Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 14: Khắp nơi tụ họp về



Thời gian tiếp tục trôi đi, có những lúc, thời gian của một ngày thật ngắn, cũng có những lúc, thời gian của một ngày cũng thật dài, hôm nay là một ngày thứ bảy mưa lớn, mựa ở thành phố Huế càng ngày càng lớn, vốn trên đường cũng. không có nhiều người qua lại. Với hành động của ba thế lực nhà họ Châu, nhà họ Thẩm và phòng cảnh sát cơ động, cả thành phố như Huế như chìm vào một bầu không khí lạnh lẽo. Cảm giác như có một đám mây đen đang đè năng lên thành phố vậy. Hôm nay trong thành phố Huế này, bất cứ ai là người có máu mặt cũng đều sẽ cảm nhận được áp lực vô cùng lớn

này.

tất cá

Đầu tiên là ñhà họ Châu tập hợp các thế lực ở Huế các sòng bạc và câu lạc bộ lớn trong thành phổ đều đóng cửa, còn các nhân viên thì âm thầm tụ tập lại. Sau đó là nhà họ Thẩm, hành động của nhà họ Thẩm có hơi muộn hơn một tí,

nhưng đến giữa trưa cũng đã bắt đầu tụ tập.

Cuối cùng là phòng cảnh sát cơ động, bình thường phòng cánh sát cơ động sẽ kiểm soát thành phố Huế, các nhân viên bảo vệ của các chỉ nhánh khác nhau cộng lại cũng mấy trăm

người, nhưng hôm nay phòng cảnh sát cơ động cũng bắt đầu

rút nhân viên về, tất cả mọi người đều quay về trụ sở chính ở

thành phố Huế, không được ra ngoài.

Ngay lúc này, trong một tòa nhà lớn của phòng cảnh sát cơ động nắm trong trung tâm thành phố Huế trong một căn phòng bí mật, Hoäc Lập Trung đang gọi điện video cho Bùi

Quang Tuấn đang ở phía bên biệt thự ven hồ.

“Sở trưởng Trung, người phía bên tôi đến càng ngày cằng nhiều, người của nhà họ Châu đã tập hợp về bên đầy cả rồi, bây giờ bọn họ cũng sắp bắt đầu tiến hành phong tỏa trong phạm vi mười dặm, người của nhà họ Thẩm cũng sắp tập hợp về đây, bên tôi sắp chống đỡ không nổi rồi, sở trưởng Trung, tôi xin ngài mau điều động người.” Vẻ mắt của Bùi Quang Tuấn cứng đờ nói, anh ta có cảm giác trong lòng mình sắp loạn hết cá lên. Người tụ về bên đó càng ngày càng nhiều, anh ta sắp chống đỡ

không nổi ồi..

Hoäắc Lập Trung của phòng cảnh sát cơ động im lặng trong

chốc lát, ông ta nhíu mày, gật đầu nói: “Không sao, tình huống

của cậu tôi biết rồi

“Ngài biết rồi?” Vẻ mặt của Bùi Quang Tuấn nghĩ ngờ nhìn

Hoäc Lập Trung, không biết cấp trên của mình đã biết gì rồi

Hoäc Lập Trung gật đầu nói: “À, sao tôi lại biết chứ gì? Bởi vì hôm nay người của nhà họ Châu và nhà họ Thẩm đã đi tìm

tôi rồi. Xem ra tối nay hai nhà đó sẽ làm một trận ở biệt thự bờ

hồ, hơn nữa tôi đoán rằng tối nay các nhân vật máu mặt của

thành phố Huế sẽ tụ hội về đó, tối nay có lẽ sẽ có đụng độ giữa người của Nhà họ Châu và người của biệt thự bờ hồ, cũng sẽ xảy ra đối đầu giữa nhà họ Châu và nhà họ Thẩm, tình hình càng ngày càng loạn, nhà họ Thẩm thể mà cũng tham gia vào, ha ha…Phải nói rằng, Thẩm Nhật Nam may mản thật, chỉ sợ ông 1a không biết lựa chọn hôm nay của ông ta rốt cuộc có bao.

nhiêu quan trọng…”

“Sở trưởng Trung, tôi không hiếu ý ngài lâmZ Sao nhà họ

Thẩm lại may mắn?” Bùi Quang Tuấn khó hiểu tiếp tục hỏi.

