Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 403: Đầu hàng



“Người bên trong nghe đây, mọi người đã bị bao vây! Đừng phản kháng, bỏ súng xuống và từ từ ra đây!”

“Ông Ngô có lệnh, ai dám phản kháng sẽ giết luôn mà không cần quan tâm người đó là ai và phạm tội gì”.

Bên ngoài căn phòng của Thẩm Thành liên tục truyền đến giọng nói cảnh cáo.

Trong phòng lúc này, đám người Ngô Thắng và Ngô Tịnh Vũ đã bị dọa sợ chết khiếp, sắc mặt tái nhợt.

Theo kế hoạch ban đầu của bọn họ, người bên ngoài phải là người của họ mới đúng, sau khi tiêu diệt người của Ngô Thiên Long, người của họ sẽ đến đây tiếp ứng.

Nếu người của họ không đến thì có nghĩa là họ đã chết hết. Nhưng tình huống như vậy hoàn toàn không thể xảy ra bởi vì khoảng tám mươi người thủy thủ và nhân viên trên tàu đều đã bị hoán đổi. Mà Ngô Thiên Long chỉ dẫn theo hai mươi mấy người lên tàu.

Hơn nữa sau khi tàu chạy, Thẩm Thành còn bước vào nói với bọn họ, Ngô Thiên Long chỉ dẫn theo hai mươi mấy người lên tàu.

Số người chênh lệch nhiều như thế, sao có thể xảy ra tình hình như bây giờ…

“Làm sao, làm sao đây? Chúng ta đã bị bao vây rồi!”

“Sao lại như thế, kế hoạch của chúng ta không chê vào đâu được, rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở đâu?”

Trong phòng, đám Ngô Tịnh Vũ sốt ruột như kiến trên chảo nóng, trong lòng vô cùng lo lắng hốt hoảng.

Bọn họ bị bao vây, chứng tỏ Ngô Thiên Long đã thắng.

Bọn họ phản bội như vậy thì Ngô Thiên Long sẽ dễ dàng bỏ qua cho họ sao?

“Anh Nhạc, bây giờ làm sao đây, chúng ta chết chắc rồi!”

Ngô Tịnh Vũ suýt thì bật khóc, túm lấy Nhạc Huy không ngừng lải nhải.

Mặt Nhạc Huy cũng u ám, không nói lời nào.

Hồi lâu sau, anh mới lên tiếng:

“Trong số chúng ta đã xuất hiện kẻ phản bội”.

“Ngô Thiên Long không chỉ dẫn theo hai mươi mấy người lên tàu, người của ông ta, còn nhiều hơn so với tưởng tượng của chúng ta, có thể là mấy trăm người”.

Nghe thấy câu nói này, mọi người như sét đánh ngang tai, liên tục lùi về phía sau mấy bước.

“Là ai? Rốt cuộc là ai?”

“Mẹ nó, tôi giết chết anh!”

Ngô Tịnh Vũ rút súng ra, khuôn mặt dữ tợn nhìn mấy người anh của hắn.

“Mẹ kiếp! Rốt cuộc là ai? Ai mà lại tàn nhẫn như vậy, muốn hại chết tất cả chúng tôi sao?”

Ngô Lượng cũng nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn mấy anh em của mình.

Bên trong có kẻ phản bội đã là sự thật không tranh cãi được, bây giờ những người không phải là tên phản bội đều muốn lôi tên phản bội kia ra đánh chết.

Nhưng lúc này trên gương mặt mọi người đều là bộ dạng căm phẫn, cũng không ai nhìn ra được rốt cuộc tên phản bội là ai.

“Cậu Nhạc, vừa nãy không phải Thẩm Thành vào nói với chúng ta rằng Ngô Thiên Long chỉ dẫn theo hai mươi mấy người lên tàu sao?”

Lúc này, có vẻ như Triệu Vỹ không cam lòng, kích động nói:

“Hay là chúng ta xông ra ngoài liều mạng với bọn chúng đi, người của cậu đều tài giỏi như vậy, có lẽ chúng ta còn có thể liều một phen”.

“Nếu chúng ta ra đầu hàng, chắc chắn là con đường chết! Mấy người này đều là con trai của Ngô Thiên Long, chắc bọn họ không sao, nhưng chúng ta chắc chắn đều tiêu đời!”

Nhạc Huy nghe vậy, cười khẩy nói:

“Xông ra ư? Ông muốn bị súng bắn chết à?”

“Sao ông biết lời Thẩm Thành vừa nói không phải là Ngô Thiên Long dạy ông ta nói như vậy chứ?”

Vừa dứt lời, khuôn mặt mọi người vốn hơi tái nhợt, lúc này càng trở nên xanh xao hơn.

“Ý của cậu là…”, Triệu Vỹ trợn mắt há mồm nhìn Nhạc Huy.

Nhạc Huy lạnh lùng đáp:

“Tên phản bội đó, chắc chắn đã nói cho Ngô Thiên Long biết tất cả kế hoạch của chúng ta, bao gồm cả chuyện ông Trần và Thẩm Thành bị mua chuộc. Nếu Ngô Thiên Long đã biết hai người này phản bội ông ta, tại sao còn phải giữ lại hai người họ chứ?”

