Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 9: Bảo Liễu Nhược Hà qua đêm cùng Đoàn Thiên Hành



Trong bệnh viện.

Liễu Tử Thần và Liễu Hồng Thanh cùng nằm trên giường bệnh.

Vốn dĩ chân của Liễu Hồng Thanh đi lại khó khăn, lại bị vệ sĩ của Đoàn Thiên Hành đẩy ngã, bác sĩ nói sáu tháng sau mới có thể đứng dậy.

Chuyện này nếu là người khác làm thì người nhà họ Liễu nhất định sẽ khiến kẻ đó bồi thường đến khuynh gia bại sản, nhưng đó lại là Đoàn Thiên Hành, bọn họ đâu dám đòi hỏi.

“Nhược Hà à...”

Liễu Hồng Thanh nằm trên giường bệnh, gọi tên Liễu Nhược Hà.

Lúc này Liễu Hồng Thanh, dường như già đi thêm mười tuổi, nhà họ Liễu gặp nạn, ông ta cũng ngã xuống. Bất kể là thể chất hay tinh thần, Liễu Hồng Thanh đều tỏ ra rất yếu ớt.

“Ông à, cháu đây!”

Liễu Nhược Hà nhanh chóng chạy đến.

“Đoàn Thiên Hành đã đồng ý sẽ gặp cháu vào tối nay, đây là một khởi đầu rất tốt, cháu nhất định phải nắm lấy cơ hội này, nhà họ Liễu chúng ta có thể đứng vững ở Sở Châu nữa hay không, toàn bộ hy vọng đều trông mong vào cháu”.

Liễu Hồng Thanh nhìn Liễu Nhược Hà, nghiêm túc và trịnh trọng nói.

Lúc này, ngay cả Liễu Hân và Chung Hồng đều không dám trách móc Liễu Nhược Hà nữa. Bởi vì tối nay đến gặp Đoàn Thiên Hành, Liễu Nhược Hà chính là con át chủ bài, là mấu chốt thành bại của nhà họ Liễu.

“Ông nội, ông yên tâm, chuyện này liên quan đến sự sống còn của gia tộc. Tối nay cháu sẽ quỳ gối cầu xin anh ta đừng hủy bỏ hợp tác với nhà họ Liễu chúng ta”, Liễu Nhược Hà biết trách nhiệm của mình rất lớn nên không dám bất cẩn.

“Tốt, tốt lắm, không hổ là cháu ngoan của nhà họ Liễu ta”, Liễu Hồng Thanh khó khăn lắm mới có lần khen ngợi Liễu Nhược Hà.

Ông ta gọi bố mẹ Liễu Nhược Hà là Liễu Phong và Vu Tiểu Tuệ đến, nói.

“A Phong, nếu lần này Nhược Hà có thể thành công thuyết phục được Đoàn Thiên Hành, thì công ty của thằng hai sẽ giao cho con tiếp quản”.

Liễu Phong và Vu Tiểu Tuệ nghe vậy vui mừng khôn xiết, vô cùng kích động.

Thật hiếm có! Liễu Phong là con trai út, cũng không có bản lĩnh gì, ở nhà họ Liễu chẳng có chút địa vị nào, nhà bọn họ cũng nghèo nhất trong nhà, bây giờ có thể có công ty riêng, Liễu Phong coi như nở mày nở mặt!

“Cảm ơn bố, bố yên tâm, Nhược Hà nhất định sẽ không làm cả nhà thất vọng đâu”, Vu Tiểu Tuệ còn phấn khởi hơn cả Liễu Phong, vội vàng nói với ông cụ.

Nhưng bác hai Liễu Thừa Giang lại không vui nổi, công ty của ông ta, dựa vào đâu mà lại giao cho chú tư chứ?

“Bố, công ty đó của con...”

Liễu Thừa Giang đang phàn nàn, còn chưa nói hết câu đã bị Liễu Thừa Phong cắt ngang, ông ta lạnh lùng nhìn Liễu Thừa Giang.

“Chú hai à, bố nói sao thì làm vậy đi”.

“Nếu Nhược Hà thật sự có thể thuyết phục được Đoàn Thiên Hành, sẽ có công lao rất lớn, công ty của chú tính là gì”.

“Đừng thiển cận như vậy, hợp tác giữa nhà họ Liễu chúng ta và Đoàn Thiên Hành mới là chuyện quan trọng”.

