Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 137: Điện chủ đại nhân đỉnh cấp toàn năng (2)



Năm phút sau, Tiêu Hạo Thiên đưa Thúy Hồng đến cửa nhà trẻ, chính là nhà trẻ mà lúc trước anh tìm suốt nửa tháng mới tìm được.

Tại cửa nhà trẻ, Thúy Hồng vừa xuất hiện đã hấp dẫn một đám trẻ con. Thúy Hồng đã đến đây học được mấy hôm, cũng làm quen được với một vài người bạn. Lúc này Thúy Hồng vừa xuất hiện, mấy bé trai khá đẹp trai lập tức vây quanh cô bé. Ngoài ra còn có mấy bé gái cực kỳ tinh xảo đáng yêu cũng vây quanh Thúy Hồng.

"Oa, Thúy Hồng, chiếc váy trắng của cậu đẹp quá...” Một cô bé cực kỳ hâm mộ nói với Thúy Hồng. Thúy Hồng đắc ý cười một tiếng: “Ừ, đương nhiên rồi, ba tớ mua cho tớ đó.."

“Oa, Thúy Hồng, bím tóc của cậu cũng xinh đẹp quá, mẹ cậu tết cho cậu hả? Mẹ tớ không tết cho tớ, trông tớ xấu quá.” Lại một bé gái trông rất xinh đẹp nhưng tóc rối bù, mặt buồn bực nói. Cô bé này vừa nói xong, mặt của người phụ nữ xinh đẹp tóc ngắn, cao gầy, mặc quần áo công sở đứng bên cạnh cô bé bỗng đỏ lên, cười lúng túng với Tiêu Hạo Thiên. Cô là người phụ nữ thành đạt cuồng công việc, đến tóc của mình còn chẳng muốn để dài, càng đừng nói đến chuyện tết tóc cho con gái mình. Việc này đúng là làm khó cô rồi.

Đúng lúc này Thúy Hồng lại nói: “Không không không, đây cũng là ba tớ tết tóc cho đấy. Ba tớ lợi hại lắm, lại còn đẹp trai nữa. Ba còn biết tết tóc, còn nấu com cho tớ ăn. Sáng nay ba tớ làm bánh ngọt ăn ngon lắm, Mỹ Linh, cậu có muốn ăn không? Tớ có trộm mang một ít đến... Thúy Hồng nói xong, lấy một bọc nhỏ trong cặp sách ra, cầm một cái bánh ngọt đáng yêu hình con thỏ nhỏ, cực kỳ hào phóng đưa cho cô bé trước mặt.

“Oa... con thỏ này đẹp quá, đáng yêu quá. Thúy

Hồng, chúng ta đừng ăn nó được không?” Hai mắt Mỹ

Linh tỏa sáng. Sau khi nhìn con thỏ trong tay một lát, lại nhìn Thúy Hồng và nói: “Thúy Hồng, ba của cậu lợi hại quá, còn lợi hại hơn mẹ tớ...” "Đương nhiên rồi, ba tớ lợi hại lắm. Ba mua rất

nhiều xe đẹp, còn có một công ty rất to rất ngầu nữa...” Thúy Hồng cực kỳ đắc ý nói

Cô bé bốn tuổi tên Mỹ Linh kia nghe thấy vậy, lập tức cực kỳ hâm mộ. Sau đó cô bé quay đầu nhìn người phụ nữ xinh đẹp đứng sau lưng mình và nói: "Mẹ, mẹ đổi ba khác cho con được không? Con cũng có ba như ba của Thúy Hồng...”

Mỹ Linh nói xong, lại nhìn Tiêu Hạo Thiên cực kỳ đẹp trai, nói: "Chú ơi, chú đẹp trai quá. Chú có thể làm ba của cháu không?"

