Trong sảnh tiệc, dưới sự áp giải của hơn hai trăm người.
Nhóm Nhạc Huy và Ngô Thắng đều bị chĩa súng vào người và bị đưa đến đây.
Nếu là người khác, mấy người áp giải này chắc chắn sẽ nghiêm giọng bảo họ quỳ xuống.
Tuy nhiên ở đây còn bảy cậu chủ nên họ không dám làm vậy.
Hơn nữa Ngô Thiên Long cũng không bảo ai phải quỳ.
Nhưng dù như vậy, bất kể là Ngô Thắng, Ngô Tịnh Vũ hay Ngô Chí Huân thì lúc này cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Ngô Thiên Long.
Tội “giết bố” này dù là ngày xưa hay bây giờ, bất kể lý do là gì, giết bố đều là hành động phản nghịch, bị mọi người khinh thường.
“Đến rồi”.
Ngô Thiên Long đứng dậy nhìn mấy đứa con trai của mình, lạnh lùng nói ra hai chữ.
Lúc này đối mặt với mấy đứa con bất hiếu, Ngô Thiên Long cũng không nổi trận lôi đình. Mà ngược lại ông ta rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến mọi người không dám lên tiếng.
“Sao không dám ngẩng đầu lên nhìn tao? Chẳng phải chúng mày muốn giết tao để thay thế à?”
“Can đảm, tự tin của bọn mày đâu, tại sao bây giờ không một ai dám nhìn tao?”
Ngô Thiên Long đứng thẳng lưng ở trên bục, nhếch mép cười.
“Tao tưởng con trai của Ngô Thiên Long dù không có nhân tính cũng nên khiến tao phải nhìn bằng cặp mắt khác chứ, nhưng chúng mày làm tao rất thất vọng”.
Ngô Thiên Long lắc đầu, nụ cười nhạt lập tức hóa thành vẻ thất vọng.
“Chúng mày có thể không có nhân tính, không có lương tâm vì năm đó tao cũng vậy. Muốn thành đạt trong sự nghiệp thì phải buông bỏ tình cảm của mình, ngay cả tình thân. Nếu không cũng sẽ không có Ngô Thiên Long ngày hôm nay”.
“Nhưng chúng mày thì sao? Dù chúng mày buông bỏ nhân tính và tình thân cũng chỉ là mấy tên vô dụng. Lựa chọn của bản thân chúng mày mà đến bây giờ lại không có can đảm để đối mặt, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt tao”.
“Người làm bố như tao đây thật rất thất vọng. Hành động ám sát của chúng mày vẫn chưa mở màn mà đã bị tao bắt được rồi”.
“Buồn cười không?”
Lúc này mấy cậu chủ Thánh Hoàng không ai dám ngẩng đầu lên nói, dù bị Ngô Thiên Long sỉ vả một trận.
Một lát sau, Ngô Tịnh Vũ bỗng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Ngô Thiên Long, nghiến răng nói:
“Nếu không phải vì trong đám chúng tôi có kẻ phản bội thì bây giờ chúng tôi đã thành công rồi”.
Đám người Ngô Thắng đều nhìn Ngô Tịnh Vũ với ánh mắt không tưởng tượng nổi. Nếu là trước kia, trong tình huống như vậy, Ngô Tịnh Vũ tuyệt đối là người ngay cả đánh rắm cũng không dám dù có bị Ngô Thiên Long mắng té tát.
Nhưng bây giờ, trong lúc tất cả đều không dám hó hé, Ngô Tịnh Vũ lại dám đứng ra đối đầu với Ngô Thiên Long.
“Tao không ngờ người đứng ra nói chuyện đầu tiên lại là mày, nói cho tao biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến mày thay đổi nhiều đến vậy?”
Ngô Tịnh Vũ cười nói:
“Trước kia các người đều xem tôi là một kẻ vô dụng, thậm chí người làm bố như ông cũng xem thường tôi, nghĩ tôi chỉ là đứa con riêng mà thôi”.
