Thủ đoạn của Ngô Thắng khiến mọi người không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Cách thức đe dọa điên rồ như thế, bảo sao những người phụ nữ bị bắt đều không dám phản bội hắn. Thậm chí có cơ hội để được cứu ra cũng không dám phản bội tập thể.
Những người phụ nữ này dường như đều coi Ngô Thắng giống như “Thượng đế”, quyền quyết định bọn họ sống hay chết đều nằm trong tay hắn.
“Chẳng trách có thể khiến cả một con phố đều thành nơi kinh doanh độc quyền, xem ra anh ta thật sự có chút thủ đoạn, đúng là tàn nhẫn”.
Nhạc Huy nghe xong, mặt không chút biểu cảm thu dao về, nhìn tú bà và hỏi:
“Bà vừa nói Ngô Thắng sắp đến rồi, là có người mật báo đúng không?”
Tú bà ngồi bất động dưới đất, hai chân bê bết máu.
Mặt bà ta trắng bệch, run rẩy nói:
“Đúng! Nhưng chắc chắn không phải là tôi! Tôi không hề mật báo!”
“Bất cứ động thái gì trên con phố này đều không qua nổi mắt của cậu Hai, người mật báo có rất nhiều”.
Nhạc Huy gật đầu, liếc nhìn những người phụ nữ mà nỗi sợ hãi đối với Ngô Thắng đã ngấm sâu vào trong xương tủy, dù có cho họ cám dỗ lớn thế nào thì cũng không ai dám phản bội.
“Được, tôi sẽ ở đây đợi anh ta đến, tôi lại muốn nhìn xem anh ta tàn nhẫn như thế nào, có thể rạch nhiều nhát dao như thế lên người tôi không”.
Dứt lời, Nhạc Huy kéo một cái ghế lại gần rồi ngồi xuống, quả nhiên muốn đợi người đến.
Thế nhưng chưa đợi bao lâu, chỉ mới qua vài phút thì cửa sau đột nhiên truyền tới một trận náo loạn.
Ngay sau đó, một đoàn người tràn vào như nước thủy triều.
Dẫn đầu là một thanh niên đeo kính gọng vàng, tương đối tuấn tú, hoàn toàn không thể nhận ra hắn chính là Ngô Thắng tâm địa độc ác, hành xử điên cuồng.
“Là mày à?”
Sau khi nhìn thấy Ngô Tịnh Vũ, Ngô Thắng đột nhiên cau mày, hơi kinh ngạc nói:
“Mày lại còn dám đến chỗ tao gây chuyện, mày chán sống rồi sao?”
Mặc dù ngoại hình của cậu Hai có vẻ thư sinh, thoạt nhìn thì cũng khôi ngô tuấn tú như Nhạc Huy. Thế nhưng vừa mở miệng thì đã cho người ta cảm giác côn đồ.
“Anh Hai, đừng tức giận như thế, tôi thấy chỗ này của anh làm ăn cũng không tồi nhỉ”, Ngô Tịnh Vũ đã không còn sợ mấy người anh trai của mình từ lâu, ngược lại còn bật cười lạnh lùng:
“Ông già đã nói rồi, làm việc thì đừng nổi quá, không được hút chích, không được ép gái nhà lành làm gái mại dâm. Anh và anh Ba đều phạm lỗi rồi, nếu như tôi nói chuyện này với ông già thì liệu anh có còn đường sống hay không?”
Ngô Thắng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Ngô Tịnh Vũ, sau khi thấy tú bà bị đâm thành như vậy, sắc mặt hắn lập tức trở nên u ám.
“Dám đe dọa ông mày, ai cho mày cái can đảm đấy!”
Hai mắt hắn như bắn ra luồng sát khí, dường như có thể băm vằm Ngô Tịnh Vũ ra thành nghìn mảnh:
“Còn dám động vào người của tao, hôm nay mày không cho tao được một lời giải thích rõ ràng thì tao đánh gãy luôn hai chân hai tay của mày!”
Nghe thấy lời đe dọa của Ngô Thắng, Ngô Tịnh Vũ ngược lại còn bật cười.