“Chuyện... chuyện này không được rồi... khụ khụ...” Cô bé này làm Tiêu Hạo Thiên bối rối. Bên cạnh, mặt của mẹ cô bé kia cũng đỏ lựng lên, cúi đầu xuống, mặt đỏ đến nỗi sắp nhỏ nước ra. Cô ta không dám ngẩng đầu nhìn Tiêu Hạo Thiên, bởi vì người đàn ông trước mặt cô ta quá đẹp trai, hơn nữa khí chất trên người cũng không phải giả vờ, mà phát ra một cách rất tự nhiên. Cô ta cũng là một quản lý nhỏ, đã từng gặp rất nhiều người đàn ông thành đạt, vì vậy cô ta có thể nhanh chóng kết luận, người đàn ông ở trước mặt tuyệt đối không phải người bình thường. Lại thêm lời con gái anh ta vừa nói, có lẽ người đàn ông này là một doanh nhân cực kỳ thành đạt.

Lúc này Thúy Hồng thấy Mỹ Linh muốn cướp ba của mình, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, lập tức đoạt lại bánh thỏ trong tay Mỹ Linh rồi nói: “Hừ, Mỹ Linh, tớ có thể chia sẻ đồ ăn ngon với cậu, nhưng chuyện này không có nghĩa cậu có thể gọi ba tớ là ba! Đó là ba của tớ, cậu không được phép gọi!”

Tiêu Hạo Thiên nghe cuộc đối thoại của hai bé gái trước mặt, bỗng cảm thấy đau đầu, vội nói với Thúy Hồng: “Thúy Hồng, mau vào học đi con. Còn nữa, đồ đã tặng cho người ta rồi, sao con còn đòi lại? Nếu con muốn ăn, đêm nay ba sẽ làm thêm nhiều một chút cho con...”

Lúc này Thủy Hồng mới tội nghiệp gật đầu, lại đưa thỏ nhỏ đáng yêu cho Mỹ Linh, sau đó hai cô bé tiện tay dắt nhau đi vào lớp học. Đợi sau khi mấy đứa bé vào lớp, Tiêu Hạo Thiên có chút lúng túng nhìn mẹ của cô bé vừa nãy, nói: “Tôi xin lỗi vì chuyện vừa rồi, trẻ nhỏ không hiểu chuyện...”

Người phụ nữ kia thấy Tiêu Hạo Thiên nói chuyện với mình, nhất thời mặt càng đỏ lên, cúi đầu lấy một tấm danh thiếp trong túi ra đưa cho Tiêu Hạo Thiên, nói: “Chào ngài, đây là danh thiếp của tôi. Tôi có thể kết bạn với ngài được không?"

"Chuyện này..." Tiêu Hạo Thiên đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, chắc người phụ nữ này không coi chuyện đó là thật đâu nhỉ? Chẳng lẽ sức hút của mình lớn như vậy sao? Có điều anh cũng không nghĩ nhiều, cầm lấy danh thiếp rồi cười nói: “Được chứ, tôi tên Tiêu Hạo Thiên, chúng ta đều là phụ huynh, sau này sẽ thường liên hệ ”

Người đẹp kia lập tức gật đầu: “Vâng, vậy chào ngài, ngài, ngài cứ làm việc của mình đi, tôi đi làm trước...” Nói xong, người phụ nữ này đỏ mặt cúi đầu đi vội mất. Vừa nãy lúc Tiêu Hạo Thiên nói chuyện với cô ta, không biết vì sao nhịp tim của cô ta lại đập cực nhanh, nhanh vô cùng.

Nhất thời trong lòng người mẹ xinh đẹp này bỗng oán thầm: ông xã của người ta có khác, ông xã của mình đúng là rác rưởi. Haiz, hết cách, mình đã kết hôn rồi, không có duyên phận với dạng đàn ông chất lượng tốt như vậy. Hay là phát triển thành tình nhân của người ta? Thôi thôi thôi... mình cũng không phải loại phụ nữ như vậy, mình còn có con rồi. Haiz... kết hôn sớm quá, giờ hối hận ghê.

