Nhớ tới lời dặn dò của Nhạc Huy nên Trần Ngọc Đình không dám nói ra thân phận thật sự của anh.
Nó giống một lời cảnh cáo hơn là lời căn dặn. Nhạc Huy đã chịu biết bao áp bức và lăng nhục ở trong nhà họ Liễu nhưng lại không nói ra thân phận thật của mình để vả vào mặt nhà họ Liễu, chắc hẳn là có suy nghĩ riêng của mình.
Ngộ nhỡ làm lộ thân phận của anh, anh mà tức giận thì khả năng Trần Ngọc Đình không chịu nổi cơn tức giận của cậu chủ nhà họ Nhạc.
“Anh ấy là gì cơ, Ngọc Đình? Rốt cuộc cậu muốn nói gì với mình?”
Liễu Nhược Hà lại nhìn Trần Ngọc Đình đầy lạ lùng và hỏi, cô luôn cảm thấy hôm nay Trần Ngọc Đình hơi kỳ lạ.
“Mình muốn nói Nhạc Huy là người đối xử với cậu thật lòng, một người đàn ông trưởng thành như anh ấy đã vì cậu mà chịu biết bao tủi nhục uất ức ở nhà họ Liễu. Lần này anh ấy tức giận ly hôn với cậu cũng là do mọi người chèn ép anh ấy thôi, Nhược Hà, cậu nghe mình khuyên một câu, cậu và Nhạc Huy đều phải bình tĩnh lại”.
“Nếu hai người bỏ lỡ nhau thì sẽ hối hận cả đời đó. Cậu sẽ không gặp được người đàn ông thứ hai có thể vì cậu mà từ bỏ cả tôn nghiêm của bản thân. Còn Nhạc Huy cũng sẽ không gặp được người con gái nào khiến anh ấy yêu đến thế, bởi vì anh ấy đã trao hết tình yêu cho cậu rồi”.
“Chẳng lẽ anh ấy còn trao trọn con tim để yêu người khác lần nữa sao?”
Nghe xong sắc mặt Liễu Nhược Hà bỗng thay đổi, khóe mắt cay cay, cô nghẹn ngào nói.
“Vậy tại sao anh ấy lại tìm bạn gái khác nhanh thế? Tại sao không tới tìm mình? Tại sao không xin lỗi mình?”
“Anh ấy đòi ly hôn với mình ở trước mặt bao người khiến mình mất mặt. Chỉ cần anh ấy xin lỗi mình, nhận lỗi giống như lúc trước và nhường nhịn mình thì mình sẽ tha thứ cho anh ấy”.
“Nhưng giờ có nói gì cũng muộn, mình đã đính hôn với người khác rồi!”
Nói mãi nói mãi, tâm trạng của Liễu Nhược Hà cũng trở nên kích động, nước mắt cô đã trào ra.
Cô và Nhạc Huy ở bên nhau được hai năm, tuy không ở chung phòng nhưng trong những phương diện khác hai người vẫn là một đôi vợ chồng. Chuyện gì Nhạc Huy cũng chiều theo cô, mùa đông đến còn sưởi ấm chân cho cô, khi cô bị bệnh sẽ đích thân cho cô uống thuốc.
Người đàn ông tốt như vậy nếu nói không hề có tình cảm là giả.
“Cô nàng ngốc nghếch, cậu đã đồng ý lời cầu hôn của Lý Hạo Dương đâu. Hơn nữa lễ đính hôn của hai người là do bố mẹ ép, giờ là thời đại nào rồi, chẳng lẽ hôn nhân của cậu mà cậu cũng không quyết nổi sao?”
“Không thích tại sao còn miễn cưỡng?”
Trần Ngọc Đình không ngừng khuyên nhủ Liễu Nhược Hà.
Liễu Nhược Hà nghe xong cũng hơi xao động.
“Mình, mình phải suy nghĩ kỹ đã”, trong lòng Liễu Nhược Hà đấu tranh nội tâm và nói: “Ngọc Đình, chút nữa quay về mình sẽ đi cùng mọi người. Thật ra ở bên Lý Hạo Dương mình không được tự nhiên lắm, bởi mình chẳng có chuyện gì để nói với anh ta cả”.
“Cậu và Tâm Di phải dẫn mình đi đó”.
Trần Ngọc Đình thấy thế bỗng cười vui vẻ, cô ấy biết Liễu Nhược Hà đã bị cô ấy thuyết phục rồi.
“Yên tâm, chúng ta là chị em tốt mà, sao mình có thể bỏ cậu lại một mình được”.
Trần Ngọc Đình cười hi hi nói, rồi cô ấy kéo Liễu Nhược Hà về quán cafe.
Khi trở lại quán cafe, Tào Tâm Di nhìn họ với vẻ lạ lùng.
“Ôi, các cậu đi lâu thế, mình đang định gọi cho các cậu đây”.
Trần Ngọc Đình cười đầy ngại ngùng, nói.
“Xin lỗi vì đã đi lâu”.
