Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 44: Chúng ta chia tay đi



Nhạc Huy nhận được điện thoại của Trần Ngọc Đình, trong điện thoại, cô ấy hẹn gặp anh.

Nhạc Huy không nghĩ gì nhiều, anh cho rằng Trần Ngọc Đình hẹn gặp anh chắc lại vì chuyện của Liễu Nhược Hà, dù sao đề tài chung duy nhất giữa anh và Trần Ngọc Đình cũng chỉ có Liễu Nhược Hà.

Đúng lúc có thể thông qua Trần Ngọc Đình để tìm hiểu một chút về tình hình hoạt động của công ty Liễu Nhược Hà. Anh phải xác nhận xem Đoàn Thiên Hành có tiếp tục hợp tác với công ty của Liễu Nhược Hà nữa hay không, mặc dù Đoàn Thiên Hành khẳng định mình đích thân đến công ty Liễu Nhược Hà và đã kí xong hợp đồng.

Nhưng có vết xe đổ lần trước, nếu không tự mình xác nhận, Nhạc Huy sợ Đoàn Thiên Hành lại tự ý làm chủ.

Trần Ngọc Đình hẹn gặp ở khu thương mại cũ của Sở Châu, Nhạc Huy lái xe đến thẳng quảng trường khu thương mại. Sau khi đậu xe, Nhạc Huy đang định gọi điện cho Trần Ngọc Đình hỏi cô ấy ở chỗ nào, thì một giọng nói thánh thót như chuông bạc vang lên cách đó không xa.

“Nhạc Huy, tôi ở đây!”

Trần Ngọc Đình đang đứng vẫy tay với Nhạc Huy.

Nhạc Huy ngẩng đầu nhìn, thấy hôm nay Trần Ngọc Đình hình như xinh đẹp hơn lúc trước một chút. Có thể là do hôm nay trang điểm tinh tế hơn thường ngày, ăn mặc cũng rất trang trọng, giày cao gót thanh thoát cùng quần tây, hoàn toàn lộ ra dáng người mảnh mai thanh tú của Trần Ngọc Đình.

“Cô Trần, hôm nay cô xinh đẹp thế này là định đi xem mắt à?”, Nhạc Huy đi đến mỉm cười chào hỏi.

Trần Ngọc Đình hơi sửng sốt, trừng đôi mắt xinh đẹp hỏi lại:

“Xem mắt? Sao anh lại nghĩ vậy?”

Nhạc Huy cười.

“Hôm nay cô ăn mặc xinh đẹp như vậy, không phải là đi xem mắt, chẳng lẽ là đi gặp người yêu?”

“Mới có mấy ngày, cô đã tìm được bạn trai rồi sao?”

Trần Ngọc Đình nghe thấy vậy, gương mặt bỗng nhiên ửng hồng. Có vẻ như Nhạc Huy đã nói trúng mục đích hôm nay của Trần Ngọc Đình.

Hôm nay cô ăn mặc xinh đẹp như vậy, cố ý hẹn Nhạc Huy đi ăn, đúng lúc bây giờ là buổi trưa, cũng là thời gian ăn cơm.

Thực ra trong lòng cô vẫn luôn do dự, trách móc mình không nên có ý với Nhạc Huy, huống hồ Nhạc Huy là chồng cũ của bạn thân nhất của cô. Nhưng tình cảm của con người vốn dĩ rất phức tạp, khó nắm bắt, ngay cả khi vướng phải trói buộc về đạo đức và sự chèn ép của lý trí.

Nhưng một khi dục vọng đã nảy mầm thì nó sẽ lớn lên rất nhanh.

Nói một cách thô thiển hơn là miệng nói không thể được nhưng đầu óc lại rất thành thật. Đầu óc Trần Ngọc Đình đã không thể kìm nén nổi mà liên tục tìm cớ liên lạc với Nhạc Huy, muốn mau chóng gặp anh.

“Đâu có nhanh đến vậy…”, Trần Ngọc Đình hơi chột dạ, giọng nói cũng nhỏ dần đi: “Ai chả có tâm tư yêu cái đẹp, huống hồ tôi là con gái, đương nhiên phải chú ý đến ăn mặc rồi”.

Nhạc Huy không tiếp tục chủ đề này nữa mà hỏi:

“Hôm nay hẹn tôi đến có chuyện gì vậy? Vẫn là vì Liễu Nhược Hà?”

Trần Ngọc Đình khẽ gật đầu.

“Đúng vậy, tôi tới nói với anh, công ty của Nhược Hà đã mở cửa trở lại rồi”.

“Bây giờ cậu ấy vẫn là người phụ trách công ty”.

Nhạc Huy nghe xong, trong lòng biết là lần này Đoàn Thiên Hành ngoan ngoãn nghe lời, không tự mình làm chủ nữa.

“Vậy thì tốt, tuy là ly hôn rồi, nhưng tôi cũng không muốn làm đến mức tuyệt tình như thế”, Nhạc Huy an tâm, nhân tiện hỏi: “Cô ấy và Lý Hạo Dương thế nào rồi?”

Thấy Nhạc Huy vẫn còn quan tâm đến Liễu Nhược Hà, trong lòng Trần Ngọc Đình cảm thấy hơi khó chịu. Nếu là trước đây, cô sẽ nhanh chóng nói cho Nhạc Huy biết về tình hình mới nhất của Liễu Nhược Hà.

“Bọn họ… dạo này có vẻ tiến triển khá tốt, tôi nghe Nhược Hà nói… bố mẹ hai bên đang bàn bạc chuyện đám cưới rồi. Hơn nữa có vẻ Nhược Hà cũng bắt đầu tiếp nhận Lý Hạo Dương”.