Liễu Thừa Giang cũng không phải là người thiếu hiểu biết, đến anh cả cũng đã nói vậy thì ông ta còn nói gì được nữa.

“Nhưng mà Nhược Hà này...”, Liễu Hồng Thanh lại đột nhiên nói: “Đoàn Thiên Hành này, không dễ đối phó, nếu cần...”

Nói đến đây, Liễu Hồng Thanh chợt dừng lại, dường như điều tiếp theo có vẻ khó nói.

Nhưng cuối cùng ông ta vẫn nói ra.

“Nếu cần, cháu ở cùng anh ta một đêm đi. Con người cháu mọi mặt đều không tệ, ông tin anh ta sẽ không từ chối”.

Lời này nói ra, Liễu Nhược Hà, Liễu Phong và Vu Tiểu Tuệ đều sững sờ.

Nước mắt Liễu Nhược Hà thi nhau rơi xuống, lời này của Liễu Hồng Thanh, chẳng phải là bảo cô dùng cơ thể mình để quyến rũ Đoàn Thiên Hành sao?

Tuy rằng cô đã ly hôn, nhưng Nhạc Huy chưa từng chạm vào cô, cô vẫn là một cô gái còn trong trắng. Mà cho dù cô không phải, thì sao có thể chà đạp nhân phẩm của cô như vậy!

“Ông nội, sao có thể làm vậy được, chúng ta phải giữ lại chút tôn nghiêm chứ!”

Hai mắt Liễu Nhược Hà đỏ hoe, run rẩy nói.

Liễu Phong không nhịn nổi nữa, ông ta dù hèn nhát đến đâu, cũng không thể để con gái chịu nhục nhã như vậy được.

“Bố, con thấy điều kiện này hơi quá đáng rồi, sao có thể để Nhược Hà làm vậy được”.

Chỉ nghe “bốp” một tiếng, Liễu Hồng Thanh đập tay xuống giường, giọng điệu kiên quyết nói.

“Mấy đứa nghĩ bố muốn vậy chắc, nếu không vì nguyên nhân đặc biệt, bố sẽ bắt cháu mình đi làm những chuyện này sao?”

“Không thuyết phục được Đoàn Thiên Hành, thì nhà họ Liễu chúng ta coi như xong, mấy đứa có biết không hả?”

Lời của Liễu Hồng Thanh, một lần nữa cảnh tỉnh tất cả mọi người ở đây, lúc này trừ bố mẹ Liễu Nhược Hà, những người khác của nhà họ Liễu đều đang khuyên nhủ Liễu Nhược Hà làm như vậy.

“Nhược Hà, cháu chịu khó hi sinh một chút đi mà, vì gia tộc, vì mọi người”.

“Với cả cháu cũng không phải chưa từng kết hôn, còn để ý mấy cái này làm gì”.

“Đúng vậy, Nhược Hà, nếu cháu thuyết phục được Đoàn Thiên Hành, cháu sẽ là người có công lớn nhất ở nhà họ Liễu”.

Mọi người đều thi nhau khuyên bảo Liễu Nhược Hà, còn cô đã hoàn toàn suy sụp, bây giờ cô mới hiểu mình ở nhà họ Liễu, căn bản chẳng có chút thân phận nào, càng đừng nói đến địa vị.

Chỉ khi nhà họ Liễu cần là có thể để cô đi làm bất cứ chuyện gì, kể cả những chuyện thấp hèn nhất.

Liễu Nhược Hà bị đám người vây quanh, nói nhiều đến phát khóc, cô không thể chịu đựng thêm nữa nên chạy ra khỏi phòng bệnh.

Liễu Phong và Vu Tiểu Tuệ thấy vậy cũng nhanh chóng đuổi theo.

“Nhược Hà, Nhược Hà con đi đâu?”

Liễu Nhược Hà chạy ra khỏi bệnh viện, bị Liễu Phong và Vu Tiểu Tuệ chặn ở cửa.

“Nhược Hà, ông nội con cũng là bất đắc dĩ, nếu không phải nhà họ Liễu rơi vào bước đường cùng, ông nội sẽ không nỡ để con đi làm chuyện như vậy đâu”, Vu Tiểu Tuệ khuyên nhủ.

Liễu Nhược Hà nghe vậy, nước mắt giàn giụa, cười chế giễu, nói.