Ngô Thắng giống với Ngô Lượng, có vẻ như bây giờ vẫn chưa biết bản thân đang ở trong hoàn cảnh gì.
“Ha ha ha! Anh Hai, mẹ kiếp, anh vẫn đang sống trong mơ à? Ông đây dám đến chỗ anh gây chuyện thì cũng không sợ anh dẫn người đến đâu, anh cho rằng chỉ dựa vào mấy tên đàn em phế vật của mình mà có thể động được đến tôi sao?”
“Có anh Nhạc ở đây thì anh cũng chỉ là một thằng nhóc mà thôi!”
Ngô Tịnh Vũ cười khẩy, nhanh chóng lùi lại mấy bước, đứng sau lưng Nhạc Huy.
Ngô Thắng dẫn đến không chỉ có vài tên mà cũng phải lên tới hai mươi mấy người. Những tên này cũng tuyệt đối không phải lũ tôm tép vớ vẩn, mỗi một người đều là những tên côn đồ lão làng với kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Nếu không phải Nhạc Huy đang ở đây thì dù có cho Ngô Tịnh Vũ một trăm lá gan, hắn cũng tuyệt đối không dám ngạo mạn như vậy trước mặt Ngô Thắng.
Thấy Ngô Tịnh Vũ lại có thể hung hăng đến mức độ này, ban đầu Ngô Thắng hơi sững sờ, dường như hoàn toàn không thể ngờ lá gan của Ngô Tịnh Vũ lại lớn như thế.
Khi phản ứng trở lại, khuôn mặt hắn đã hoàn toàn trở nên tái mét.
“Thường ngày tao nghĩ dù sao loại con riêng như mày cũng coi như có một nửa danh nghĩa là em trai của mình nên mới không động tới mày. Nhưng hôm nay nếu mày còn sống mà bước ra khỏi đây thì Ngô Thắng tao sẽ chặt đầu xuống cho mày ngồi lên”.
Nói xong, Ngô Thắng dữ tợn đưa tay về phía tên đàn em.
“Đưa dao đây! Hôm nay ông mày tự mình ra tay!”
Có dao trong tay, khí thế trên người Ngô Thắng dần thay đổi.
“Hóa ra còn từng học võ”.
Nhạc Huy thầm cười khẩy, mặc dù khí thế của cậu Hai này đã khiến Ngô Tịnh Vũ biến đổi sắc mặt nhưng đối với Nhạc Huy mà nói, dăm ba thứ võ mèo này không đáng để xem.
“Mày chính là chỗ dựa vững chắc mà thằng con riêng này nhắc tới à? Hóa ra là mày cho nó can đảm đấy, tốt lắm, tao rất muốn xem mày lợi hại đến mức nào”.
Ngô Thắng không hề kiêng dè mà liếc nhìn Nhạc Huy với dáng vẻ khinh thường, sau đó hắn ném con dao lớn từ trong tay tên đàn em cho Nhạc Huy và nói:
“Đừng nói người bên tao đông bắt nạt chúng mày, biết chém người chứ, cầm dao cho chắc. Nếu mày có thể tiếp được ba chiêu của tao thì hôm nay ông đây sẽ thả cho chúng mày đi. Còn nếu ngay cả ba chiêu của tao cũng không trụ nổi thì tất cả chúng mày đều phải chết ở đây!”
Cậu Hai này ngược lại rất hào phóng, khí phách đại hiệp.
Thật ra trong lòng hắn không nghĩ như vậy, hắn cho rằng người thanh niên trẻ tuổi hơn cả mình đang đứng trước mắt này chắc chắn không qua nổi ba chiêu. Mặc dù hắn là cậu chủ của Thánh Hoàng nhưng việc đánh giết cũng không hề kém cỏi chút nào.
Thật ra mà nói dù thế nào chăng nữa, kể cả hắn không phải là đối thủ của Nhạc Huy thì hắn cũng không đời nào để mấy người Nhạc Huy rời đi. Sau lưng có nhiều đàn em như vậy, chẳng lẽ lại không chém chết nổi Nhạc Huy và mấy người Ngô Tịnh Vũ hay sao?
Nhạc Huy vươn tay bắt lấy con dao mà Ngô Thắng ném qua và cười nhạt:
“Được thôi, cậu Hai, xin dạy bảo”.
