Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 108: Giết sạch



"Cái...Cái gì? Anh nói cái gi?... "Lương Văn Nguyệt nghi hoặc nhìn Tiêu Hạo Thiên, bởi cô ấy có cảm giác rằng hôm nay nhất định cô ấy cùng Tiêu Hạo Thiên sẽ phải chết, phía dưới tập hợp đủ mười vị chiến thần cấp cao thủ, cho dù Tiêu Hạo Thiên có lấy lại sức mạnh nhưng cũng không thể nào đánh lại được mười chiến thần cấp sát thủ, Cho dù cô ấy đoán sai thì Tiêu Hạo Thiên thật sự là chiến thần có thực lực, vậy chuyện kia có thể thể nào chứ?

Tiêu Hạo Thiên không để ý cô ấy nói gì, thậm chí một cái liếc nhìn cũng không có. Thân hình lập tức khẽ động, trước mặt đội nhiên thoáng hiện lên hình ảnh một chiến thần cấp Thiên Vương cao thủ trước mặt.

"Làm sao có thể? Thiên, Thiên Vương cấp? " Từ bên ngoài chiến trường sát thủ tổ 2, chiến thần Thiên Vương cấp cao thủ lập tức xông tới, vượt qua một cái vực rộng mười mấy thước rồi xuất hiện trước mặt anh. Bỗng nhiên chiến thần đó lập tức thay đổi sắc mặt, cơ thể vội vã lùi lại phía sau, bởi một khắc tiếp xúc với anh, kẻ đó cảm nhận được trên người Tiêu Hạo Thiên có một loại hàn khí lành lạnh.

"A...Chạy sao? Vừa mới đuổi tôi vô cùng hăng hái mà? " Tiêu Hạo Thiên hừ lạnh, bốp một tiếng trực tiếp đánh một lực vào gáy của sát thủ Thiên Vương. Tốc độ của Thiên Vương nhanh nhưng cũng không thể vượt qua được sự mau lẹ của Tiêu Hạo Thiên. Kết quả liền bị anh đánh cho một lực muốn váng vất đầu óc... Dừng lại một giây, Tiêu Hạo Thiên không chút do dự gio tay lên nắm lấy trường kiếm của cao thủ Thiên Vương, sẽ thấy xuất hiện một chiến thần khác cũng từ tổ hai còn sót lại hồi nãy bị cao thủ Thiên

Vương đả thương:" Anh... vừa mới phá xe của chúng tôi... phá vui lắm có đúng không?"

Âm..Một tiếng động lớn lại vang lên, Thiên Vương cấp sát thủ lùi lại một bước, thân anh trong thoáng chốc tách ra làm hai. Mà trong một khoảnh khác chết đi này, trong mắt anh ta cũng không thể bớt hoảng sợ. Trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi, thanh danh vang vọng của sát thủ ngoại vực của to hai, cùng hai cao thủ mạnh nhất cũng đều bị mất mạng.

"Không ổn rồi, đây là một cái bảy. Mau chạy đi, rút lui." Lập tức tám chiến than cấp sát thú kia bắt đầu liệu mạng bỏ chạy tử phía, luc trước đám người bon họ cùng hợp lực đuổi giết Tiêu Hao Thiên, giờ lại bị Tiêu Hạo Thiên đuổi cùng giết tận. Cho dù là Thiên Vương cấp cao thủ đứng trước mặt Tiêu Hạo Thiên cũng không sống sót được quá một chiêu. Huống chi bọn họ-những chiến thần chỉ có chút thực lực. Trước kia mặc dù bị khủng bố ở chiến trường ngoại vực nhưng vẫn còn thể tung hoành rêu rao cái mác sát thủ tổ hai, nhưng hiện tại bị Tiêu Hạo Thiên đuổi giết, ai nấy đều ủ rũ như chó nhà có tang mà đồng loạt bỏ chạy tứ phía.