Hoäc Lập Trung cúi đầu cười nói:”Không thể nói, cậu cứ canh giữ ở đó đi, tối nay tôi cũng sẽ qua đó, đêm nay đối với cậu cũng sẽ là một cơ hội để cậu mở rộng tâm mắt, có thể cá đời này cậu chỉ có một cơ hội này thôi, ha ha.. Nâm chắc cơ hội đi, bây giờ cậu không cần làm gì cả, cũng không cần quản gì cả,

cứ ngẩn ra ở đổ là được, mọi chuyện chờ tôi đến rồi tính tiếp..”

Lúc Bùi Quang Tuấn còn muốn hỏi thêm một vài chuyện, Hoäc Lập Trung phía bên kia đã cúp điện thoại rồi, nghỉ ngờ trong lòng Bùi Quang Tuấn ngày càng nhiều, nhí mày nói: “Nhà họ Thấm rất may mắn? Đây cũng là cơ hội của mình sao?” Nghĩ ngờ trong lòng Bùi Quang Tuấn lại tăng thêm, anh ta không do dự nhìn lên biệt thự phía trên, lầm bẩm nói: “Là nhân vật lớn phía trên sao? Không lẽ người đó là cấp cao của bộ quốc

phòng cấp cao?”

Bùi Quang Tuấn không hiểu nổi mà cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, dù sao thì tối nay mọi chuyện cũng sẽ được sáng tỏ thôi, chẳng còn bao nhiêu tiếng nữa. Bỏ qua Bùi Quang Tuẩn bên này, sau khi Thẩm Xuân Linh họp xong, cô ấy gọi điện lại cho Cao Ánh Vy bên thành phố Hải Phòng, nói cho cô biết ba cô ấy Thẩm Nhật Nam sẽ ra tay hỗ trợ, nhưng lại không nói cho

Cao Ánh Vy biết chuyện tối nay.

Trong lòng Cao Ánh Vy có chút thoải mái, nhưng cô ấy vẫn vô cùng lo lắng cho Tiêu Hạo Thiên, dù sao thì cô ấy cũng đã ngẩn người ở thành phố Huế hai ba năm rồi, cũng hiểu được. nhà họ Thẩm không mạnh bãng nhà hợ Châu. Vẽ việc nhà họ. Thẩm có thể giúp đỡ được bao nhiêu, trong lòng Cao Ánh Vy cũng sẽ không trách, nhưng cố cũng không hi vọng nhiều, hơn. nữa tối hôm qua Tiêu Hạo Thiên đã đánh Châu Đình Nghĩa tơi bời. Cô cũng chỉ là làm hết mọi thứ trong khả năng cho Tiêu Hạo Thiên thôi

Thiên Nhất làm xong việc, trở lại thấy Cao Ánh Vy vừa cúp điện thoại liền hỏi ngay: “Chị dâu, chị vừa gọi điện cho cô Linh

sao?”

Cao Ánh Vy gật đầu, có chút lo lắng nói: “Ừm, Xuân Linh nói

ba của cô ấy sẽ trợ giúp, nhưng tôi cũng không hi vọng gì nhiều,

dù sao thì đối phương cũng là nhà họ Châu mà, tôi cũng không biết bây giờ Tiêu Hạo Thiên thế nào, cậu Thiên Nhất, nếu lăn

này Tiêu Hạo Thiên có thể thoát ra, cậu nhất định phải đưa anh

ấy ra nước ngoài, trong một khoảng thời gian ngắn đừng quay.

về đây..”

Thiên Nhất nghe xong, mắt nhìn xa xăm ra bên ngoài cửa khách sạn, nhìn Thúy Hồng đang im lặng ngoài cửa, sau đó anh ta thở dài chân thành nói với Cao Ánh Vy: “Chị dâu, chị cần phải

tin tưởng đại cả em, nhất định anh ấy sẽ bình an trở về.”