“Chắc chắn Ngô Thiên Long đã dùng người nhà của hai người này để uy hiếp họ, mọi người thấy lời mà Thẩm Thành vào nói vừa nãy là thật ư?”

Nghe đến đây, sắc mặt mọi người đã xám như tro tàn.

Bọn họ đã thua Ngô Thiên Long thật rồi.

“Ngô Chí Huân, có phải anh không, có phải anh bán đứng bọn tôi không?”

Đột nhiên Ngô Tịnh Vũ chĩa súng vào Ngô Chí Huân, kích động muốn nổ súng.

Sắc mặt Ngô Chí Huân hoàn toàn thay đổi, ngồi trên xe lăn tức giận nói:

“Mày muốn làm gì? Vô duyên vô cớ mày dựa vào cái gì mà nói tao là kẻ phản bội?”

“Mẹ kiếp! Không phải anh thì là ai, tôi đã nói từ lâu rồi. Xuất hiện kẻ phản bội thì nhất định là anh, sẽ không có người khác!”, vành mắt Ngô Tịnh Vũ sắp nứt ra, nói.

“Anh cả, rốt cuộc có phải anh không? Anh làm như thế sẽ hại chết cả nhà chúng ta, sao anh lại nhẫn tâm vậy chứ?”

Lúc này Ngô Thắng cũng bắt đầu kích động.

Hành động của tên phản bội là đẩy bọn họ vào hố lửa, muốn tất cả bọn họ đều phải chết.

Mà người sống sót chỉ còn lại tên phản bội kia, vị trí người kế thừa của Thánh Hoàng, còn không phải của hắn sao?

“Chết tiệt!”

Ngô Chí Huân cũng bắt đầu chửi rủa:

“Dựa vào gì mà nói tao, tại sao không phải mấy đứa bọn mày! Tao đã đi theo anh Nhạc rồi, bây giờ bên phía ông già thì tao cũng là kẻ phản bội, nếu tao và người khác đều chết, kẻ phản bội thật sự có thể trở thành người thừa kế duy nhất”.

“Mày, mày, mày và cả tụi mày đều có thể là kẻ phản bội, dựa vào cái gì mà cứ nói là tao?”

“Mẹ kiếp, đừng vu oan cho tao!”

Bên ngoài lúc này đã bị bao vây, nhưng mấy anh em nhà họ Ngô còn đang cãi nhau ầm ĩ.

Giờ phút này, ngay cả Nhạc Huy cũng không phân biệt được cuối cùng ai mới là kẻ phản bội.

“Còn muốn cãi không, hay là các người cùng chết hết đi”, Nhạc Huy lạnh lùng nói.

Trong nháy mắt mọi người đã yên tĩnh lại.

“Anh Nhạc, vậy bây giờ chúng ta làm sao, con người ông già làm việc quá tuyệt tình, ông ta sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu”.

Ngô Tịnh Vũ đã sắp khóc tới nơi, vừa oai phong mấy ngày, giờ lại lộ ra bộ mặt nhát gan của hắn.

“Nhất là tôi, cho dù ông ta tha cho mấy người anh Hai, anh Ba của tôi, nhưng chắc chắn ông ta sẽ không tha cho tôi!”

Nhạc Huy nghe vậy, cười khẩy đáp:

“Dù sao cũng không chạy thoát, cậu cho rằng bây giờ còn có lựa chọn khác sao?”

“Bên ngoài có mấy trăm người, chúng ta chỉ có mấy người, cậu cho rằng tôi còn dám hù dọa các cậu như trước, lấy một túi lựu đạn ra đẩy lui bọn họ ư? Nếu tôi làm nổ tàu thì mọi người sẽ cùng chết”.

“Ở đây là vùng biển quốc tế, người chết vô cùng bình thường, sẽ không ai quan tâm”.

“Ra ngoài đi, đầu hàng, nói không chừng còn có thể sống được mấy người, còn ai có thể sống, thì phải xem là vận may của ai rồi”.

Nói xong, anh lấy súng ra, ném thẳng xuống đất.

Tiếp sau đó, nhóm Kỳ Phi cũng ném vũ khí của mình và xếp thành hàng chuẩn bị đầu hàng.

Đám người Ngô Thắng thấy vậy, da đầu đã tê dại nhưng cuối cùng, cũng chỉ có thể nghe theo nhóm Nhạc Huy, giơ tay đầu hàng, ôm lấy đầu lần lượt đi ra ngoài.

Chắc chắn đám người Nhạc Huy sẽ chết, Ngô Thiên Long sẽ không tha cho nhóm Nhạc Huy. Nhưng mấy người bọn họ tốt xấu gì cũng là con trai của Ngô Thiên Long, có lẽ Ngô Thiên Long sẽ không vì chuyện này mà quên tình thân.

Hổ dữ không ăn thịt con, đây là suy nghĩ trong lòng của nhóm Ngô Thắng vào lúc này, coi như là tia hy vọng duy nhất.

Đám người vừa bước ra từ trong phòng thì bị vô số mũi súng chĩa vào, không ai dám manh động.

Ngay sau đó, họ bị lục soát khắp người, tiếp theo tất cả bị hai ba người áp giải, phía sau có vô số người đi theo.

Cả đám người bị áp giải đi về phía phòng tiệc, chờ xét xử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.