"A? Trốn? Thoát được sao? Vẫn nên là ở lại đi..." Tiêu Hạo Thiên cười lạnh một tiếng, thân hình lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt hai chiến thần cấp sát thủ, âm thanh lạnh lùng nói: “ Chính các người đã đâm hỏng xe của tôi đó..."

Không còn lý do nào khác, điện chủ của điện Thiên Thần ở trước mặt cũng đủ để sát thủ bọn chúng lường trước được cái chết rồi. lắng, tại Điện Thiên Thần điện chủ trước mặt, cái này lưỡng sát thủ cũng chỉ có thể chết phần......

"Bốn...Bốn người! "Ngồi đếm lại đống người đang nằm la liệt trên đất, Lương Văn Nguyệt cũng không biết từ khi nào mà cô ấy đã lấy lại được tinh thần hơn. Đúng vậy, có lẽ chính là lúc trước Tiêu Hạo Thiên vì không muốn ảnh hưởng tới tâm lý của cô ấy nên mới không nói cho cô ấy phương pháp. Chỉ có điều tình hình trước mặt cô ấy đang dần trở nên tốt hơn, số lượng chiến thần cấp sát thủ cũng bắt đầu tăng lên.

Dừng lại một giây, Tiêu Hạo Thiên lại xuất hiện nhanh chóng đánh một lực lên thân hình chiến thần kia: "Chính anh là người đã đánh ông đây! "

Âm... Theo tiếng Tiêu Hạo Thiên vung đao, lại một chiến thần cấp cao thủ tổ hai ngã xuống.

"Năm người..." Lương Văn Nguyệt ngơ ngác trong miệng lần nữa nhớ số người rồi đếm tiếp. Tiếp đó thân ảnh Tiêu Hạo Thiên không ngừng di chuyển, mang theo sát ý đăng đăng mà xông lên, những con số từ miệng Lương Văn Nguyệt cũng dần dần tăng lên: "Sáu người... Bảy người... Tám người. Chín."

Lương Văn Nguyệt đang muốn đọc tiếp tới người thứ mười thì bất chợt phát hiện không thấy bóng dáng người thứ mười đâu. Cô ấy đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, đột nhiên cần cổ thon dài cảm giác được một tia lạnh buốt, một giây sau dòng máu đỏ tươi đột ngột phun ra từ phía dưới cổ. Đúng vậy, tình huống hiện tại chính là Lương Văn Nguyệt đã bị một chiến thần cấp sát thủ tóm được, mọi chuyện xảy ra nhanh tới nổi chính cô ấy cũng không hiểu từ lúc nào. Cô ấy không cảm nhận được chút sợ hãi nào. Giống như lúc trước trên xe Lương Văng Nguyệt đi theo Tiêu Hạo Thiên cùng tiến vào chỗ chết, nội tâm tích tụ từng chút một như vậy khiến tất cả nỗi sợ hãi về sau cũng tiêu tan dần đi.

Lương Văn Nguyệt không cảm thấy sợ hãi, nhưng giờ phút này chiến thần cấp sát thủ đang cầm dao cưỡng ép cô kia lại cảm thấy run rẩy, anh ta tung hoành chiến trường ngoại vực nhiều năm, giết vô số người nhưng lúc này lại cảm thấy sợ hãi. Chính vì sợ hãi tột độ nên anh ta mới đả thương Lương Văn Nguyệt, làm cô ấy bị thương có thể sẽ càng khiến cho Tiêu Hạo Thiên càng tàn sát hung hăng hơn. Nhưng hiện tại anh ta không lo nghĩ được nhiều như vậy, anh ta không muốn chết, thật sự không muốn chết.