Cao Ánh Vy cười buồn bã, nhưng không nói gì thêm nữa, tất nhiên trong lòng cô không tin rồi. Năm năm trước Tiêu Hạo. Thiên bị buộc phải chạy ra nước ngoài, thời gian năm năm anh ấy có thể thay đổi được bao nhiêu? Năm nấm ngắn ngủi, làm sao có thể so được với mấy chục năm phát triển của nhà họ.

Châu?

Một bên tay áo của Thiên Nhất có dính vệt máu, vừa rồi anh ta ra ngoài làm việc, không ai biết rằng, vừa mới trưa nay, thế lực ngầm của thănh phố Hải Phòng đã đối chủ! Nhưng chuyện

này không thể để cho Cao Ánh Vy biết được.

Lúe này, Thiên Nhất chỉ có thế an ủi Cao Ánh Vy: “Chị dâu, em thay mặt đại ca xin lỗi chị, thật sự mấy năm nay anh ấy, không biết chị đã sinh một bé gái cho anh ấy, em thề, đại ca

không biết. Đại ca là người tốt, nếu anh ấy biết chuyện chị và

Thúy Hồng đang trong cảnh khốn khó, chắc chản anh ấy đã

sớm hơn rồi…

Cao Ánh Vy thở dài, nhìn Thúy Hồng đang ngôi xổm ngoài

cửa, nói: “Không sao, tôi tin là anh ấy không biết. Là tôi không

nói cho anh ấy..”

Cao Ánh Vy nói xong, im lặng một lúc, một hồi lâu cô ấy lại ngẩng đầu lên nói tiếp: “Thật ra, tôi không trách anh ấy, năm

năm trước lúc anh ấy phát bệnh, thật sự tôi đã muốn bỏ chạy,

cũng có thể rời đi rồi. Đó cũng chỉ là lựa chọn của tôi thôi. Mà

sau lần đó tôi cũng không biết là mình mang thai, chờ đến lúc hai tháng sau đi bệnh viện kiếm tra tôi mới biết, lúc tôi muốn bỏ cái thai ấy đi, đột nhiên lại cảm nhận được thai đang đạp, cậu biết không? Không có người phụ nữ nào khi cắm nhận thai đạp mà lại không cảm động cả. Cho nên tôi quyết định sinh Thúy

Hồng ra.”

Nói xong, mắt của Cao Ánh Wy cũng đã ươn ướt, đúng vậy, cô không hề hối hận vì lựa chọn của mình. Cho dù là bị nhà họ Cao đuổi hay là ba mẹ không muốn gặp lại cô, cô ấy vẫn một mình gánh vác, cho dù là phải vừa làm việc vừa nuôi Thúy.

Hồng, cô ấy cũng không oán trách

Thiên Nhất nghe xong thì run rấy vô cùng, anh ta không nói gì nữa, Thật lâu, thật lâu sau, Thiên Nhất mới siết chặt tay nói với Cao Ánh Vy: “Chị dâu yên tâm, đại ca nhất định có thế bình an trở về, hơn nữa sẽ chăm sóc cho chị và Thúy Hồng, mong

chị hãy tín tưởng anh ấy.”

“Ừm..” Cao Ánh Vy gật đầu ừm một tiếng, nhưng thật ra.

không hề đặt lời nói của Thiên Nhất vào lòng.

Thành phố Huế, bên ngoài mưa càng ngày càng to, thời gian tiếp tục trôi đi, ba giờ chiều, Tiêu Hạo Thiên vẫn ngồi thư giãn trong vườn của biệt thự, anh nhận được tin nhản của Thiên Nhất, trong đó có một đoạn phim Thúy Hồng đang chờ anh ở ngoài cửa khách sạn. Trái tim đã tan nát từ lâu của ảnh

lại từ từ dâng lên chút cảm giác ấm áp, và nhớ nhung tha thiết

“Thúy Hồng, con yên tâm, tối nay ba sẽ về tìm con, chờ ba đánh đuổi đám người dám ức hiếp con và mẹ sẽ trở về tìm con, sau này ba sẽ không rời xa con nữa-” Tiêu Hạo Thiên nhìn Thúy Hồng trong đoạn phim trong điện thoại mình, tự nhủ thầm

trong lòng.

