ngôi sao sáng ở thành phố Sở Châu, là sự tồn tại mà rất nhiều người không thể đạt được.

Trong vài tháng ngắn ngủi này, có hai công ty đã vươn lên mạnh mẽ. Một là công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học công nghệ Nhân Phong của Liễu Phong - bố của Liễu Nhược Hà. Lúc đầu nhờ sự giúp đỡ của Nhạc Huy, ông ta đã thành lập một công ty và thiết lập mối quan hệ hợp tác lâu dài với tập đoàn Huy Hành.

Dưới sự giúp đỡ của tập đoàn Huy Hành, bây giờ ông ta đã mở thêm một chi nhánh, chi nhánh thứ ba đang trong quá trình chuẩn bị. Dưới đó còn có ba nhà máy lớn phát triển ổn định. Trong đó hai nhà máy trực tiếp cung cấp hàng hóa cho công ty trực thuộc tập đoàn Huy Hành, vì vậy ông ta không cần lo lắng về tình hình kinh doanh và hiệu quả hoạt động hàng tháng của nhà máy.

Mỗi tháng, nhà máy của ông ta kiếm được không ít doanh thu.

Một công ty khác đang nổi lên cũng thuộc sở hữu của nhà họ Liễu. Bây giờ trong nhà họ Liễu, ngoại trừ Liễu Phong thì chỉ có Liễu Nhược Hà mới có khả năng thành lập công ty.

Dù tập đoàn Huy Hành đã không còn hợp tác với công ty Hưng Nhược của Liễu Nhược Hà nữa, nhưng tập đoàn Huy Hành cũng đã đánh tiếng với các công ty lớn nhỏ ở Sở Châu, toàn bộ các công ty ở Sở Châu đều đang bao bọc và giúp đỡ công ty Hưng Nhược.

Sự phát triển của một công ty sẽ phụ thuộc vào mức độ kinh doanh và kết quả hoạt động mỗi tháng.

Có nhiều công ty bao bọc giúp đỡ như vậy, đương nhiên Liễu Nhược Hà không cần lo lắng về thành tích kinh doanh.

Ngoại trừ hai công ty này, còn có một gia tộc nữa cũng đang phát triển nhanh chóng.

Gia tộc này, vẫn là nhà họ Liễu.

Chỉ là nhà họ Liễu bây giờ đã không phải là nhà họ Liễu trước đây. Nhà họ Liễu trước đây do Liễu Hồng Thanh làm chủ, còn người làm chủ bây giờ đã là Liễu Phong.

Bây giờ toàn bộ nhà họ Liễu đều phải nhìn sắc mặt của Liễu Phong, bởi vì cho dù là sản nghiệp của Liễu Phong hay là sản nghiệp của Liễu Nhược Hà thì đều thuộc về cá nhân họ, không phải là tài sản của gia tộc.

Mặc dù người nhà họ Liễu làm việc trong công ty của Liễu Phong và Liễu Nhược Hà, nhưng cũng chỉ là làm thuê chứ không có bất kì cổ phần nào. Trong trường hợp này, nếu người nhà họ Liễu muốn có cơm ăn thì nhất định phải cung kính với Liễu Phong và Liễu Nhược Hà, bất kể đó là ai.

Câu nói “Thời thế thay đổi ngoạn mục” không thể phù hợp hơn khi nói về hai bố con Liễu Phong.

“Chồng à, thoải mái không? Có muốn đổi chân không?”

Lúc này trong phòng làm việc của Liễu Phong, Vu Tiểu Tuệ đang bóp chân cho Liễu Phong.

“Đổi chân đi”.

Liễu Phong ngậm xì gà, nhìn tờ báo nói:

“Được rồi!”

Vu Tiểu Tuệ bày ra bộ dạng nịnh nọt, bóp chân một tiếng cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Nếu như trước đây, đừng nói là bóp chân cho Liễu Phong, bà ta không đánh gãy chân Liễu Phong đã là tốt lắm rồi. Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ Liễu Phong là chủ gia đình, ngay cả Vu Tiểu Tuệ cũng phải nhìn sắc mặt ông ta. Bây giờ Liễu Phong có tiền có thế, đã coi như là người thành đạt, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ bà ta.

Vì vậy Vu Tiểu Tuệ đâu dám đối xử với Liễu Phong như trước, chỉ có lấy lòng người chồng này thì bà ta mới có tiền tiêu xài, cũng không bị đuổi ra khỏi cửa.

“Chồng ơi, sao hai ngày nay không thấy Nhược Hà, con bé cũng không về nhà, hay là nó có bạn trai rồi?”, Vu Tiểu Tuệ hỏi.

Liễu Phong đặt tờ báo xuống và nói:

“Bây giờ Nhược Hà bận rộn sự nghiệp, làm sao có thời gian tìm bạn trai chứ”.

“Con bé đến thành phố Thiên Hải để khảo sát ngành công nghiệp mỹ phẩm ở đó, xem có phát triển tốt không. Con bé đã đi hai ngày rồi, có lẽ bây giờ vẫn ở đó”.

Vu Tiểu Tuệ nghe thấy vậy, hơi ngạc nhiên hỏi: “Nhược Hà đến thành phố Thiên Hải? Sao tôi không nghe nó nói gì? Chúng ta phát triển ở Sở Châu lẽ nào không tốt sao, cần gì phải chạy xa như vậy”.

Liễu Phong mỉm cười:

“Thanh niên trẻ sao có thể bằng lòng làm tổ ở nơi nhỏ bé này như chúng ta chứ. Tuổi trẻ có hoài bão, có lý tưởng, muốn đến nơi lớn hơn để phát triển là chuyện tốt. Thành phố Thiên Hải là thành phố mới, mặc dù không thể tốt bằng thủ đô nhưng nó cũng là một thành phố lớn”.