Đương nhiên lúc trước anh ta giết người khác thì một chút cũng

không quan tâm. Nhưng hiện tại chính bản thân anh ta bị đuổi giết lại khiến anh ta thật sự sợ hãi. Sau một phút khống chế Lương Văn Nguyệt, anh ta hướng về phía xa nơi Tiêu Hạo Thiên đang điên cuồng chém giết rồi hét lên: "Thả cho tôi đi. Bằng không thì tôi sẽ giết cô ta. Tôi sẽ giết cô ta.". Tên chiến thần cho đến bây giờ vẫn còn cho rằng anh ta vừa khống chế được Lương Văn Nguyệt đó. Tiêu Hạo Thiên có chút sửng sốt, anh không nghĩ tới tên chiến

thần kia không những không chạy mà còn quay người lại uy hiếp

Lương Văn Nguyệt. Tiêu Hạo Thiên vừa nhìn vừa cười nhạt: "Ha ha,

tốt. Anh thả cô ấy ra, tôi sẽ để anh an toàn rời đi..."

Chiếc thần cấp sát thủ kia không tin lời anh, gắn giọng quát:

"Không, tôi không tin anh sẽ thả tôi đi an toàn. Người Việt Nam mấy người hung hãn tới chiếm khu vực của chúng tôi, còn có thể nhân từ cho tôi chạy thoát hay sao? Tiêu Hạo Thiên trong mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm mà vừa

cười vừa nói: "Ha ha, ai nói với anh tôi là người Việt Nam tới chiếm lãnh thổ? Chiến trường ngoại vực, sát thủ tổ hai làm cách nào mà xác định tôi chính là người Việt Nam tới chiếm lãnh thổ chứ?"

Tại Tiêu Hạo Thiên nói xong, tên chiến thần cấp sát thủ kia bắt đầu có chút do dự. Đôi đồng tử của anh ta co rụt lại, đầu óc mơ hồ đột nhiên nghĩ ra một cái gì đó, sắc mặt anh ta hơi biển đối mà nhìn thẳng về phía Tiêu Hạo Thiên: "Anh, anh là người trên chiến trường ngoại vực.”

Sau một giây, tên sát thủ kia trừng to mắt, tâm trạng hồn loạn run rủn chỉ ngón tay vào Tiêu Hạo Thiên mà nói: "Tôi đã từng thấy anh, anh. Anh là thiên... Phụt"

Chưa kịp để anh ta nói hết câu, cùng thời điểm đó phía sau gáy anh ta đột ngột bị cảm một thanh đao dài. Đúng vậy, ngay tại thời khắc anh ta nhận ra thân phận của Tiêu Hạo Thiên thì cũng là lúc anh trực tiếp ném thanh đao trong tay ra. Lực ném mạnh và nhanh tựa như một viên đạn, dùng tốc độ nhanh chóng cảm xuyên qua phía sau đầu anh ta.

"Tí tách... Tí tách.... Tí tách..." Một giây sau, từng giot máu tươi ấm nóng chảy ra, theo đó gã chiến thần cấp sát thủ cũng đổi guc xuống, giọt máu vô tình nhỏ lên đôi chân trầng nõn của Lương Văn chiến thần cấp sát thủ đang cầm dao cưỡng ép cô kia lại cảm thấy run rẩy, anh ta tung hoành chiến trường ngoại vực nhiều năm, giết vô số người nhưng lúc này lại cảm thấy sợ hãi. Chính vì sợ hãi tột độ nên anh ta mới đả thương Lương Văn Nguyệt, làm cô ấy bị thương có thể sẽ càng khiến cho Tiêu Hạo Thiên càng tàn sát hung hăng hơn. Nhưng hiện tại anh ta không lo nghĩ được nhiều như vậy, anh ta không muốn chết, thật sự không muốn chết.

