"Không xong rồi! Chạy!" Cảm nhận được tiếng rống giận dữ của con rồng đang lao về phía mình, bốn vị Tông chủ kia lập tức bay lên không trung, và bỏ chạy thật nhanh.
Tuy con rồng hóa thân của Quốc vận Việt Nam chỉ có sức mạnh tầng thứ chín cấp Đế, nhưng do rồng đã hấp thu Quốc vận của Đại Gia, sức mạnh khổng lồ tích tụ trong cơ thể mạnh gấp năm lần một người ở tầng thứ chín cấp Đế, và trở nên linh thiêng hơn.
Bốn vị Tông chủ ban nãy còn định chém tan Quốc vận đang tỏ ra vô cùng khiếp sợ. Họ còn cảm nhận được một sức mạnh khủng khiếp đang ập tới. Tâm trí họ không còn nghĩ được gì khác ngoài chạy trốn.
Thế nhưng Quốc vận Việt Nam đã nổi cơn phẫn nộ. Bốn tên chuột nhắt này lại dám có ý định giết rồng. Con rồng gầm lên, thân hình khổng lồ bất thình lình lao tới trước mặt U Cửu Tiêu và Cửu Thiên Tuyết táp vào móng họ bằng móng vuốt to lớn.. "Giết!" U Cửu Tiêu và Cửu Thiên Tuyết hét lên giận dữ, quay người phản công. Những tia lửa bất tận bắn tung tóe giữa không trung. Cơ thể con rồng sắp sửa từ ảo ảnh hóa thành thật! Bộ móng rồng khổng lồ với mỗi móng màu vàng đen có dài hai đến ba mét đã tạo ra một âm thanh chói tai khi va chạm với hai người mang sức mạnh tầng thứ chín cấp Đế. “Bùm!” Ngay lập tức đã phân rõ cao thấp, thanh kiếm dài trong tay của U Cửu Tiêu và Cửu Thiên Tuyết vỡ tan. Những móng rồng khổng lồ tát họ thật mạnh. Sau những tiếng nổ liên tiếp, hai vị Tông chủ bay ngược ra xa cả cây số, thân mình lơ lửng giữa không trung phun ra một ngụm máu lớn.
Khi đã có thể đứng vững, U Cửu Tiêu và Cửu Thiên Tuyết không dám do dự nữa, họ chạy một mạch ra khỏi Hà Nội không quay đầu nhìn lại, mặc cho đầy mình mang những vết thương nặng.
Thấy U Cửu Tiêu và Cửu Thiên Tuyết bỏ chạy, con rồng Quốc vận của Việt Nam cũng không truy đuổi nữa. Rồng hất tung cái đuôi khổng lồ, những tiếng nổ trong không khí tạo nên từng đợt âm thanh vang dội. Tiếp theo, hai cao thủ cấp để khác là Thương Thiếu và Huyền Đạo Tông cũng bị quất bay ra xa.
Giống như U Cửu Tiêu và Cửu Thiên Tuyết, Thương Thiếu cùng Huyền Đạo Tông cũng không ngăn được sức tấn công vũ bão của con rồng Quốc vận Việt Nam. Sắc mặt hai người tái nhợt, cơ thể bị con rồng đánh văng ngược ra sau cách cả cây số. Cả hai không chút do dự, bỏ chạy với tốc độ cực nhanh.
Con rồng không hề đuổi theo. Hà Nội là trung tâm, là nơi hội tụ của Quốc vận rồng thiêng của Việt Nam. Tại đây, con rồng có thể phát huy sức chiến đấu tối đa của mình. Nếu như rời khỏi Hà Nội, sức mạnh của nó sẽ suy giảm đáng kể. Ngay cả trong Hà Nội, nếu ở quá xa Hồ Gươm thì sức mạnh của nó cũng sẽ suy yếu.
Rồng mang Quốc vận Việt Nam tự biết nhược điểm của mình, bốn vị cao thủ của bốn môn phái mạnh nhất vừa bị đánh lui phải chạy trốn kia cũng hiểu được, vì vậy họ chạy khỏi Hà Nội càng sớm càng tốt.