“Nhưng tôi được sinh ra cũng không phải do tôi quyết định, vì mẹ tôi không phải là vợ hợp pháp của ông, vì mẹ tôi là gái ngành, là món đồ chơi bị ông chơi đùa khiến ai trong Thánh Hoàng cũng xem thường tôi, ngay cả đàn em của ông cũng vậy”.
“Dù tôi muốn làm gì đó để có thành tựu cho ông thấy cũng không ai cho tôi cơ hội”.
“Nếu không phải tôi gặp được anh Nhạc, anh ấy coi trọng tôi, cho tôi cơ hội đứng lên thì bây giờ tôi cũng chỉ là một tên vô dụng mà thôi”.
“Tôi không sợ nói cho ông biết, tôi chính là người đầu tiên muốn phản lại ông đấy. Tôi dựa vào anh Nhạc, anh Nhạc là chủ của tôi, tôi muốn trèo lên trên, tôi muốn giẫm lên các người”.
“Nếu đã thất bại, cùng lắm là chết thôi. Nếu có kiếp sau, tôi tuyệt đối sẽ làm nên sự nghiệp. Đời này tôi không có cơ hội, ông ra tay đi, giết đứa con bất hiếu này đi”.
“Nhưng tôi xin ông hãy tha cho những người khác và Triệu Vỹ. Nếu ông muốn cảnh cáo những người khác thì cứ giết tôi đi!”
Mọi người lập tức nhìn Ngô Tịnh Vũ bằng ánh mắt khác sau khi nghe được những lời như vậy.
Nhạc Huy cũng khá ngạc nhiên với sự thay đổi của Ngô Tịnh Vũ.
“Tịnh Vũ!”
“Mày là đồ vô dụng, trước kia bọn tao xem thường mày là lỗi của bọn tao!”
“Mày được lắm, Ngô Tịnh Vũ!”
Lúc này, đám người Ngô Thắng và Triệu Vỹ cũng thay đổi ánh nhìn về Ngô Tịnh Vũ.
Ngô Tịnh Vũ cười nhạt, quay đầu lại nhìn họ nói:
“Nếu có thể sống, các anh phải sống cho tốt nhé, dù sao tôi cũng sẽ chết”.
“Dù thế nào đi nữa cũng đều là chết, tôi sẽ không quỳ xuống xin tha đâu”.
“Mày được đấy, chí ít trước khi chết đã khiến tao phải nhìn mày bằng ánh mắt khác”.
Nghe vậy, Ngô Tịnh Vũ không khỏi cảm thấy nực cười. Lời này có nghĩa Ngô Thiên Long không định bỏ qua cho hắn.
“Ra tay đi, nếu có kiếp sau, tôi tuyệt đối sẽ không làm con trai của Ngô Thiên Long ông nữa!”
Ngô Tịnh Vũ hừ một tiếng, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, bày ra bộ dáng hùng hồn trước khi chết.
“Yên tâm, chắc chắn mày sẽ chết thôi”, Ngô Thiên Long nói: “Nhưng trước đó tao rất muốn biết rốt cuộc cậu Nhạc này có sức hút gì mà có thể khiến một người cố chấp như mày thay đổi nhiều như thế”.
Dứt lời, ông ta nhìn sang đám người Nhạc Huy. Ánh mắt ông ta dừng ở đó một lúc rồi dán mắt lên người Kim Võ.
Nếu “cậu Nhạc” này có thể khiến mấy đứa con trai của ông ta ngoan ngoãn nghe lời như vậy thì hẳn là không còn nhỏ tuổi, chắc lớn hơn Ngô Chí Huân.
Trong mấy người ở nơi này cũng chỉ có Kim Võ và Hắc Long lớn tuổi hơn những người khác.
Nhưng vừa nhìn đã biết Hắc Long là người lỗ mãng, ngoài vẻ hung dữ ra thì vẫn là hung dữ, không giống người khôn khéo chút nào.