Đương nhiên lúc trước anh ta giết người khác thì một chút cũng

không quan tâm. Nhưng hiện tại chính bản thân anh ta bị đuổi giết lại khiến anh ta thật sự sợ hãi. Sau một phút khống chế Lương Văn Nguyệt, anh ta hướng về phía xa nơi Tiêu Hạo Thiên đang điên cuồng chém giết rồi hét lên: "Thả cho tôi đi. Bằng không thì tôi sẽ giết cô ta. Tôi sẽ giết cô ta.". Tên chiến thần cho đến bây giờ vẫn còn cho rằng anh ta vừa khống chế được Lương Văn Nguyệt đó. Tiêu Hạo Thiên có chút sửng sốt, anh không nghĩ tới tên chiến

thần kia không những không chạy mà còn quay người lại uy hiếp

Lương Văn Nguyệt. Tiêu Hạo Thiên vừa nhìn vừa cười nhạt: "Ha ha,

tốt. Anh thả cô ấy ra, tôi sẽ để anh an toàn rời đi..."

Chiếc thần cấp sát thủ kia không tin lời anh, gắn giọng quát:

"Không, tôi không tin anh sẽ thả tôi đi an toàn. Người Việt Nam mấy người hung hãn tới chiếm khu vực của chúng tôi, còn có thể nhân từ cho tôi chạy thoát hay sao? Tiêu Hạo Thiên trong mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm mà vừa

cười vừa nói: "Ha ha, ai nói với anh tôi là người Việt Nam tới chiếm lãnh thổ? Chiến trường ngoại vực, sát thủ tổ hai làm cách nào mà xác định tôi chính là người Việt Nam tới chiếm lãnh thổ chứ?"

Tại Tiêu Hạo Thiên nói xong, tên chiến thần cấp sát thủ kia bắt đầu có chút do dự. Đôi đồng tử của anh ta co rụt lại, đầu óc mơ hồ đột nhiên nghĩ ra một cái gì đó, sắc mặt anh ta hơi biển đối mà nhìn thẳng về phía Tiêu Hạo Thiên: "Anh, anh là người trên chiến trường ngoại vực.”

Sau một giây, tên sát thủ kia trừng to mắt, tâm trạng hồn loạn run rủn chỉ ngón tay vào Tiêu Hạo Thiên mà nói: "Tôi đã từng thấy anh, anh. Anh là thiên... Phụt"

Chưa kịp để anh ta nói hết câu, cùng thời điểm đó phía sau gáy anh ta đột ngột bị cảm một thanh đao dài. Đúng vậy, ngay tại thời khắc anh ta nhận ra thân phận của Tiêu Hạo Thiên thì cũng là lúc anh trực tiếp ném thanh đao trong tay ra. Lực ném mạnh và nhanh tựa như một viên đạn, dùng tốc độ nhanh chóng cảm xuyên qua phía sau đầu anh ta.

"Tí tách... Tí tách.... Tí tách..." Một giây sau, từng giot máu tươi ấm nóng chảy ra, theo đó gã chiến thần cấp sát thủ cũng đổi guc xuống, giọt máu vô tình nhỏ lên đôi chân trầng nõn của Lương Văn Nguyệt

Một tên chiến thần nữa cũng đã bị gạ gục. Trước khi mất đi ý thức, trong lòng anh ra vẫn tràn ngập những nỗi lo lắng. Chính là thủ lĩnh bên kia đã tiêu diệt bọn họ.

Thủ lĩnh của bọn họ đột phá mạnh mẽ dốc hết sức lực mới có thể đi đến được vước này, nhưng vậy thì sao? Nội tâm anh ta vẫn vô cùng tuyệt vọng. Suy cho cùng trước nay ai ai cũng đều phải run sợ trước mặt của điện chủ điện Thiên Thần. Nửa năm trước chính điện chủ cũng đã mạnh mẽ giết một chiến thần từ thời trung kỳ. Vậy mà nửa năm sau đã cường đại đến cái trình độ này. Hơn ba năm trước anh ta từng dưới sự dẫn dắt của thủ lĩnh, cùng đối đầu với Tiêu Hạo Thiên một lần, nên anh ta mới có thể nhớ rõ mặt của Tiêu Hạo Thiên.