Trần Ngọc Đình yếu ớt nói, giọng điệu không tự tin lắm.

Cô rất ít khi nói dối, hơn nữa còn là bịa chuyện về bạn thân mình. Bởi vì Liễu Nhược Hà căn bản không hề chấp nhận Lý Hạo Dương, hôm nay còn hẹn hắn ra định nói chia tay.

Nghe Trần Ngọc Đình nói vậy, trái tim Nhạc Huy khẽ run lên, tựa như bị một chiếc búa tạ giáng xuống, cơn đau nhức khiến anh nghẹt thở.

Anh siết chặt nắm đấm, đột ngột dừng bước.

“Được, tôi biết rồi, sau này cô không cần nói những chuyện liên quan đến cô ấy với tôi nữa”, Nhạc Huy kìm nén nỗi đau trong tim, khuôn mặt không chút biểu cảm, nói: “Tôi về công ty trước đây, tạm biệt”.

Trần Ngọc Đình thấy vậy, vội vàng nói:

“Tôi biết bây giờ trong lòng anh rất buồn, anh không nên ở một mình, có người bên cạnh sẽ cảm thấy tốt hơn”.

Sợ ý đồ của mình thể hiện quá lộ liễu, Trần Ngọc Đình lại nói tiếp:

“Lần trước anh đưa tôi đến khách sạn, tôi còn chưa cảm ơn, dù sao bây giờ cũng đến giờ cơm rồi, chúng ta cùng đi ăn đi”.

Nhạc Huy hít một hơi sâu, khẽ sờ trán rồi gật đầu nói.

“Đi nào!”

...

Lý Hạo Dương đã đến công ty của Liễu Nhược Hà.

“Nhược Hà, anh vừa đi xem công ty của em một vòng. Chỗ này không tồi, bầu không khí cũng tốt, nhất định là do bà chủ như em có năng lực quản lý”.

Lý Hạo Dương vừa đến đã bắt đầu khen Liễu Nhược Hà.

Trong lòng Liễu Nhược Hà thật ra rất e ngại, nhất là khi thấy vẻ mặt tươi cười của Lý Hạo Dương, hắn vẫn chưa biết lát nữa cô muốn đề nghị chia tay.

“Đâu có, công ty này của tôi chỉ là công ty nhỏ, sao có thể so sánh với ba công ty lớn của giám đốc Lý được”, Liễu Nhược Hà lịch sự khiêm tốn trả lời: “Tôi nghe nói công ty thứ ba của anh đã thành lập rồi, anh mới đúng là ông chủ lớn”.

Lý Hạo Dương xua tay, đi đến ngồi ở ghế sofa đối diện Liễu Nhược Hà, cười nói.

“Ông chủ lớn gì chứ, mỗi ngày đều bận đến chết, đến thời gian thở còn không có. Hôm nay đến gặp em, là anh trốn ra ngoài đó, hệt như đi làm chuyện xấu vậy, còn không nhàn hạ bằng nhân viên”.

Hai người nói chuyện một hồi, Lý Hạo Dương thấy Liễu Nhược Hà khá căng thẳng, không nhịn được hỏi.

“Nhược Hà, hình như anh cảm thấy hôm nay em hơi căng thẳng? Là không thoải mái khi ở cùng anh sao?”

Liễu Nhược Hà lúng túng cười, nói.

“Không đâu, sao lại không thoải mái chứ. Tôi chỉ là… muốn hỏi anh một chuyện”.

Cô không thẳng thắn nói muốn chia tay, bất kể là tình huống nào, hai chữ chia tay đều rất khó mở lời. Cho dù cô và Lý Hạo Dương không có tình cảm nhưng cũng đã hẹn hò mấy lần.

“Hỏi đi”, Lý Hạo Dương cười nói: “Nếu anh biết thì nhất định sẽ nói”.

Liễu Nhược Hà nhìn hắn và hỏi.

“Anh cảm thấy… tôi thật sự là kiểu phụ nữ mà anh thích sao?”

Về phần câu hỏi này, Lý Hạo Dương hơi bất ngờ, hắn khá sửng sốt, nói:

“Tất nhiên rồi, anh chủ động với em như vậy chính là vì rất thích em, muốn ở bên em”.

“Hơn nữa chúng ta đã đính hôn rồi, kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn, anh thích em hay không, sau này em sẽ hiểu”.

Liễu Nhược Hà lại hỏi.

“Tôi cảm thấy… anh là vì bố mẹ thúc giục, và cả vấn đề tuổi tác nên mới nghĩ nhanh chóng tìm một đối tượng kết hôn?”

Lý Hạo Dương nghiêm túc nói.

“Nói thật, đúng là có một phần nguyên nhân này. Nhưng quan trọng nhất vẫn là vì anh thích em, bằng không, anh có thể tùy tiện tìm một người phụ nữ nào đó để kết hôn là được, đúng không?”

Liễu Nhược Hà nghe xong, hai tay nắm chặt đệm ghế sofa, lấy hết can đảm nói với Lý Hạo Dương.

“Hạo Dương, thật ra chúng ta… vốn không có tình cảm gì. Cho dù kết hôn rồi cũng sẽ không hạnh phúc, chúng ta vẫn nên…”

“Chia tay đi!”

Cô vừa dứt lời, sắc mặt Lý Hạo Dương bỗng thay đổi, không thể tin nổi nhìn Liễu Nhược Hà.

“Em nói gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.