Ở trung tâm phố bar Lan Quế Phường có một quán bar rất nổi tiếng.
Tuy vẫn là ban ngày, nhưng bên trong quán vẫn đang ca hát nhảy múa.
Là quán bar nổi tiếng nhất ở Lan Quế Phường, nơi đây quy tụ nhiều trai xinh gái đẹp nhất huyện Tứ Thủy và các cậu chủ con nhà giàu quyền thế thích xa hoa đồi trụy ở thành phố Đông An, về cơ bản cứ hễ tới huyện Tứ Thủy là đến đây để tiêu xài.
Đương nhiên, bọn họ đều tụ tập ở quầy rượu tầng hai.
So với không khí bùng nổ dưới tầng một, tầng hai có vẻ an tĩnh hơn nhiều. Tầng hai chỉ được bố trí mười mấy tấm ghế dài, lúc này đều đã kín chỗ.
Mỗi bàn đều có ít nhất bốn người ngồi, nam ít nữ nhiều, nam đẹp trai nhiều tiền, nữ không phải xinh đẹp nhà giàu thì cũng là người mẫu trẻ ngực lớn chân dài, thậm chí có không ít ngôi sao hạng C.
Có thể gọi nơi này là thiên đường của đàn ông, hội tụ những cô gái có “chất lượng cao” nhất ở huyện Tứ Thủy. Ở tầng hai, trên một chiếc ghế sang trọng lớn nhất đang diễn ra một cảnh cực kỳ hút mắt.
Dù là nam hay nữ thì đều thỉnh thoảng liếc về phía chiếc ghế đó vài lần.
Không phải chỉ vì trên chiếc ghế đó có mười mấy cô gái xinh đẹp tuyệt phẩm có khí chất, dáng vẻ khác nhau, nhưng lại chỉ có một người đàn ông.
Mà còn bởi vì mọi người đều biết, người đàn ông đó chính là một trong những đứa con trai của ông chủ lớn đứng sau Thánh Hoàng.
Nếu như trên đời này có thiên đường thật thì lúc này Ngô Tịnh Vũ không khác gì đang ở thiên đường.
Lúc tỉnh nắm quyền thiên hạ, lúc say gối đầu mỹ nhân, không ai không ao ước có được cuộc sống như hắn.
Nhưng tất cả mọi người đều biết ước ao cũng vô dụng thôi. Bố của Ngô Tịnh Vũ chính là ông chủ lớn đứng sau Thánh Hoàng, một nhân vật lớn giậm chân một cái là tất cả mọi người ở thành phố Đông An phải chấn động.
"Anh Ngô, em mời anh một ly".
Một cô gái nóng bỏng với vóc dáng thướt tha, chỉ mặc một chiếc váy ngắn bó sát mông, hất mái tóc dài màu đỏ ngồi thẳng lên người Ngô Tịnh Vũ, môi đỏ mọng khẽ mở, đưa một ly rượu vang vào trong tay Ngô Tịnh Vũ.
"Nào, uống!"
Ngô Tịnh Vũ rất vui vẻ, đương nhiên hắn rất hưởng thụ cuộc sống như vậy.
Đúng lúc này một người đàn ông trung niên quấn băng gạc, tay đầy máu đột nhiên bước vội lên tầng hai, chỉ liếc mắt qua tầng hai một lượt rồi lập tức đi tới bên cạnh Ngô Tịnh Vũ.
"Cậu Ngô! Đã xảy ra chuyện!"
"Hả?"
Đang vui vẻ lại bị cắt ngang, Ngô Tịnh Vũ khó chịu cau mày. Quay đầu nhìn lại thấy người đến là Triệu Vỹ nên sắc mặt dịu đi rất nhiều, nhưng vẫn không vui lắm
"Chuyện gì?"
Triệu Vỹ lại gần bên tai Ngô Tịnh Vũ, thì thầm nói: "Trong chi nhánh có người tới gây rối, nhiều người trong chi nhánh đã bị cậu ta giết, cậu ta còn bảo là nếu cậu chủ Ngô không tới thì cậu ta sẽ đập phá Thánh Hoàng của chúng ta đến bao giờ nát thì thôi".