Nụ cười của Nhạc Huy như đang xem thường Ngô Thắng, Ngô Thắng đột nhiên chửi rủa, gào lên một tiếng hung dữ, nhảy vọt lên cao, mạnh mẽ cầm dao nhắm về phía đầu Nhạc Huy.
Khí thế của hắn thật sự giống với người đã từng được rèn luyện, động tác dứt khoát linh hoạt, mạnh mẽ uy nghiêm.
Nhạc Huy lại nở nụ cười khẩy, túm lấy tấm rèm và nhảy lên không trung, xoay người đá thẳng một cú vào đầu hắn, ngay cả dao cũng vô dụng.
“Bịch”, một tiếng.
Ngô Thắng không chút đề phòng bị Nhạc Huy đá một phát bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, con dao trong tay cũng văng cả ra.
“Ha ha ha! Anh Hai anh rác rưởi thật, ngay cả dao anh Nhạc cũng chưa động đến mà đã có thể khiến anh ngã phịch xuống đất rồi”.
Ngô Tịnh Vũ bật cười ha ha nói.
Ngô Thắng nằm dưới đất, mặt đỏ tía tai, hung tợn nhìn Nhạc Huy.
Hắn còn biết bao đàn em đang đứng ở đây, cú ngã này thật sự đã khiến hắn quá mất mặt.
Có điều mấy tên đàn em phía sau đâu dám cười, tất cả đều siết chặt nắm đấm cổ vũ cho hắn:
“Cậu Hai khinh địch rồi, mẹ nó, thằng nhãi này thật nham hiểm, chơi thâm lắm!”
“Cậu Hai cố lên!”
“Cậu Hai cố lên!”
Nghe thấy những âm thanh này, Nhạc Huy chỉ khẽ lắc đầu, khịt mũi coi thường.
“Mẹ kiếp! Lại lần nữa!”
Ngô Thắng mạnh mẽ đứng dậy, nhặt lại dao và hung dữ nhìn Nhạc Huy:
“Ban nãy tao khinh địch, thằng nhóc mày cũng có chút bản lĩnh. Lần này tao không chém chết được mày thì ông đây theo họ mày luôn!”
Dứt lời, hắn lại giơ dao đâm về phía Nhạc Huy. Thế nhưng lần này hắn không dám ngạo mạn như trước nữa, lúc xông đến thì làm một động tác tay giả vờ, con dao phóng tới vẫn chưa đâm được vào Nhạc Huy đã thu trở lại, dường như đang thăm dò.
Nhạc Huy thấy vậy thì tiến đến một bước, con dao lớn trong tay giống như một chiếc roi dài, mạnh mẽ chém vào tai Ngô Thắng với một tốc độ cực nhanh.
Chỉ nghe thấy một tiếng hét.
Sống dao đặt trên tai Ngô Thắng, chớp mắt đã cắt phăng một nhát.
Ngô Thắng lại thất bại, quỳ trên mặt đất, máu ở trên tai chảy ra không ngừng, trong đầu ù ù, hoàn toàn không nghe thấy chút ít âm thanh gì của thế giới.
Cảnh tượng này khiến mấy tên đàn em mà hắn dẫn đến cũng phải sững sờ. Ngô Thắng cũng coi như là một con người tàn độc dám đánh dám giết, năng lực bản thân không thua kém bọn họ chút nào, vậy mà lại bị một thanh niên đánh thảm thương tới mức độ này.
“Ha ha ha, cái đồ phế vật!”
Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ lại cười lăn cười bò.
Nhạc Huy lắc đầu, thở dài nói:
“Tôi mới chém có một dao mà anh đã ngã ra rồi. Ngô Thắng, anh xem anh cũng quá vô dụng rồi đấy, đao pháp của anh còn không bằng cả học sinh tiểu học”.
Mấy câu châm biếm này đương nhiên Ngô Thắng nghe không lọt tai, hắn ngẩng đầu, trong ánh mắt toàn là thù hận, phẫn nộ hét lên:
“Chém! Chém chết hết bọn chúng cho tao, không tha cho bất cứ kẻ nào”.