“Nếu như Nhược Hà muốn phát triển ở đó thì chúng ta nên ủng hộ con bé mới phải”.

Vu Tiểu Tuệ “Ồ” một tiếng, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, liền hỏi:

“Tôi nhớ trước đây ông từng nói rằng Nhạc Huy cũng đang ở thành phố Thiên Hải, Nhược Hà biết chuyện này chứ?”

Liễu Phong lắc đầu: “Đương nhiên là không biết, tôi chưa từng nói với nó. Hai đứa chúng nó xa nhau lâu như vậy rồi, cũng nên có cuộc sống riêng, chúng ta đừng nhắc đến Nhạc Huy trước mặt con bé”.

Vu Tiểu Tuệ nghe vậy liền thở dài:

“Thật đáng tiếc, một người con rể tốt như vậy, cậu ta còn là ông chủ của tập đoàn Huy Hành. Bây giờ cậu ta đang ở thành phố Thiên Hải, hình như còn phát triển hơn nhiều. Nếu Nhạc Huy tái hôn với Nhược Hà nhà chúng ta thì tốt quá”.

Nghe những lời Vu Tiểu Tuệ nói, Liễu Phong không nhịn được hừ một tiếng, đáp lại:

“Bây giờ bà biết người ta tốt còn không phải vì thích tiền của người ta sao? Bà đừng quên lúc đầu bà đối xử với người ta thế nào. Lúc trước chúng ta làm tổn thương thằng bé quá sâu sắc, người ta sao có thể bằng lòng quay về chứ. Nhắc đến điều này, lúc đầu nếu không phải là do cậu ta giúp tôi mở công ty này thì làm sao chúng ta có thể có được cuộc sống như bây giờ”.

“Cậu ta không nợ nhà họ Liễu chúng ta!”

Nói đến Nhạc Huy, Liễu Phong cũng thấy rất đáng tiếc. Trong lòng ông ta vô cùng cảm kích Nhạc Huy, nếu như không có Nhạc Huy thì cả đời Liễu Phong cũng không thể có địa vị cao như vậy ở Sở Châu và trong nhà họ Liễu.

“Tôi biết rồi, tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi…”

Vu Tiểu Tuệ hậm hực cúi đầu, đỏ mặt nói.

Đúng lúc này, Liễu Thừa Phong gõ cửa bước vào, trong tay ông ta cầm một văn kiện nói với Liễu Phong:

“Chú tư, đây là văn kiện cần chữ ký của chú”.

Liễu Phong nhìn ông ta, chậm rãi nhả ra vòng khói và nói:

“Anh cả, anh không nhớ em đã nói gì sao?”

“Em đã nói mấy lần rồi, ở công ty đừng gọi em như vậy, phải gọi là giám đốc Liễu. Không có quy củ sao quản lý được. Để người khác nghe thấy thì sự uy nghiêm của ông chủ này còn đâu nữa?”

Liễu Phong tỏ thái độ ông chủ, nếu là trước đây, ông ta ở nhà họ Liễu phải chịu cảnh khốn cùng, nhưng bây giờ, người phải chịu đựng không phải là ông ta nữa, mà là toàn bộ người nhà họ Liễu, ai cũng phải nhìn sắc mặt ông ta để sống.

Liễu Thừa Phong nghe xong mặt đỏ bừng lên, tuy trong lòng tức giận nhưng không dám phản bác.

Ông ta kính cẩn nói:

“Vâng thưa giám đốc Liễu, lần này tôi nhớ kỹ rồi”.

“Đây là văn kiện, giám đốc ký đi”.

Nhìn thấy dáng vẻ khép nép này của Liễu Thừa Phong, trong lòng Vu Tiểu Tuệ không khỏi vui sướng. Lúc ông cụ nhà họ Liễu còn sống, tên Liễu Thừa Phong này rất thích ra oai, chèn ép gia đình bọn họ đủ đường.

Nhưng bây giờ, phải nói rằng bộ dạng này của Liễu Thừa Phong thực sự rất đáng thương.

Sau khi Liễu Phong ký tên xong, Liễu Thừa Phong lại cung kính nói:

“Giám đốc Liễu, vậy tôi đi làm việc tiếp đây”.

Liễu Phong gật đầu, nói thêm:

“Đi làm đi, anh phải làm việc chăm chỉ hơn đấy. Em thấy hiệu suất tháng này của bộ phận anh hơi sụt giảm”.

“Dù sao anh cũng là anh trai của em, không thể để người trong công ty chê cười được”.

“Em nghe nói tháng sau Tử Thần kết hôn, người làm bố như anh cũng nên chuẩn bị tiền lễ hỏi thật tốt. Mức lương này là gắn với thành tích”.

Liễu Thừa Phong ngượng ngùng cười, vội vàng nói:

“Được rồi, tôi biết rồi, tôi đảm bảo sẽ cải thiện thành tích, không để người khác chê cười”.

Nói xong ông ta liền đi ra ngoài, còn đóng cửa lại cho Liễu Phong.

Sau khi đi ra ngoài, sắc mặt Liễu Thừa Phong tối sầm lại, ông ta hận không thể băm Liễu Phong thành trăm mảnh.

“Tên khốn Liễu Phong đó là cái thứ gì chứ, trước kia mày xách giày cho tao cũng không xứng, con...”

Chữ “mẹ” còn chưa nói ra, Liễu Thừa Phong đã phải nuốt xuống, bởi vì ông ta và Liễu Phong là anh em ruột, mẹ của Liễu Phong cũng là mẹ của ông ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.