"Cái gì?"
Ngô Tịnh Vũ nghe vậy, giật mình đứng bật dậy với vẻ mặt kinh hoảng, vung tay lên nói:
"Mấy người đi xuống trước đi!"
Đám phụ nữ không dám nói thêm câu gì, vội vàng rời đi.
"Ở huyện Tứ Thủy này, có người dám đập phá Thánh Hoàng của tôi sao? Đối phương có lai lịch thế nào?", Ngô Tịnh Vũ tức giận hỏi.
"Mẹ kiếp, dám đến gây rối ở Thánh Hoàng của tôi, chẳng lẽ là người của bang Trúc Liên?"
Thánh Hoàng có vị thế rất lớn ở huyện Tứ Thủy, thậm chí là toàn bộ thành phố Đông An, nhưng trong môi trường rộng lớn như Đông An, còn có một băng nhóm khác không thua kém Thánh Hoàng chút nào là bang Trúc Liên.
Đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên Ngô Tịnh Vũ nghĩ ngay là do người của Trúc Liên làm.
Triệu Vỹ lúng túng lắc đầu:
"Tôi không biết".
Nhạc Huy chỉ nói muốn thay thế ông ta, cũng không nói lai lịch của mình thế nào nên Triệu Vỹ hoàn toàn không biết bối cảnh của bọn họ.
"Tên của đối phương là gì? Có bao nhiêu người?"
"Tôi không biết tên, bọn họ... chỉ có năm người, còn có một nữ".
"Cái gì?"
Ngô Tịnh Vũ nghe xong thì trợn tròn mắt:
"Ông đang đùa với tôi đấy à? Thánh Hoàng chúng ta có mấy nghìn anh em ở huyện Tứ Thủy, trong thời gian ngắn cũng có thể tập trung được vài trăm tinh nhuệ, đối phương có năm người mà quét bay cả chi nhánh được sao?"
"Người của ông đâu? Đều đi ăn shit rồi à?"
Ngô Tịnh Vũ giận dữ hét lên.
"Cậu Ngô, chúng ta mất vài trăm người rồi!"
Sắc mặt của Triệu Vỹ cũng cực kỳ khó coi, đừng nói Ngô Tịnh Vũ không tin, dù ông ta vừa mới tự trải qua sự khủng bố của mấy người Nhạc Huy thì tới bây vẫn cảm giác như đang trong một giấc mộng.
"Nhưng... bọn chúng thật sự rất khủng bố, gã đầu trọc dưới quyền của tôi bị bọn chúng chặt đầu rồi. Bọn chúng mang theo cả thuốc nổ, nổ chết mấy chục người của chúng ta. Năm người không phải người bình thường, tôi cảm thấy bọn chúng còn lợi hại hơn cả bộ đội đặc chủng".
Triệu Vỹ run rẩy nói, dù bây giờ mấy người Nhạc Huy không ở đây nhưng ông ta vẫn có cảm giác như ánh mắt của Nhạc Huy đang theo dõi ở sau lưng.
"Chết tiệt”.
Ngô Tịnh Vũ trong cơn giận dữ đã thẳng tay tát Triệu Vỹ một cái.
"Mẹ kiếp, lấy bố mày ra làm trò cười à? Năm người mà đã dọa được chúng mày rồi? Cút! Đừng ở đây làm lỡ chính sự của ông đây!"
Triệu Vỹ bị ăn một cái tát, trong lòng lại kìm nén một cơn lửa giận.
Những điều ông ta nói đều là thật mà cậu chủ này vẫn không chịu tin.
Nhưng ở trước mặt Ngô Tịnh Vũ, ông ta giận cũng không dám nói gì. Thấy dáng vẻ có chết cũng không tin của Ngô Tịnh Vũ, Triệu Vỹ trầm giọng nói:
"Cậu Ngô, nếu cậu không tin thì tự đi xem đi. Người kia nói nếu cậu không tới thì cậu ta sẽ đập tan Thánh Hoàng của chúng ta đấy. Tôi còn có rất nhiều anh em vẫn đang bị cậu ta bắt giữ, cậu ta quá điên rồ. Nếu cậu không tới thì cậu ta thật sự dám giết hết người của tôi đấy!"