Người phụ nữ này vừa ngồi lên xe vừa nghĩ thầm, cô ta phải nhanh chóng đến tập đoàn Quân Lâm làm việc trước đã. Đúng vậy, người phụ nữ này chính là nhân viên của tập đoàn Quân Lâm, cũng đã làm việc đây được hơn một năm. Gần đây nghe công ty nói, hai tuần sau tổng giám đốc của bọn họ muốn mở một buổi trình diễn thời trang. Hiện giờ toàn bộ công ty đều đang điều chỉnh, ngày nào cũng bề bộn nhiều việc, càng ngày càng mở nhiều nhiệm vụ. Vì vậy, cô ta không dám nghĩ nhiều nữa, vội lái xe rời đi...

Đương nhiên là Tiêu Hạo Thiên không thèm để ý mấy chuyện cỏn con này, cũng không biết người mẹ xinh đẹp kia lại là nhân viên dưới tay mình. Mà cho dù anh biết thì cũng không thèm để ý, cả đời này anh chỉ thích một người phụ nữ là Cao Ánh Vy mà thôi.

"Thưa ngài, hôm nay ngài có bận gì không? Nếu ngài không bận thì có thể vào chơi với các bé. Hôm nay chúng tôi chủ yếu dạy các bé vẽ tranh, ngài có thể vào...” Đúng lúc Tiêu Hạo Thiên đang suy nghĩ thì bên tai vang lên một giọng nói. Anh ngẩng đầu lên thì thấy một cô giáo vô cùng xinh đẹp đang nói chuyện với mình. Trông cô giáo mầm non này khá nhỏ tuổi, chỉ khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, để tóc dài, mặc váy xếp ly màu trắng, đi giày thể thao, gương mặt vô cùng xinh đẹp. Trên người cô ta còn tỏa ra hơi thở thanh xuân phấn chấn.

Mặc dù Tiêu Hạo Thiên không có hứng thú với những người phụ nữ khác, nhưng nói chuyện với người đẹp, tâm trạng vẫn sẽ khá hơn một chút. Hơn nữa anh cũng không có việc gì, bởi vì anh có quá nhiều việc nên đã dứt khoát ném mọi việc cho người dưới làm cả rồi. Dù sao hiện giờ chuyện quan trọng nhất với anh là ở bên cạnh vợ con, thế là anh cũng gật đầu nói: “Được thôi, tôi không bận...”

Cô giáo xinh đẹp kia thấy Tiêu Hạo Thiên đồng ý thì vô cùng vui vẻ. Dù sao thì Tiêu Hạo Thiên cũng rất đẹp trai, mà cô ta cũng rất thích Thúy Hồng, thế là cô ta dẫn Tiêu Hạo Thiên đi vào bên trong. Diện tích của nhà trẻ này rất lớn, bên trong có phòng chuyên để học mỹ thuật. Có điều cô giáo xinh đẹp này vừa dẫn Tiêu Hạo Thiên đi vào phòng, phía xa đã có một cô giáo khác chạy đến, nóng nảy nói với cô giáo đứng cạnh Tiêu Hạo Thiên: "Linh Chi, chúng ta không có đủ bút và bản vẽ, có lẽ sáng nay sẽ không dạy mỹ thuật được. Hôm qua tôi mua đồ rồi, nhưng vẫn chưa được ship đến...”

Cô giáo tên Linh Chi kia nghe thấy vậy thì cũng nôn nóng. Ngay lúc cô ta định nói gì đó, Tiêu Hạo Thiên bỗng cười rồi lấy điện thoại ra vừa nhắn tin cho Giang Minh Chính vừa nói: “Đừng lo, tôi đã gọi người mang đồ đến rồi, nhanh lắm, khoảng nửa tiếng sau sẽ đến nơi. Đúng rồi, các cô có cần gì nữa không? Hình như các cô còn có tiết âm nhạc nữa đúng không? Có đủ nhạc cụ âm nhạc chưa?”