Bốn người họ... không đủ! Nếu so sánh một cách riêng lẻ, con rồng mạnh hơn năm lần so với bất kỳ ai trong số họ. Điều này không có nghĩa là có bốn hoặc năm người mang sức mạnh đỉnh cao tầng thứ chín cấp Để kết hợp lại với nhau là có thể sánh ngang được với rồng! Sức chiến đấu không được so sánh như vậy. Bốn người họ là bốn cá thể riêng biệt, cho dù có liên kết lại cũng không thể đạt tới mức độ ăn ý tuyệt đối. Do đó, nếu muốn giết chết rồng hoặc để nó chìm lại vào giấc ngủ say thì cần ít nhất bảy người mang sức mạnh tầng thứ chín cấp để cùng hành động. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.ne t
Vào lúc này, bốn vị Tông sư chia nhau bốn hướng nhanh chóng cao chạy xa bay khỏi Hà Nội cũng đang lo lắng. Bởi vì vừa rồi chỉ có bốn người họ vừa ra tay với Rồng, trong khi bảy vị Tông chủ cùng đến đây hôm nay đều đạt đến tầng thứ chín cấp Đế. Nếu ba người còn lại cũng ra tay, thì hôm nay họ vẫn có khả năng giết được con rồng mang Quốc vận Việt Nam. Nhưng ba người đó lại chỉ đứng nhìn.
Thanh Y Đạo chủ, Trần Phá Đạo, và Chiến Vô Song không hề ra tay. Bốn vị Tông chủ sau một hồi chạy tán loạn, trong lòng thấp thỏm lo âu. Hiện tại, cái mà họ sợ không phải quân đội Việt Nam, dù hôm nay Việt Nam có tiềm lực phát triển thành một Đế chế, nhưng bây giờ vẫn còn quá sớm để lo xa.
Điều họ sợ là hành động chung đầu tiên của chín môn phái lớn đã có một vết nứt vào thời điểm quan trọng. Đây là điểm yếu chí mạng Chín môn phái mạnh nhất cấp để không giống nhau, nhưng ít nhất trong lịch sử trước đây, thái độ của họ đối với các triều đại, thể chế là như nhau. Nhưng với Chính phủ này, ba môn phái mạnh nhất cấp để đang thực sự do dự.
Ba người đó được xếp hạng rất cao trong chín môn phái mạnh nhất cấp đế, chỉ đứng sau Thái Âm Môn và Liệt Dương Tông.
Để xếp hạng chín môn phái mạnh nhất cấp Đế theo sức mạnh thì đứng đầu là Liệt Dương Tông, thứ hai là Thái Âm Môn, còn từ thứ ba đến thứ năm, đó là
Thanh Sơn Đạo Tông, Chiến thần Môn và Phá Thiên Tông. Xếp cuối cùng chính là bốn môn phái vừa bị đánh đuổi. Cửu Thiên Môn của Cửu Thiên Tuyết là yếu nhất trong chín môn phái.
Lúc này, bên ngoài Hà Nội, trong bốn vị Tông chủ đang chạy trốn, Cửu Thiên Tuyết là khiếp đảm nhất.
Bởi bà ta là người yếu nhất, lại vừa ra tay chống lại con rồng mang Quốc vận Việt Nam. Mối thù này sau khi đám người Tần Võ trở về, chắc hẳn sẽ không buông tha cho bà ta. Còn bản hiệp ước đã kỹ kết? Chẳng qua chỉ là một trò đùa. Đúng vậy, hơn nửa tháng trước, Đại trưởng lão Tân Võ của Việt Nam đã ký hiệp ước không can thiệp vào việc của chín môn phái mạnh nhất cấp Đế này. Nhưng hôm nay đã có bốn môn phái xé bỏ hiệp ước.
Sắc mặt Cửu Thiên Tuyết lúc này vô cùng nhợt nhạt, bà ta là người đầu tiên bị rồng đánh trúng nên vết thương cũng nặng nhất, lúc này cố hết sức cũng chỉ có thể phát huy được sức mạnh giai đoạn giữa tầng thứ chín cấp đế. Vậy nên, bà ta tuyệt vọng chạy về môn phải của mình.
Bầu không khí trên Quảng trường Ba Đình rung động. Cao Ánh Vy mặc váy trắng, đầu đội nón trắng, đeo mạng che mặt màu trắng xuất hiện. Sắc mặt Cao Ánh Vy vẫn còn hơi tái nhợt, máu vẫn không ngừng chảy. Cô cau mày và liếc nhìn con rồng mang Quốc vận đang tái sinh của Việt Nam, rồi quay sang nhìn theo hướng bốn vị Tông chủ đang tháo chạy.