Ngô Tịnh Vũ cau mày lại, tuy hắn không tin lời Triệu Vỹ nhưng Triệu Vỹ không thể nào đùa với hắn kiểu này.
Ngẫm nghĩ trong chốc lát, Ngô Tịnh Vũ gật đầu:
"Được! Tôi sẽ đi xem sao, nếu ông dám nói đùa với tôi, đến lúc đó cứ cẩn thận cái đầu của ông!"
Ngô Tịnh Vũ vừa nói vừa móc điện thoại ra gọi điện.
Chẳng mấy chốc, hai lão già mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đã tới bên cạnh hắn.
"Tịnh Vũ, có chuyện gì không?"
"Ông Cố, ông Hề, chi nhánh xảy ra chút việc, hai ông đi cùng tôi qua đó xem sao".
"Vâng".
Đám người đứng dậy lên xe đi tới câu lạc bộ Hoàng Gia.
Ở trên xe, Ngô Tịnh Vũ nhớ lại tình hình mà Triệu Vỹ vừa báo cáo và hỏi:
"Ông Cố, ông Hề, hai vị nghĩ là ở trong tình huống thế nào mà năm người có thể chế trụ được mấy trăm người, khiến bọn họ không dám phản kháng?"
Nghe được câu hỏi của Ngô Tịnh Vũ, hai ông già hơn năm mươi tuổi đều nhíu mày lại.
"Tôi và ông Cố được coi là Nhất Đại Tông Sư, chúng tôi phải có đến mấy nghìn đồ đệ. Nếu chúng tôi trẻ ra mười tuổi, có lẽ chúng tôi có thể làm được những gì cậu nói. Dù đám côn đồ của Thánh Hoàng có mạnh đến đâu thì bọn họ cũng chưa trải qua sự huấn luyện bài bản, tôi và ông Cố có thể dọa được bọn họ rất dễ dàng".
Ông Hề vuốt râu một cái, từ tốn nói.
"Nhưng bọn tôi đã già rồi, muốn chúng tôi đối phó với mấy trăm người, tuy bọn họ không phải đối thủ, nhưng dù chúng tôi có võ thuật bài bản thì vẫn thiếu sức trẻ, với cái thể lực này e là chúng tôi không kiên trì được bao lâu".
Lúc này ông Cố cũng nói:
"Dựa theo tình huống mà Tịnh Vũ nói, năm người kia chắc chắn có thể so được với bộ đội đặc chủng, chứ không phải người bình thường. Hoặc là sát thủ đỉnh cao, hoặc là con cháu của võ đạo thế gia danh môn. Với thủ đoạn như vậy, họ có thể khiến vài trăm người khiếp sợ".
Nghe câu trả lời quyền uy của hai người lớn tuổi, Ngô Tịnh Vũ trầm ngâm gật đầu. Xem ra Triệu Vỹ không nói dối.
"Nếu hai vị đối phó với năm người kia thì nắm được mấy phần thắng?", Ngô Tịnh Vũ hơi lo lắng.
"Mấy phần?", ông Hề cười nói: "Tuy hai bọn tôi già rồi, không địch được mấy trăm người, nhưng năm người kia, dù là bộ đội đặc chủng hay là thần tiên hạ phàm thì cũng không đỡ được hai bọn tôi mấy hiệp đâu".
"Tịnh Vũ yên tâm, bố cậu bỏ ra nhiều tiền để mời bọn tôi tới, bọn tôi đương nhiên phải diệt trừ vật cản cho Thánh Hoàng".
"Chỉ có năm người thì sống thế nào được?"
Hai ông già ngồi nghiêm chỉnh, hoàn toàn không coi năm người Nhạc Huy ra gì, cứ nói cười vui vẻ, tỏ ra như mình thần tiên có sức mạnh siêu phàm.
Ngô Tịnh Vũ nghe vậy, lúc này mới thấy yên lòng, cười ha ha một tiếng và nói:
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt".
" Nhờ cả vào hai vị rồi, lát nữa cứ lấy luôn cái đầu của năm người đó là được".