Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 37: Chào chủ tịch Nhạc



Tại phòng hội nghị tầng cao nhất của tập đoàn Huy Hành hôm nay diễn ra một cuộc họp rất đặc biệt.

Ban đầu là nói giúp Trần Lỗi, sau đó đến kinh ngạc, cuối cùng lại than thở. Bọn họ tận mắt chứng kiến Trần Lỗi cầu xin Nhạc Huy tha thứ ra sao, quỳ gối dập đầu khóc lóc thế nào, đâu còn hình ảnh một tổng giám đốc Trần nghênh ngang kiêu ngạo, giờ hệt như chó nhà có tang.

“Không muốn tôi báo cảnh sát à? Ban nãy chẳng phải ông thẳng thắn hùng hồn nói chúng tôi vu oan cho ông sao?”, Nhạc Huy đút hai tay vào túi, liếc nhìn Trần Lỗi, cười chế giễu: “Ông vẫn định uy hiếp chủ tịch Đoàn à?”

“Trần Lỗi, ông cảm thấy tôi có thể bỏ qua cho ông và Trần Hướng Vinh sao?”

Lúc này Nhạc Huy tựa như một vị hoàng đế lạnh lùng không màng đến chuyện tình cảm, Trần Lỗi nghĩ đến chuyện phải ngồi tù, bị dọa đến hồn bay phách lạc.

“Tiền của công ty, một phần cũng không được động đến, quy tắc này không chỉ riêng tập đoàn chúng ta có, mà bất kỳ tập đoàn nào khác cũng khó mà khoan nhượng với chuyện này”.

Nhạc Huy nhìn tất cả mọi người, vô cùng nghiêm khắc nói.

“Tròn năm triệu tệ, tôi sẽ bắt Trần Lỗi và Trần Hướng Vinh nhả ra toàn bộ, một đồng cũng không được thiếu, đồng thời tống cả hai người vào tù!”

Dứt lời, Nhạc Huy liếc nhìn Hàn Tiểu Thi, cô ta lập tức hiểu rõ, bước ra cửa hô lớn:

“Bảo vệ, vào đưa bọn họ đi!”

Trong chốc lát, bảo vệ trong công ty đã có bốn năm người đi đến, áp giải Trần Lỗi và Trần Hướng Vinh ra ngoài.

Giờ phút này, trong phòng họp vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn vào Nhạc Huy, mấy người họ đều không tin tưởng thân phận của Nhạc Huy, dù rằng không tin, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc họ khâm phục Nhạc Huy. Anh có thể khiến Trần lỗi sụp đổ đến bước này, quả thật là thủ đoạn cao siêu, không hề đơn giản.

“Được rồi, hai con sâu làm rầu nồi canh là Trần Lỗi và Trần Hướng Vinh đã bị đuổi khỏi công ty chúng ta, nhưng tôi thấy hình như mọi người vẫn chưa tin thân phận của tôi”, Nhạc Huy nhìn mọi người và cười nhạt, cũng không vội vàng giải thích với bọn họ.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đúng là vẫn còn chưa thật sự tin vào thân phận của Nhạc Huy.

“Anh Nhạc, không phải chúng tôi không tin tưởng, mà anh nói anh là cậu chủ nhà họ Nhạc, vậy bố của anh là ông Nhạc nổi danh đó đúng không?”, lúc này có người hỏi.

Nhạc Huy khẽ gật đầu, nhìn người đó.

“Anh muốn nói đến Nhạc Thiên Hùng phải không, đúng vậy, Nhạc Thiên Hùng là bố của tôi, ông ấy là con trai của Nhạc Chấn Đình”.

“Tôi là cháu trai của Nhạc Chấn Đình”.

Giọng điệu và thần thái của Nhạc Huy rất bình thản, biểu cảm không hề dao động, bởi vì người mà anh giới thiệu, là bố và ông nội anh mà thôi.

Mọi người thấy vậy, bắt đầu nửa tin nửa ngờ, nếu là giả mạo, lúc nhắc đến Nhạc Chấn Đình và Nhạc Thiên Hùng sẽ không bình thản như vậy.