Năm đó thủ lĩnh của bọn hắn, đấu không lại Thiên Vương Tiêu Hạo Thiên, vậy giờ thì sao? Thì càng không phải đối thủ.

"Thủ lĩnh, đừng tới đó. Tuyệt đối, tuyệt đối đừng” Chiến thần sát thủ đỉnh phong trước khi ý thức tiêu tán, vẫn còn cầu nguyện cho thủ lĩnh của bọn họ. Nhưng vô dụng, ý thức của hắn rất nhanh đã chôn vùi trong bóng tối vô biên bát ngát.

Đến tận đây, tất cả chiến thần cấp sát thủ đến đây đuổi giết Tiêu Hạo Thiên cùng Lương Văn Nguyệt toàn bộ mất mạng. Bị Tiêu hạo Thiên tại không đến một phút trong thời gian, chém giết hầu như không còn một mống.

Mà mãi đến sau khi gã sát thủ cuối cùng kia chết, Lương Văn Nguyệt cũng không phục hồi tinh thần lại. Thắng đến năm phút sau, Tiêu Hạo Thiên lại đi đến bên người cô, cúi đầu chọn điếu thuốc, thật sâu hút một hơi rồi nói ra: "Tôi đã không hề muốn đụng đến chiến trường thế sao lại cứ ép tôi phải dính líu vào? Sát thủ tổ 2 chiến trường ngoại vực, tung hoành ngoại vực nhiều năm, ngoại vực thiếu đi các ngươi, cũng sẽ thiếu một ít niềm vui thú. Cần gì chứ, cần gì phải Nhập Cảnh đâu....."

Tiêu Hạo Thiên hút thuốc, trong mắt nhiều hơn một tia cảm khái. Đúng vậy, sát thủ tổ 2 hung danh hiển hách ngoại vực, trong mắt hẳn, nếu là như vậy biến mất, vậy rất đáng tiếc. Sẽ rất nhiều niềm vui thủ. Chiến trường ngoại vực tập trung toàn bộ thế giới quốc gia, tất cả thế lực địa phương cao cấp nhất. Mỗi ngày đều có vô số đại tân sinh quật khởi, uy danh hiển hách từ một đường chém giết mà ra, cũng không ngừng có thể hệ trước mất mạng. Mà ngoại vực sát thủ tổ 2, tại chiến trường ngoại vực đã tồn tại trên trăm năm. (Truyện này là hư cấu.)

Mà bây giờ bọn hắn cứ như vậy biến mất, thật là sẽ cho người không khỏi cảm khái, giờ khác này Tiêu Hạo Thiên cũng hy vọng tên kia không nên tái nhập cánh, mà trở lại chiến trường ngoại vực gây dựng lại sát thủ tổ 2. Bởi vì này lần nếu là hắn dám đến Thiên Hải, hơn nữa còn xuất thủ, vậy hắn chắc chắn phải chết! Tiêu Hạo Thiên kỳ thật cũng không muốn kẻ kia chết. Tại ngoại vực chiến trường cái chỗ đó, không có người nào là không có oán hận. Ở chỗ đó, nói ra từ "oán hận" thì liền lộ ra quá ngây thơ. Bởi vì ở đó, ngươi cùng tất cả thế lực đều là kẻ thù.

Thực lực ngươi cường đại, vậy giết người khác trở nên càng mạnh hơn nữa. Còn như thực lực yeu, bị người đuổi giết chí tử, đó cũng là mạng của ngươi. Đúng vậy, chỗ đó chính là một chỗ như vậy.

Điều này khiến vô số người kinh hồn bạt vía, nhưng đồng thời lại để cho vô số người liều mạng. Người trên lưng mang huyết hải thâm thù, đều muốn trở nên càng mạnh hơn nữa.