“Nhân viên bán thuốc ở hiệu thuốc nói bệnh này của mình phải tới bệnh viện kiểm tra, chứ uống mỗi thuốc thôi không khỏi”.
Nói xong cô ấy nhìn Lý Hạo Dương.
“Anh Lý, thật sự xin lỗi anh, tôi phải nhờ Nhược Hà đi cùng tôi tới bệnh viện, rất xin lỗi vì đã phá hỏng buổi hẹn hò của hai người”.
Tào Tâm Di nhìn Trần Ngọc Đình với vẻ mặt kỳ lạ.
“Uống thuốc cũng không khỏi, lần đầu cậu đến kỳ kinh nguyệt à?”
Trần Ngọc Đình ho vài tiếng, vội vàng trừng mắt với Tào Tâm Di.
“Do, do kinh nguyệt của mình không đều nên dẫn tới các vấn đề khác, tới bệnh viện là biết mà”.
Lý Hạo Dương thấy mọi hành động mờ ám của Trần Ngọc Đình, hắn lạnh lùng cười và nói.
“Hay để anh lái xe chở các em đi đi, vừa hay anh có quen với bác sĩ phụ khoa ở một bệnh viện, cô ấy là bác sĩ chuyên đó”.
Trần Ngọc Đình sửng sốt, không ngờ tên Lý Hạo Dương này cũng khó đối phó ghê.
Liễu Nhược Hà vội vàng chạm tay lên đùi Trần Ngọc Đình, nhìn cô ấy với ánh mắt cầu cứu, bảo cô ấy mau nghĩ cách thoát thân, nếu không hôm nay không đi nổi mất.
Lý Hạo Dương lại nhìn thấy hành động mờ ám của Liễu Nhược Hà, sắc mặt hắn dần trở nên u ám. Liễu Nhược Hà đã đính hôn với hắn rồi, tại sao vẫn đối xử với hắn lúc nóng lúc lạnh y như trước chứ?
Không đúng, phải là cô chưa từng lộ vẻ thân thiết với hắn, đi hẹn hò mà Liễu Nhược Hà luôn xị mặt, cũng chẳng chủ động nói chuyện với hắn.
“Chết tiệt! Rốt cuộc người phụ nữ thối tha này có ý gì đây…”, Lý Hạo Dương hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn tức giận.
“Không cần đâu, không cần phiền anh Lý đâu”, Trần Ngọc Đình lúng túng nói: “Tôi bị bệnh phụ khoa, có đàn ông đi cùng tôi thấy ngại lắm, cảm ơn ý tốt của anh Lý”.
Lý Hạo Dương cũng không biết nói gì, gật đầu.
“Vậy được, mọi người đi đi, nhớ cẩn thận đó”.
Mặt mày Liễu Nhược Hà bỗng hớn hở, vội vàng kéo Trần Ngọc Đình và Tào Tâm Di rời khỏi quán.
Ra khỏi quán cafe, cô như một con ngựa hoang được thả, cả người nhẹ nhõm hẳn ra, vui vẻ ôm chầm lấy cổ Trần Ngọc Đình.
“Ngọc Đình, cậu lanh trí quá!”
Trần Ngọc Đình vỗ ngực tự hào, cười hì hì và nói.
“Đương nhiên!”
Tào Tâm Di đứng một bên bĩu môi tỏ vẻ không vui. Cô ta cũng đoán được vừa rồi Trần Ngọc Đình và Liễu Nhược Hà không phải đi mua thuốc. Nói không chừng Trần Ngọc Đình đã nói cho Liễu Nhược Hà biết thân phận thật của Nhạc Huy rồi.
“Không được, không thể để người phụ nữ này cướp mất Nhạc Huy!”
“Lý Hạo Dương đúng là đồ vô dụng, có mỗi Liễu Nhược Hà mà cũng không xử lý nổi!”
Tào Tâm Di không khỏi oán thầm, cô ta đang nghĩ cách xem làm sao để khiến Liễu Nhược Hà mãi mãi không thể quay về bên Nhạc Huy.
“Tâm Di, cậu đang nghĩ gì vậy? Hôm nay là lần đầu chúng ta gặp nhau, mình mời cậu một bữa”.
Liễu Nhược Hà tới kéo Tào Tâm Di, đối xử với cô ta rất nhiệt tình.
Cô vẫn không hề hay biết người phụ nữ này đang bày mưu nghĩ cách làm sao để đối phó cô.
Trong quán cafe lúc này, Lý Hạo Dương vẫn chưa rời đi, sắc mặt hắn vô cùng u ám, lửa giận đùng đùng trong lòng.
“Ầm” một tiếng, hắn đấm lên bàn, trút giận một lúc xong hắn mới đứng dậy rời đi.
Khách hàng xung quanh và cả nhân viên quán cũng bị hắn làm cho giật mình.
“Liễu Nhược Hà, đồ phụ nữ không biết tốt xấu này, thích chơi tôi phải không?”
“Được, cô giỏi lắm, tôi không tin tôi không trị nổi cô!”
Lý Hạo Dương hung hăng chửi bới vài câu rồi lên xe, giẫm chân ga và rời đi.