“Thật… thật sự là cậu chủ nhà họ Nhạc”, mọi người kinh ngạc hét lớn.

Lúc này, Đoàn Thiên Hành cũng lên tiếng, khoác tay lên vai Nhạc Huy, nói với tất cả mọi người.

“Mọi người tin tôi đi, vị này đúng là cậu chủ nhà họ Nhạc, là đại ca của tôi”.

“Người sáng lập tập đoàn Huy Hành chính là anh ấy, không phải tôi. Nhưng chúng tôi là anh em tốt, vì vậy chúng tôi lấy một chữ trong tên mình ghép thành tên của tập đoàn này. Cuối cùng tập đoàn Huy Hành được ra đời, nhưng đại ca tôi giao vị trí chủ tịch cho tôi, để tôi quản lý tập đoàn”.

Đoàn Thiên Hành nhìn Nhạc Huy tôn kính nói.

“Có điều, hầu hết các quyết định sách lược, bao gồm mọi quyết định quan trọng, thật ra đều do đại ca tôi chỉ đạo phía sau. Năng lực của anh ấy mọi người cũng thấy rồi đó, anh ấy ra tay trừng trị loại cáo già như Trần Lỗi chỉ như phạt một đứa nhóc mẫu giáo mà thôi”.

Anh ta lại nhìn đám đông, hỏi.

“Bây giờ, mọi người còn thắc mắc gì về thân phận của đại ca tôi không?”

Anh ta vừa dứt lời, tất cả đều đứng dậy, thoải mái tiếp nhận, cúi đầu chào ông chủ thật sự.

“Chào chủ tịch Nhạc!”

Tiếng hô chủ tịch Nhạc này, là tâm phục khẩu phục, nhưng không phải bởi vì thân phận cậu chủ nhà họ Nhạc của Nhạc Huy. Đương nhiên cũng có một phần nguyên nhân này, nhưng điều quan trọng nhất là phương diện bản lĩnh và năng lực của Nhạc Huy, quả thật bọn họ không thể sánh kịp.

Khóe miệng Hàn Tiểu Thi khẽ nhếch lên nhìn Nhạc Huy, tựa như đang nhìn người đàn ông của mình.

“Mấy người cho là Nhạc Huy chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao, điều đặc sắc còn ở phía sau kia…”, Hàn Tiểu Phi khẽ cười, tự nhủ trong lòng.

Lúc này, Nhạc Huy mang dáng vẻ bình dị gần gũi, vẫy tay ra hiệu cho mọi người ngồi xuống và nói.

“Sau này ông chủ của mọi người vẫn là chủ tịch Đoàn, tôi sẽ rất ít khi gặp mọi người. Vì vậy tôi mong mọi người tuân thủ quy định của công ty, đừng phạm phải sai lầm cơ bản nào. Tôi và chủ tịch Đoàn sẽ không đối xử tệ bạc với mọi người, vậy nên hi vọng mọi người tuân thủ tinh thần của hợp đồng, tận tâm tận lực vì công ty”.

Tất cả mọi người cố gắng hết sức bày tỏ lòng trung thành của mình, dáng vẻ như có thể vì công ty mà đầu rơi máu chảy, tận tụy cống hiến hết sức cho công ty.

Nhạc Huy khẽ gật đầu, cười nói.

“Tiếp theo đây tôi sẽ giới thiệu với mọi người một thành viên mới, đương nhiên, cô ấy vốn dĩ chính là một thành viên của công ty chúng ta”.

“Từ bây giờ cô ấy sẽ đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc bộ phận kinh doanh”.

Nói đến đây, anh nhìn vào Hàn Tiểu Thi.

“Phó giám đốc Hàn, đi mời giám đốc Hà Man Man vào đây”.

Nghe đến cái tên Hà Man Man, tất cả mọi người đều sửng sốt, Đoàn Thiên Hành cũng ngẩn người. Hà Man Man không phải là người đã giao nộp chứng cứ Trần Lỗi và Trần Hướng Vinh ăn cắp tiền cho cảnh sát sao? Nhạc Huy thật sự định dùng Hà Man Man này hả?”