Thời điểm Tiêu Hạo Thiên rơi vào trong hồi ức, Lương Văn Nguyệt

bên cạnh anh sững sờ ngẩng đầu nhìn hỏi anh: "Ngươi... Ngươi rốt

cuộc là cái gì? Là....Là người nào?"

Tiêu Hạo Thiên cười cười nói ra: "A, một người đáng thương mà thôi, về phần thực lực của tôi, cô không phải đã đoán được ư? Tôi có thể giết những chiến thần cấp sát thủ này, tất nhiên là mạnh hơn bọn chúng. Về phần thân phận ở ngoại vực của tôi? Cũng không phải cao lắm, phong hào chiến thần thôi, có điều bây giờ đã xuất ngũ, tôi hiện tại cũng chỉ muốn cùng Vi Vi với con cái, thế nào đã hài lòng rồi”

Tiêu Hạo Thiên tất nhiên là sẽ không nói cho Lương Văn Nguyệt thân phận chân thật của anh, về phần nữ nhân này? Nhìn như rất thông minh, nhưng là chính là khôn vặt mà thôi, tùy tiện lừa dối thoáng một phát thì tốt rồi.

"Cái kia......Cái kia Vi Vi biết không? "Lương Văn Nguyệt tiếp tục ngây ngốc hỏi Tiêu Hạo Thiên.

Tiêu Hạo Thiên cúi đầu nhìn cô: "Ha ha, cô nói xem?"

Sau một khắc Lương Văn Nguyệt hồi tưởng lại hôm trước ại nhà hàng Tây. Cô, Dương Anh Tú, Cao Ảnh Vy, Tiêu Hạo Thiên cùng nhau ăn cơm. Cô trêu đùa nói với Tiêu Hạo Thiên, nếu anh ta là chiến thần thì khả năng không cao. Lúc ấy cô ta nhớ rất rõ ràng, tên này giả ngốc chỉ cúi đầu, cười mà không nói.

Tiếp đó, Lương Văn Nguyệt đột nhiên thân thể run lên, mắt mở thật to, đối với Tiêu Hạo Thiên nói ra: "Hôn lễ chấn động toàn bộ Trung Vực thành phố Bắc Giang là anh cùng Vi Vi làm!!!"

"Ha ha, cô đoán xem?" Tiêu Hạo Thiên tiếp tục cười nói với Lương Văn Nguyệt. Tuy anh không có cho Lương Văn Nguyệt một khẳng định chính xác, nhưng Lương Văn Nguyệt giờ khắc này đã hiểu. Tiêu Hạo Thiên chính là người từ ngoại vực chiến trường trở về trong truyền thuyết!!!! Hết thảy đều rõ ràng. Tất cả nghi hoặc đều không còn!

Vì cái gì Tiêu Hạo Thiên có được thiên một cường giả như vậy dưới trưởng, vì cái gì Cao Ảnh Vy đối Tiêu Hạo Thiên vô cùng mê luyến, si mê! Vì cái gì đàn em ngu muội của cô lại tự tin nói chồng của nó là tốt nhất. Giờ khác này Lương Van Nguyệt tất ch deu đô minh bạch. Sau khi hiểu ra Lương Văn Nguyệt ánh mát vó cùng phúc tap nhìn người dan ông dứng bên canh có, ánh mát nhin ve phis phuơng xa. Lúc náy nàng cám thấy người đàn ông trước màt dep trai nhu vậy, ưu tủ không cách nào hinh dung dến như vày.

"VI Vi thật sự đời này rất hạnh phúc. Vi Vi thật sự tin dúng ngườs rồi, đã tìm đúng một người rất có thế tin tưong Bấy gie, Lưong Văn Nguyệt nhìn qua ánh mát phức tap Tiêu Hạo Thiên, läm bểm nói. Giờ khác này cô, thật sự cảm thấy hạnh phúc, thậm chí là hám mộ thay cho cô đàn em ngốc kia của minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.