Sau khi chính tai nghe ông Trần và Thẩm Thành nói ra sự thật, dù Ngô Thiên Long đã chuẩn bị tâm lý nhưng lúc này vẫn không tránh khỏi bị đả kích.
Ông ta dựa lưng vào ghế sofa, cố nhẫn nhịn để không rơi nước mắt.
Bảy người con trai của ông ta lại liên kết với nhau, mua chuộc thuyền trưởng và người lái chính của ông ta, lên kế hoạch giết chết người bố là ông ta.
“Tổng giám đốc Ngô, hai người chúng tôi cũng đã khuyên mấy cậu chủ rồi, là bọn họ không chịu nghe!”
Ông Trần quỳ dưới đất, cả người phát run, nước mắt rơi lã chã, vẻ mặt hoàn toàn kinh sợ.
“Vậy nên hai người cho rằng mấy đứa nó có thể giết tôi, bởi thế rất nhanh đã nhận chủ mới. Nhận tiền của bọn chúng, bắt đầu xu nịnh bọn chúng, làm việc cho bọn chúng luôn có đúng không?”
Ngô Thiên Long cúi đầu nhìn hai người kia, lạnh lùng hỏi.
“Không phải như vậy, tổng giám đốc Ngô, xin ông cho chúng tôi một cơ hội!”
Hai người không ngừng dập đầu, cầu xin tha thứ.
“Tôi có thể cho hai người cơ hội, nói cho tôi biết bọn chúng đã có những sắp xếp gì?”
Từ đầu đến cuối Ngô Thiên Long không hề nổi giận, bình tĩnh hỏi.
Lúc này, Thẩm Thành đã bị dọa tới mức không nói nổi nên lời, ông Trần nói:
“Sáng mai khi ra khơi, bọn họ định trước khi trời sáng sẽ thay toàn bộ thủy thủ trên tàu và những người phụ trách trông coi, vận chuyển hàng hóa thành người của họ, số người vào khoảng bảy mươi, tám mươi người. Bởi vì khi ông đi Hải Môn sẽ không dẫn theo quá nhiều vệ sĩ đi cùng, có lẽ bọn họ dự định khi đến vùng biển quốc tế sẽ giết chết ông”.
“Hơn nữa bọn họ còn bảo tôi và Thẩm Thành hạ độc vào trong thức ăn của ông…”
Ông Trần nói xong, khóc lóc thảm thương cầu xin tha thứ:
“Những gì nên nói tôi cũng đã nói cả rồi, tổng giám đốc Ngô, ông nhất định phải tha thứ cho hai chúng tôi”.
“Chúng tôi cũng chỉ là nhất thời bị ma xui quỷ khiến, đã biết hối hận rồi!”
Ngô Thiên Long nghe vậy liền im lặng, dường như đang cân nhắc.
Hai phút sau, ông ta nói:
“Tôi có thể bỏ qua cho hai người lần này nhưng chuyện này mấy người không được phép truyền ra ngoài”.
“Ngoài ra, tranh thủ tối nay thay tất cả các thùng hàng trên tàu, lần này không chuyển hàng, mà chuyển người”.
Ông Trần sững sờ nói:
“Tổng giám đốc Ngô, lô hàng lần này vận chuyển tới cho một khách hàng lớn ở Hải Môn, tiền hàng lên tới năm trăm triệu”.
“Đây là lần hợp tác đầu tiên của chúng ta với vị khách hàng lớn đó, nếu để cho ông ta leo cây thì lần sau sẽ khó để hợp tác tiếp. Dù sao những thứ chúng ta vận chuyển cũng đều là hàng cấm...”
Ngô Thiên Long cau mày nói:
“Mạng của tôi sắp mất đến nơi, còn tâm tình gì mà lo nghĩ chuyện làm ăn nữa?”
“Hợp tác thất bại thì thất bại, tôi có thể tìm đối tác hợp tác khác. Tối nay mấy người cho chuyển tất cả hàng từ trên tàu xuống dưới, trong thùng hàng không để hàng hóa nữa, cho người của tôi trốn vào bên trong”.
“Tổng cộng có bao nhiêu thùng hàng?”
Ông Trần vội nói:
“Năm mươi thùng, ước chừng có thể ẩn nấp được khoảng hai trăm người”.
Ngô Thiên Long suy tư vài giây rồi nói:
“Hai trăm người thì chưa đủ, trên con tàu chở hàng đó có còn chỗ nào có thể giấu người không?”
Ông Trần nói:
“Có một nhà kho bị khóa, bên trong cất trữ một số món đồ, ước chừng có thể giấu thêm hơn một trăm người nữa”.
“Còn có phòng của tôi và Thẩm Thành cũng có thể giấu người. Nhưng mà... mấy cậu chủ đã trốn trong phòng của Thẩm Thành mất rồi”.
Ngô Thiên Long gật đầu:
“Được, chuyển hết đồ đạc trong nhà kho đi rồi cho người nấp hết vào bên trong”.
Ông Trần và Thẩm Thành nghe vậy thì đột nhiên hơi kinh sợ. Nếu vậy thì trên tàu sẽ có khoảng năm trăm người ẩn nấp. Mà mấy người Ngô Chí Huân chỉ thay mấy chục người lên trên tàu, rõ ràng không phải đối thủ của Ngô Thiên Long.
“Vâng, tổng giám đốc Ngô!”, hai người vội vàng đáp lời.
