Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 318: Xơ xác! Mạch nước ngầm bắt đầu hoạt động!



"Chủ... chủ điện Tiêu cậu... cậu không đùa đấy chứ? Cậu... có chắc là muốn tấn công bộ quốc phòng Hùng Sư chứ không phải là bộ quốc phòng Ngân Hà hay bộ quốc phòng Thiết Ưng?" Lúc này, phó chỉ huy của nhóm sát thủ khó khăn nuốt nước miếng, ánh mắt kinh ngạc nhìn Tiêu Hạo Thiên.

Trong lòng hắn, Chủ điện Tiêu Thần này quá kiêu ngạo, cho dù giờ hắn đang ở cấp Đế tầng chín! Nhưng đó là bộ quốc phòng Hùng Sư đấy! Là siêu bộ quốc phòng mạnh nhất thế giới! Đúng thế, chính là mạnh nhất thế giới! Không có ai sánh bằng! Từ cái tên này, không khó để hình dung sức mạnh của bộ quốc phòng Hùng

Sư khủng khiếp như thế nào!

Thế giới bây giờ chính là thời đại của bộ quốc phòng Hùng Sư, áp đảo toàn bộ các bộ quốc phòng đang tồn tại! Bên trong bộ quốc phòng Hùng Sư mạnh đến mức nào chứ? Lúc này, tuy hẳn đã là phó chỉ huy của nhóm sát thủ biên giới, một cường giả cấp đạo chủ, nhưng trong lòng vẫn có chút sợ hãi.

Tiêu Hạo Thiên thản nhiên cười, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, nhìn sâu vào phó chỉ huy trước mặt nói: "Vì vậy, đối phương mới không nghĩ đến chúng ta sẽ mặc kệ bộ quốc phòng Thiết Ưng và bộ quốc phòng Ngân Xà, mà trực tiếp tấn công vào bọn họ, phải không?"

Con ngươi của phó chỉ huy nhóm sát thủ co rút lại, kiên quyết nhìn chằm chằm Tiêu Hạo Thiên nói: “Chủ điện Tiêu! Nói như vậy, nhưng cậu có thực sự hiểu hết bộ quốc phòng Hùng Sư không?"

Sau đó, phó chỉ huy nhóm sát thủ hít sâu một hơi nói: "Chủ điện Tiêu, đừng nói đến thực lực của hai bên chúng ta, cho dù cậu đưa tất cả cao thủ hàng đầu của Việt Nam đến đây thì chúng ta... chắc chắn cũng không phải đối thủ của bộ quốc phòng Hùng Sư. Thật sự không thể

Tiêu Hạo Thiên nheo mắt khi nghe những lời này, nhìn sâu vào mắt của phó chỉ huy nhóm sát thủ, nói: “Ý của phó chỉ huy là không muốn giúp tôi sao?" "Hầy..." Khi Tiêu Hạo Thiên nói ra những lời này với cường giả cấp đạo chủ, trên người hàn chợt dâng lên một cơn ớn lạnh. Nhóm sát thủ biên giới! Sức mạnh cao nhất trên chiến trường biên giới! Trong ba bốn trăm năm qua, chưa bao giờ bị sụp đổ. Rất mạnh, tất nhiên mặc dù họ không tham gia vào cuộc chiến giành quyền ở bên ngoài chiến trường biên giới, nhưng lãnh đạo cấp trên của bất kỳ thời đại nào trên chiến trường ngoài lãnh thổ chưa bao giờ khinh thường bọn họ, thời gian cũng đã chứng minh rằng trong ba bốn trăm năm qua, những thế lực vươn lên ở chiến trường ngoài lãnh thổ có thống trị một thời gian rồi cũng sụp đổ trong một thời gian. Chỉ có nhóm sát thủ này còn tồn tại!

Vì vậy, trong lòng Tiêu Hạo Thiên cũng rất coi trọng nhóm sát thủ biên giới này. Từ xưa, Việt Nam có một câu "Ăn bữa trưa nghĩ bữa chiều, làm người phải tính mọi điều trước sau"! Trong lòng Tiêu Hạo Thiên cũng sợ, sợ một ngày nào đó, khi người ở điện Thiên Thần giao chiến, thể lực cao nhất trên chiến trường biên giới này đột nhiên tấn công sau lưng anh.

Vậy Tiêu Hạo Thiên sẽ rất khó chịu, vì vậy thay vì phải ngày nào cũng đề phòng họ, tốt hơn hết là bây giờ tiêu diệt họ. "Hừm..." Lúc này, khi phó chỉ huy nhóm sát thủ biên giới cảm giác được sát khí lạnh như băng trên người của Tiêu Hạo Thiên thì trong lòng hắn cũng có chút sợ. Hắn không bao giờ nghĩ tới chủ điện trước mắt này lại muốn giết họ! Nhưng sau đó hắn lại nghĩ, rồi cũng hiểu được, dù sao thì điện Thiên Thần hiện tại đã trở thành bá chủ ở chiến trường biên giới rồi.