Nửa tiếng sau, hai cô giáo xinh đẹp cực kỳ chấn động nhìn ba chiếc xe tải lớn đang dừng trước mặt mình. Bên trong xe chứa tất cả những thứ cần thiết cho tiết ngoại khóa, bao gồm đồ tạo sự hứng thú cho trẻ, dụng cụ mỹ thuật, thiết bị âm nhạc, dụng cụ thể dục, vân vân... Từng thứ, từng thứ được đưa vào trong trường học.

Cô giáo xinh đẹp tên Linh Chi kia mở to cái miệng nhỏ đáng yêu ra, nhìn Tiêu Hạo Thiên, nói: “Anh, anh Tiêu, chuyện này... chỗ này nhiều quá rồi, mà còn quá quý giá. Nhà trẻ chúng tôi không có nhiều tiền như vậy..."

Tiêu Hạo Thiên cười tươi và nói: “Không sao, coi

như tôi quyền tặng cho nhà trường. Mấy đứa trẻ còn

nhỏ, đừng để chúng thiệt thòi. Giờ đã có dụng cụ mỹ

thuật rồi, chúng ta mau cho các bé học mỹ thuật thôi.”

"Nhưng... nhưng mà mấy thứ này quá..." Cô giáo xinh đẹp còn định nói gì đó, nhưng Tiêu Hạo Thiên đã tiến về phía trước một đoạn. Nhất thời, trong mắt cô giáo xinh đẹp này chỉ toàn bóng lưng anh tuấn của Tiêu Hạo Thiên. Cô ta cũng vừa mới tốt nghiệp đại học, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một người đàn ông xuất sắc như Tiêu Hạo Thiên. Trong lúc nhất thời, mắt cô ta tỏa sáng long lanh, trái tim không ngừng đập nhanh thình thịch...

Trên lớp mỹ thuật buổi sáng, Tiêu Hạo Thiên cũng cầm một bản vẽ, đứng vẽ tranh bên cạnh Thúy Hồng. Hai giờ sau, Thúy Hồng vẽ xong một bức tranh gồm ba, mẹ và con. Mặc dù bức tranh không quá đẹp, nhưng rất có hương vị gia đình,

Cô giáo tên Linh Chi kia bước đến bên cạnh Thủy Hồng, ngồi xổm người xuống, đánh giá bức tranh của Thúy Hồng. Cô ta từng học đại học mỹ thuật, cũng là đại học Sài Gòn, tốt nghiệp viện mỹ thuật Sài Gòn, kiến thức và khả năng chuyên môn về mỹ thuật cực kỳ cao. Cô ta xem bức tranh của Thủy Hồng rồi nói: "Thúy Hồng, con vẽ mắt của ba và mẹ vẫn còn thiếu một thứ. Con chẩm vào chỗ bày một chút, có phải trông đẹp hơn không? Con có thấy ba mẹ như đang cười không?”

Thúy Hồng nhìn thứ cô Linh Chi vẽ hướng dẫn, sau khi nhìn một lát thì vui vẻ vỗ tay: "Oa, cô lợi hại quá, Thúy Hồng cũng phải cố gắng hơn mới được. Đúng rồi, cô ơi, cô xem ba con vẽ thế nào đi. Ba con vẽ mẹ cũng đẹp lắm.”

Cô giáo xinh đẹp gật đầu, sau đó nói với Tiêu Hạo Thiên: “Anh Tiêu, cho tôi xem tác phẩm lớn của anh một chút với..." Cô giáo này nói xong, liếc nhìn về phía bản vẽ của Tiêu Hạo Thiên. Chỉ là sau khi cô ta xem xong, trong lòng cực kỳ rung động, hai mắt mở thật to, mặt mũi hiện rõ sự khó tin nói với Tiêu Hạo Thiên: "Anh Tiêu, lúc trước anh từng học mỹ thuật à? Anh vẽ đẹp quá, không, tài nghệ của anh không những cao hơn giảng viên đại học của tôi, mà còn cao hơn những giảng viên bên ngoài...”