Ngược lại Kim Võ trông có vẻ gần bằng tuổi với Ngô Thiên Long ông ta. Hơn nữa dáng vẻ khá điềm tĩnh, ánh mắt sắc bén giống người khôn khéo hơn.
“Chắc… cậu là cậu Nhạc nhỉ?”, Ngô Thiên Long cười hỏi.
Kim Võ hơi sửng sốt, cũng cười đáp:
“Ngại quá ông Ngô, ông nhìn lầm rồi”.
“Tôi họ Kim, tên là Kim Võ, không phải cậu Nhạc”.
“Ồ?”, Ngô Thiên Long khẽ nhíu mày, hơi ngạc nhiên với suy đoán của mình hỏi: “Không phải cậu, vậy ai là cậu Nhạc?”
Lúc này, Nhạc Huy bước lên trước một bước, bình thản cười nói:
“Ông Ngô, tôi là Nhạc Huy, ở đây chỉ có tôi họ Nhạc, tôi mới là cậu Nhạc đây”.
Anh vừa dứt lời, đám người Ngô Thiên Long chuyển dời tầm mắt liếc nhìn Nhạc Huy.
Họ đều vô cùng ngạc nhiên không ngờ người có thể khuất phục được mấy cậu chủ, thậm chí xúi giục họ giết bố lại là một cậu thanh niên trẻ như vậy sao?
“Là cậu?”, Ngô Thiên Long khẽ nhíu mày.
“Đúng vậy, là tôi”, Nhạc Huy nhìn Ngô Thiên Long, dù trong tình huống này nhưng anh vẫn chắp tay sau lưng, bình tĩnh cười nói: “Ông Ngô, tôi phải nói là tôi không trách mấy đứa con trai không có tiền đồ, không triển khai thành công hành động ám sát hôm nay”.
“Nhưng quả thật chúng tôi đã bị người ta bán đứng, nếu không có kẻ phản bội thì hôm nay chính là ngày chết của ông”.
Nghe vậy, Ngô Thiên Long cười khẩy:
“Thất bại chính là thất bại, đâu cần phải tìm cớ”.
“Nhưng chỉ cần kế hoạch của các cậu hoàn hảo thì sao có thể có kẻ phản bội? Trước khi lên kế hoạch, các cậu đã phải tìm ra kẻ đó. Tôi phải nói các cậu vẫn chưa đủ thận trọng”.
Nhạc Huy cười nói:
“Ông nói sai rồi, không phải không đủ thận trọng”.
“Mà là tôi không hề biết ai sẽ phản bội, trong tình hình đó, ai có thể bán đứng người khác. Lòng người khó đoán, tôi sao có thể biết được trong lòng mỗi người đang nghĩ gì”.
“Bây giờ tôi đã biết người đó là ai, nhưng hình như biết cũng đã muộn rồi”.
Ngô Thiên Long lại cảm thấy hứng thú khi nghe anh nói vậy:
“Cậu đã biết kẻ bán đứng các cậu là ai rồi à? Vậy cậu nói thử xem, để tôi xem rốt cuộc có phải cậu Nhạc thông minh, khôn khéo như chúng nó nói không”.
Lúc này mọi người đều hướng ánh mắt về phía Nhạc Huy, nhất là Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ, ánh mắt hai người vô cùng nôn nóng.
Họ đều muốn biết kẻ bán đứng họ rốt cuộc là ai.
“Anh Nhạc, rốt cuộc là ai vậy?”, Ngô Tịnh Vũ vội vàng hỏi.
Nhạc Huy liếc nhìn Ngô Chí Huân, rồi nhìn cậu Tư đang đẩy xe lăn cho Ngô Chí Huân và nói:
“Cậu cả, cậu Tư đừng giả vờ nữa”.
“Giả vờ giống như vậy làm gì, hai anh trung thành tuyệt đối với Ngô Thiên Long như vậy sẽ không chết đâu”.
Sắc mặt Ngô Thiên Long lập tức thay đổi.
Vẻ mặt Ngô Chí Huân và cậu Tư cũng trở nên cứng ngắc.