Dưới sự chỉ dẫn của Hàn Tiểu Thi, Hà Man Man bước vào, vốn dĩ cô ta chỉ là một thư kí, bây giờ đã thay một bộ đồ công sở, ăn mặc như một nữ doanh nhân thành đạt, ngay cả cách bước đi cũng hơi khác.

“Nhạc… chủ tịch Nhạc, không phải cô ta đi báo cảnh sát rồi à, sao trở về nhanh quá vậy?”, đúng lúc này, có người tò mò hỏi.

Nhạc Huy cười nói.

“Báo cảnh sát cái gì chứ, cô ấy căn bản không hề có bản ghi âm hay video nào cả, đó là tôi lừa Trần Lỗi thôi”.

Nghe vậy, tất cả mọi người sửng sốt, sự hiểu biết về Nhạc Huy lại nâng lên một tầm cao mới.

“Lấy đâu ra nhiều chứng cứ quan trọng để chúng ta thu thập như vậy chứ, nếu không có những chứng cứ này, thì đời nào chúng ta động đến Trần Lỗi được?”, Nhạc Huy lắc đầu cười: “Vì vậy muốn trừng trị ông ta, quan trọng nhất vẫn là đánh đòn tâm lý, tôi phát đoạn ghi âm của giám đốc Hà và tôi, Trần Lỗi đã hoảng loạn. Vì vậy khi tôi nói có bản ghi âm và video, đó chính là cọng rơm cuối cùng nghiền nát ông ta”.

“Khi tôi nói giám đốc Hà đang trên đường đi báo cảnh sát, ông ta không dám đánh cược lời tôi nói là thật hay không, chỉ đến cầu xin tôi tha cho ông ta. Bởi vậy ban nãy khi ông ta cầu xin tôi, nhận lỗi với tôi, phó giám đốc Hàn đã lén dùng di động quay video lại”.

“Tiếp theo chúng ta sẽ lấy đoạn video này đi báo án, Trần Lỗi mới coi như xong đời!”

Mọi người kinh ngạc nói không lên lời. Đoàn Thiên Hành càng không thể tin nổi liếc nhìn Nhạc Huy, anh ta thật sự khâm phục Nhạc Huy, nhưng không ngờ, trước đây mình vẫn đánh giá thấp Nhạc Huy.

Nhạc Huy không chỉ là hồ ly, mà còn là hồ ly thành tinh.

“Đại ca, anh… thật ngầu!”, Đoàn Thiên Hành vỗ vai Nhạc Huy, không nhịn được thốt ra câu khen ngợi trước mặt mọi người.

Nhạc Huy vỗ vào vai anh ta, khẽ cười, vẫy tay ra hiệu với Hà Man Man.

“Giám đốc Hà, qua đây chào hỏi với mọi người đi, sau này cô cũng sẽ là một phần của phòng hội nghị này”.

“Đây đều là những người đi trước, cô nhất định phải chăm chỉ học hỏi họ, nhờ họ chỉ bảo”.

Hà Man Man không hề thẹn thùng, đi đến tự giới thiệu bản thân, không tự ti cũng không kiêu ngạo.

“Sau này mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn, tôi sẽ rút kinh nghiệm từ bài học của Trần Lỗi, bảo đảm không phạm phải nguyên tắc cơ bản nào”.

“Tôi chỉ là một thư kí nhỏ nhoi, trước giờ không nghĩ đến đời này bản thân có thể ngồi vào vị trí tổng giám đốc. Vì vậy chủ tịch Nhạc có ân tình rất lớn với tôi, sau này Hà Man Man tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực vì tập đoàn Huy Hành, đến chết mới thôi!”

Hà Man Man nói xong, liền cúi đầu cảm ơn Nhạc Huy.

Giờ phút này tất cả mọi người đều hiểu thêm ít nhiều về Nhạc Huy, ông chủ phía sau màn của tập đoàn Huy Hành không chỉ có thủ đoạn, có âm mưu quỷ kế, mà còn giỏi thu phục lòng người.

Thật đúng là hồ ly!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.