Cô muốn đuổi theo, nhưng sau khi nghĩ lại, cô đã từ bỏ, thay vào đó, cô chuyển sự chú ý đến ba người chưa bỏ đi là Chiến Vô Song, Thanh Y Đạo chủ và Trần Phá Đạo. Hôm nay không được để xảy ra bất cứ sai sót nào nữa. Vừa rồi cô không kịp tới, nhưng hiện tại, nếu ba vị Tông chủ còn lại ra tay, cô nhất quyết sẽ không buông tha.. Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Và khi Cao Ánh Vy nhìn chằm chằm, ba người giật thót tim. Có người mạnh hơn cả họ đã đến. Nhất thời ba người nghĩ đến Liệt Dương Tông và Thái Cực Môn hôm nay không có mặt. Vô số ý nghĩ thoáng qua nhanh chóng trong đầu.
Có một kẻ mạnh thực sự tiềm ẩn ở Việt Nam! Đột nhiên, các tông chủ của ba môn phái run sợ.
Thanh Y Đạo Chủ im lặng cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia sáng ngời mà không ai để ý thấy. Ông ta thầm siết chặt tay. Phải chăng ông ta lựa chọn đúng Chính phủ này là đúng?
Thanh Y Đạo Chủ hít một hơi thật sâu, đè nén những suy nghĩ hỗn độn trong lòng, không nghĩ tới nữa, thay vào đó chôn chặt những suy nghĩ vào sâu trong lòng. Đã hơn bảy mươi năm, gần trăm năm rồi! Các quy tắc trên đất Việt Nam này cũng nên thay đổi thôi.
Bộ trưởng Thanh trên lầu quan sát muốn đuổi theo đám người Cửu Thiên Tuyết nhưng cũng đành bất lực, bởi ông ta... quá yếu. "Thưa ngài Bộ trưởng, đội hình chiến đấu của chúng ta đã sẵn sàng, có cần đuổi theo bốn tên cấp Để bỏ chạy hay không?" Giọng nói của đội trưởng tổ đội bay chiến đấu vang lên trong tai của Vòng Thiên Thanh.
Bộ trưởng Thanh liếc nhìn xa xăm, hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: "Đừng đuổi theo, Hà Nội trống không, nhiệm vụ quan trọng nhất của anh là bảo vệ Hà Nội! Chờ các trưởng lão trở về!" "Vâng!" Trong tai nghe lại vang lên giọng nói của đội trưởng tổ đội bay chiến đấu. Sau đó, nhóm máy bay chiến đấu tiên tiến nhất của Việt Nam bắt đầu xếp thành nhiều đội hình bay khác nhau theo kế hoạch ban đầu và vút bay trên bầu trời Hà Nội...
Từ đầu đến cuối, người dân Việt Nam xem buổi duyệt binh mừng Quốc Khánh cũng không nghĩ ngợi nhiều, tuy cảm thấy cuộc duyệt binh hôm nay của Việt Nam dường như có gì đó không ổn, nhưng họ vẫn chỉ tập trung xem.
Tiếp đó, Bộ trưởng Thanh ngẩng đầu, hít thở sâu rồi hô lớn với những người lính bên dưới: "Tiếp tục tiến hành duyệt binh!"
Theo lệnh của Bộ trưởng Thanh, mỗi một chiếc sĩ, mỗi một khối lực lượng vũ trang lại nghiêm trang, chỉnh tề bước đi trên Quảng trường Ba Đình lịch sử "Cộp cộp cộp cộp cộp cộp cộp!" Vẫn những bước chân uy nghiêm giậm trên mặt đất thể hiện ý chí chiến đấu gang thép, quyết tâm tiêu diệt tất cả các kẻ thù trong và ngoài nước.
Mọi người đều biết, giờ phút này trong lòng của Bộ trưởng Thanh cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều, khó khăn ở Hà Nội đã được giải quyết trong thời gian ngắn. May sao không có xáo trộn lớn gây ra hậu quả nghiêm trọng. Các chiến sĩ đứng sau lưng Bộ trưởng Thanh lúc này đều lo lắng khi thấy lưng áo Bộ trưởng Thanh ướt sũng.
Hà Nội đã vượt qua khó khăn, nhưng lúc này trong phòng họp của bộ quốc phòng Hùng Sư phía bên kia đại dương lại đang dậy sóng. Không ai tin được tin sốc vừa báo về.
Bộ trưởng bộ quốc phòng Đại Tây sau khi nhìn thấy tin tức trong tay thì hai mắt tối sầm lại, sợ tới mức ngất đi.