“Mấy người sẽ không đi nói cho bọn chúng biết sắp xếp của tôi đấy chứ?”, Ngô Thiên Long nhìn hai người hỏi.
“Không dám! Tổng giám đốc Ngô yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không phản bội ông thêm lần nữa, từ nay về sau mạng của hai người chúng tôi là do ông cho. Dù bọn họ có đưa ra bao nhiêu tiền, chúng tôi cũng nhất quyết không nhập hội với bọn họ!”
Hai người vội vã bày tỏ tấm lòng trung thành.
“Tôi hi vọng hai người nói được làm được”, Ngô Thiên Long nhìn hai người họ, lạnh lùng nói: “Tôi đã cho người đi giám sát người nhà của mấy người, nếu như mấy người còn giở trò với tôi, kết hợp trong ngoài với bọn chúng thì tôi đảm bảo người nhà của hai người, vợ con của hai người sẽ không ai được sống tiếp, tất cả đều bị đem đi chôn sống”.
Nghe thấy những lời này, ông Trần và Thẩm Thành như rơi vào hầm băng, trong lòng tràn dâng cảm giác ớn lạnh.
“Vâng, chúng tôi biết rồi! Chúng tôi tuyệt đối sẽ không dùng tính mạng của người thân ra làm trò đùa”.
Ngô Thiên Long gật đầu, nói:
“Bây giờ làm luôn đi, cho hai người hai tiếng đồng hồ để sắp xếp tất cả người của tôi lên tàu”.
“Tám giờ sáng mai, đúng giờ ra khơi”.
…
Tám giờ sáng ngày hôm sau.
Ngô Thiên Long dẫn theo hai tên cận vệ, và hai mươi tên vệ sĩ đi theo sau bước lên tàu chở hàng.
Hai tên cận vệ này đều đeo khẩu trang. Người của Thánh Hoàng ai cũng biết hai tên vệ sĩ đeo khẩu trang này đều là những cao thủ hàng đầu, hơn nữa đều là người nước ngoài. Ngô Thiên Long đã phải trả cái giá rất cao để mời hai tên sát thủ quốc tế này về.
Những năm gần đây, hai tên sát thủ này đã giúp Ngô Thiên Long ngăn chặn vô số lần ám sát. Mỗi lần có người đến ám sát Ngô Thiên Long thì đều bị hai tên vệ sĩ này giết chết không tha.
Còn có hơn hai mươi tên vệ sĩ đi theo cũng đều là tinh anh, tinh thông đủ loại súng ống, trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Con tàu chở hàng mà Ngô Thiên Long bước lên rất lớn, trước đây vốn dĩ là một con tàu du lịch, được Ngô Thiên Long bỏ một số tiền lớn mua về. Sau khi cải tạo thì dùng để chuyên chở hàng hóa.
Còn về việc chuyên chở cái gì, đương nhiên đều là mặt hàng cấm.
Bởi vì Ngô Thiên Long thường xuyên ngồi con tàu chở hàng này đi ra vùng khác nên trên tàu vẫn có một số những tiện nghi giải trí của tàu du lịch như phòng tiệc, phòng chiếu phim riêng và cả phòng xông hơi.
“Ông chủ, con tàu chở hàng này có vấn đề. Tôi thấy công nhân trên con tàu này dường như rất lạ lẫm với tất cả mọi thứ, bọn họ giống như là lần đầu tiên đặt chân lên con tàu này vậy”.
Lúc này, trong phòng xông hơi, hai tên cận vệ của Ngô Thiên Long nói với ông ta bằng vẻ mặt đầy nghiêm trọng.
Mặc dù bọn họ là người nước ngoài nhưng lại nói tiếng Trung rất lưu loát, không thể nghe ra được chút ít khẩu âm của người nước ngoài.
“Bởi vì bọn chúng chưa từng làm việc ở trên con tàu này, ngoại trừ thuyền trưởng và người lái tàu chính, toàn bộ người đều bị thay rồi”.
Ngô Thiên Long dựa lưng vào ghế, bình tĩnh nói.
Hai tên vệ sĩ vô cùng ngạc nhiên.
“Không cần lo lắng, trên tàu đã mai phục năm trăm người của chúng ta, thừa sức đối phó với mấy tên ám sát kia”, Ngô Thiên Long nói.
Hai tên vệ sĩ nghe thấy vậy thì mới cảm thấy yên tâm trở lại.
“Ông chủ, bọn họ muốn ám sát ông trên con tàu này, chắc chắn dự định khi tàu đi đến vùng biển quốc tế mới ra tay”.
“Từ giờ đến khi đi tới vùng biển quốc tế còn hơn ba tiếng đồng hồ nữa”.
Ngô Thiên Long gật đầu:
“Từ từ đợi đi”.
Dường như ông ta không hề hoang mang chút nào, bởi vì ông ta đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.
Ông ta cũng rất mừng vì trong số bảy người con trai này không phải tất cả đều phản bội ông ta.
Có hai người tối qua đã gọi điện và nói hết toàn bộ kế hoạch cho ông ta biết.
Biết mình biết ta, đã chuẩn bị đầy đủ cả, kết cục của lần ám sát này vẫn chỉ là thất bại mà thôi.
“Rốt cuộc Nhạc Huy là thần thánh phương nào mà có thể xúi giục đám con trai của tôi phản bội lại tôi…”