Trong chốc lát, anh muốn từ bỏ hết tất cả, dù là Thiên Thần, hay là mối thù mà anh gánh trên lưng từ sáu năm trước, anh đều muốn buông bỏ hết, sau đó chỉ muốn sống yên bình bên

Thúy Hồng, cuộc sống như thế thật tốt đẹp biết bao nhiêu.

Thế nhưng anh ko thế, bởi vì trong tay không có dao và việc không cần dao là hai chuyện khác nhau, có vài việc nếu anh từ bỏ thì sẽ không thể bảo vệ được vợ và con gái mình…. Hơn nữa Cao Ánh Vy vì anh mà trả giá nhiều như vậy, mấy năm nay một thân một mình nuôi con cực khổ, Anh nợ cô, tóm lại là nợ cô,

hơn nữa còn nợ rất nhiều, hôm nay chuyện bên đây xong xuôi,

anh nhất định phái tổ chức một buổi hôn lễ xa hoa nhất cho.

Cao Ánh Vy, cho cô một cuộc sống no đủ

“Nhà họ Châu kia chuấn bị thế nào rồi?” Tiêu Hạo Thiên chấm dút dòng suy nghĩ, sau đó hỏi Thiên Thất phía sau một

câu,

Thiên Thất kính cẩn trả lời: “Cũng kha khá rồi, nhìn thời gian thì có vẻ hai ba tiếng nữa thì người của bọn họ sẽ lên đến núi. Hơn nữa bọn họ lại còn mời viện trợ từ bên Sài Gòn sang, là hai

cao thủ cấp bậc năm sao, ha ha…”

Lời nói của Thiên Thất đầy khinh thường và châm chọc đối với nhà họ Châu, cao thủ cấp bậc năm sao? Đừng đùa, nói cách khác, nếu là năm mươi sao cũng không đáng đế Tiêu Hạo Thiên ra tay, một mình anh ta thôi cũng đủ diệt bọn họ rồi. Nhà họ Châu này quả thật là một đám ngốc không biết trời cao đất

dày

“Ừm… Nhanh chóng làm xong việc đi, tôi cũng lười lãng phí thời gian với đám rác rưởi này..” Tiêu Hạo Thiên gật đầu. Lúc Thiên Thất đang định nói gì đó, đột nhiên điện thoại anh ta nhận được tin nhản, sau khi xem xong, sắc mặt anh ta rất kỳ lạ, sau đó nói với Tiêu Hạo Thiên: “Đại ca, Thẩm Nhật Nam của nhà họ Thẩm ở thành phố Huế đến, nói là muốn giúp đỡ đại ca chống lại nhà họ Châu, chắc là chị dâu nhờ bạn thân của chị ấy

giúp đỡ.

“Ặc..” Sắc mặt Tiêu Hạo Thiên cũng trở nên kỳ lại, có chút dở khóc dở cười mà nói: “Xem ra chị dâu cậu thật sự không tin tôi, chỉ là một nhà họ Châu thôi, trở tay một cái là có thể diệt gọn rồi..Nhưng nếu Thẩm Nhật Nam đã đến rồi, vậy thì gặp. thôi..”

Tiêu Hạo Thiên nói xong rồi chậm rãi đứng dậy, nhìn nước từ từ dâng lên dưới chân núi, sóng của Huế vô cùng dữ đội, anh

hít một hơi thật sâu, trên người tỏa ra một khí thế ngút trời:

Người nên đến, người không nên đến, hôm nay tất cả đều hội

tụ về, nếu đã như thế, vậy thì gom lại một nồi là được…”

Đúng vậy, thế lực của nhà họ Chấu, nhà họ Thẩm đều chạy sang đây tụ hội, còn có thế lực của phòng cảnh sát cơ động đã âm thầm chuẩn bị, ngoài ra thì còn có hai người mà nhà họ Châu mời từ bên Sài Gòñ; còn có cường giả của bộ quốc phòng

Việt Nam cũng tập hợp về bên này.

Một nơi nhỏ bé như thành phố Huế bình thường không ai

thèm liếc mắt đến, thế mà bây giờ các thể lực khảp nơi đều tụ

hội về đây, mặt trời xuống núi cũng là lúc các thế lực này đổi

đầu với nhau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.