“Vì sao lại gặp phải tai họa này? Còn không phải do nhà họ Liễu kém cỏi sao, ỷ vào có chỗ dựa mà không chịu nỗ lực”.

“Bây giờ mới biết vấn đề nghiêm trọng, liền bắt Liễu Nhược Hà con đi làm chuyện đó? Lẽ nào con thấp kém đến vậy sao!”

Vu Tiểu Tuệ thấy Liễu Nhược Hà tức giận, vội vàng kéo Liễu Phong qua một bên nói.

“Chồng, ông cụ nói đưa công ty của bác hai cho ông, vậy lợi nhuận hàng tháng của công ty đó là bao nhiêu”.

“Kỳ thật tôi không muốn Nhược Hà phải chịu oan ức này, nhưng ông nghĩ xem, nhà chúng ta biết bao giờ mới có được cơ hội như thế này chứ”.

Liễu Phong nghe vậy, không thể tin nổi mà nhìn vợ mình.

“Bà điên rồi à? Để con gái mình đi làm những chuyện đó?”

“Chúng ta là bố mẹ của nó đấy”.

Thấy Liễu Phong không đồng ý, Vu Tiểu Tuệ tức giận đánh ông ta và mắng:

“Bằng không Đoàn Thiên Hành sẽ buông tha chắc, nếu Đoàn Thiên Hành đồng ý, chúng ta mới có được công ty kia”.

“Ông cũng vô dụng y như Nhạc Huy, có bản lĩnh ông kiếm tiền mang về nhà đi. Vợ người ta đeo vàng đeo bạc, tôi thì sao! Ông xem nhẫn của tôi đi, vẫn là chiếc lúc kết hôn ông tặng cho tôi”.

“Cả người tôi còn có thứ khác sao, rốt cuộc ông khuyên hay không! Ông không khuyên nhủ nó thì bà đây ly hôn với ông!”

Liễu Phong bị Vu Tiểu Tuệ mắng đến mức không nói lên lời, nếu Vu Tiểu Tuệ ly hôn với ông ta thật thì ông ta càng không thể ngẩng đầu lên trong nhà họ Liễu được.

Suy cho cùng, vẫn là bản thân ông ta không có bản lĩnh.

Ông ta cắn răng, đi đến chỗ Liễu Nhược Hà, ấp úng khuyên nhủ.

“Con gái à, bố mẹ cũng không nhẫn tâm bắt con làm chuyện đó đâu”.

“Nhưng hết cách rồi, con cũng thấy đấy, nếu con không thuyết phục được Đoàn Thiên Hành thì cả nhà chúng ta sẽ càng không có địa vị trong nhà họ Liễu, vì công ty kia...”

Liễu Phong còn chưa nói hết, Liễu Nhược Hà đã vô cùng thất vọng nhìn bố mẹ mình, không ngừng lắc đầu.

Đôi mắt cô đầy tuyệt vọng.

“Nhược Hà, bố mẹ nuối nấng con đâu có dễ dàng gì, bây giờ chính là lúc con báo đáp bố mẹ”.

“Nhược Hà, con nhất định phải thuyết phục được Đoàn Thiên Hành, con hiểu không!”

Thấy Liễu Nhược Hà không lên tiếng, Vu Tiểu Tuệ lại vội vàng nói.

“Sao con lại có bố mẹ như hai người chứ, hai người là bố mẹ của con sao!”, Liễu Nhược Hà hoàn toàn suy sụp, đến cả bố mẹ mình còn ép buộc mình thế này.

“Con nhìn rõ người nhà họ Liễu các người rồi!”

Cô giận dữ hét lên với Vu Tiểu Tuệ và Liễu Phong đến khàn cả tiếng, nói xong liền quay người, vừa chạy vừa khóc nức nở.

Lúc này cô mới hiểu thế nào là bất lực, thế nào là tuyệt vọng. Nếu Nhạc Huy ở đây, sao có thể để cô chịu ấm ức như vậy được.

Tuy Nhạc Huy là một kẻ vô dụng, nhưng anh cũng có giới hạn, ít nhất anh luôn răm rắp nghe lời cô, cũng sẽ đau lòng vì cô.

“Nhạc Huy, anh đang ở đâu...”

Liễu Nhược Hà vừa khóc vừa gọi tên Nhạc Huy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.