Lúc này, trên bản vẽ của Tiêu Hạo Thiên là hình ảnh Cao Ánh Vy mặc áo dài đứng cạnh bờ sông, có hồn như ảnh chụp, không, bức tranh này còn có hồn hơn cả ảnh chụp. Trên người cô gái trong bức tranh tràn đầy hơi thở thanh xuân phấn chấn, trong mắt tràn đầy khát vọng đối với tương lai. Cô hít thở không khí mới mẻ ở bờ sông, cả người thả lỏng. Mà nhìn theo góc nghiêng, bức tranh này vẽ bóng lưng của cô gái cũng vô cùng có hồn, đường cong khuôn mặt cũng vô cùng xinh đẹp...

Vì vậy, cô giáo tên Linh Chi này bị chấn động và kinh ngạc. Tiêu Hạo Thiên cười nói: “Trước kia không có gì làm nên có học qua một chút. Người trong bức tranh này là vợ của tôi, là cảnh khi lần đầu tôi gặp cô ấy vào năm năm trước.”

Cô giáo xinh đẹp nhìn mặt của Cao Ánh Vy trên tranh, không khỏi cảm thán: “Chắc cô ấy xinh đẹp lắm...”

Tiêu Hạo Thiên gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi sống ở gần đây. Khi nào cô Linh Chi rảnh có thể đến nhà tôi ăn một bữa cơm, tôi sẽ giới thiệu cô cho vợ tôi để hai người làm quen”

Cô giáo xinh đẹp hưng phấn hỏi: “Anh nói thật chứ?”

Tiêu Hạo Thiên gật đầu nói: “Đương nhiên là thật.”

Sau đó bỗng nhiên cô giáo này nghĩ tới gì đó, vội nói với Tiêu Hạo Thiên: “À, đúng rồi anh Tiêu, tháng sau nhà trẻ chúng tôi muốn tổ chức một bữa tiệc tối, đến lúc đó Thúy Hồng cũng phải chuẩn bị một tiết mục. Chủ đề của chúng tôi là bữa tiệc gia đình, anh có thể nghĩ thử xem sẽ chuẩn bị tiết mục gì cùng với Thúy Hồng.”

Tiêu Hạo Thiên còn chưa kịp nói gì, hai mắt Thúy Hồng đã vụt sáng lên, nói với Tiêu Hạo Thiên: "Ba ơi, con muốn học đàn piano, có được không ba? Con thích đánh đàn piano lắm, nhưng con lại không biết đánh...”

Tiêu Hạo Thiên cười nói: "Được chứ con gái, ba sẽ dạy cho con. Chiều nay ba sẽ mua đàn piano ngay, để trong nhà, buổi tối ba dạy con đánh đàn có được không?"

"Vâng, ba dạy con đánh đàn piano, con vui lắm!” Thúy Hồng cười vui vẻ, Cô giáo xinh đẹp kia càng thêm kinh ngạc nhìn Tiêu Hao Thiên và hỏi: "Anh Tiêu còn hiểu âm nhạc nữa sao?”

Tiêu Hạo Thiên nói: “Đúng vậy, lúc trước đi ngoại vực, tôi có gặp mấy nghệ sĩ piano, từng học một chút, trình độ không cao, nhưng vẫn đủ dạy con gái.”

Tiêu Hạo Thiên còn chưa nói hết, thật ra nghệ sỹ piano mà anh gặp cũng không phải là một nghệ sỹ bình thường, mà là nghệ sỹ cao cấp nhất thế giới. Anh học mỹ thuật, học âm nhạc gì đó ở ngoại vực cũng là để khống chế sát khí trong lòng. Không ngờ là anh học một chút nhưng đã đạt tiêu chuẩn cao nhất. Đương nhiên, trên người anh còn có rất nhiều kỹ năng đã đạt đỉnh cao khác...

Anh sắp giao tập đoàn Quân Lâm cho Cao Ánh Vy rồi, nên trước đó anh rất muốn cho Cao Ánh Vy biết một con người hoàn toàn mới của anh. Anh muốn cô hiểu rõ anh một cách toàn diện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.