Khoảnh khắc tiếp theo, ngay khi phó chỉ huy nhóm sát thủ muốn nói gì đó, một tiếng thở dài đột nhiên vang lên ở phía xa, sau đó một luồng khí cấp đạo chủ tràn ngập, thứ tồn tại bí ẩn ấy chậm rãi nói: “Chủ điện Thiên Thần, nhóm sát thủ có thể giúp các cậu, hơn nữa cậu có thể yên tâm, có Đạo Trần ở đây, nhóm sát thủ chúng tôi nhất định sẽ không tấn công người của điện Thiên Thần. Nhưng mà, chủ điện, nếu cậu ra tay với bộ quốc phòng Hùng Sư, nhóm sát thủ chúng tôi chỉ có thể hợp tác mà thôi! Xin đừng làm chúng tôi khó xử, chúng tôi dù sao cũng chỉ là một tổ chức mang tính chất lợi nhuận mà thôi."

Giọng nói bí ẩn này chính là của lãnh đạo của nhóm sát thủ. Lúc này, sau khi Tiêu Hạo Thiên nghe xong, anh nhíu mày, rất mạnh, cảm giác không kém hơn Đạo Trần là bao. Hơn nữa, trong lòng Tiêu Hạo Thiên cũng có chút nghi ngờ, nhóm sát thủ, có sức mạnh tồn tại lâu như vậy chắc hẳn bên trong không chỉ có một người cấp đạo chủ.

Sau khi Tiêu Hạo Thiên im lặng một lúc, đột nhiên sát khí trên người anh biến mất, sau đó cười nói với người bên kia: “Được, lãnh đạo đừng lo lắng, tôi còn không có tự cao tự đại đến mức ngu ngốc đối đầu trực tiếp với bộ quốc phòng Hùng Sư, tôi điên nhưng cũng không ngốc.”

Tiêu Hạo Thiên dừng một chút rồi lại nói tiếp: "Vậy, lãnh đạo, chúng ta sẽ hành động vào ngày mai. Tối nay ngài lập kế hoạch và sắp xếp các cao thủ, được chứ?"

Khi Tiêu Hạo Thiên nói xong, cường giả cấp đạo chủ của nhóm sát thủ ẩn mình trong bóng tối im lặng hồi lâu, sau đó mới nói: “Được."

Tiêu Hạo Thiên cười nói: “Được rồi, hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, lần này tôi sẽ gửi cho nhóm một ít tiền thù lao, phần còn lại sẽ gửi sau cuộc chiến, được không?" "Đồng ý.." Cường giả cấp đạo chủ nhóm sát thủ lại nói thêm một chữ.

Tiêu Hạo Thiên cười nói: “Được rồi, không làm phiền nữa, tạm biệt." Tiêu Hạo Thiên nói xong, cuối cùng đến trước mặt Không nói: “Anh Không, có muon đến bộ quốc phòng Hùng Sư cùng tôi không? Ha ha."

Không gật đầu, trong mắt mang theo niềm vui nói: "Đi chứ, lần trước nói lời tạm biệt với anh đã gần một tháng rồi, cũng lâu rồi tôi không thấy anh động tay. Vậy

Thiên, đêm nay tôi đến bộ quốc phòng Hùng Sư chờ anh." “Được." Tiêu Hạo Thiên cười nhìn Không một cái. Bất luận là cái gì mà từ bỏ Đế Đế Lộ để lựa chọn Chân Hoàng Lộ khó đi như vậy thì chắc chắn không phải người đơn giản, Không cho anh cảm giác vô cùng bí ẩn và mạnh mẽ. Nhưng, như vậy không phải thú vị hơn sao? Con đường trong tương lai sẽ không còn đơn độc, sẽ càng thú vị hơn.

Tiêu Hạo Thiên rời đi, thật lâu sau, trong đám cường giả sát thủ ấy, một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ xuất hiện. Ngay sau đó, tên phó chỉ huy lúc trước nói chuyện với Tiêu Hạo Thiên ấy, đi đến trước mặt Không, cúi đầu cung kính nói: "Cậu chủ."

Không xua tay, nhìn về phía nhóm người Tiêu Hạo Thiên vừa mới đi, nói: “Vừa rồi trước khi cậu ta đi khỏi có nhìn tôi một cái, ông Mạc, ông nói xem có phải cậu ta phát hiện ra cái gì rồi không?"

Sau đó, ông Mạc cấp đạo chủ cúi đầu cau mày nói: "Hån là không, cậu chủ che giấu rất tốt, ngoại trừ chiến trường biên giới chúng ta ra, bên ngoài không ai biết thân phận của cậu cả."

Không nghe vậy, một nụ cười hiện trên khuôn mặt sau lớp mặt nạ, thân hình run lên, gật đầu nói: “Ừm, đúng thế, trừ người ở đây ra thì không ai biết được thân phận tôi, Chân Hoàng tầng ba tôi đây đứng chung với các người chính là sơ hở lớn nhất đấy không phải sao? Ha ha. Thực sự lúc trước tôi đúng là nhìn đúng người, chi là cậu ta sao có thể phát triển nhanh như vậy chứ? Khi cậu ta đến chiến trường biên giới hai tháng trước, còn chưa đạt đến Chân Hoàng tầng ba mà. Là số mệnh sao? Nó thật sự có tồn tại không?"

Không lẩm bẩm, ánh mắt trở nên sâu thẳm. Đúng vậy, anh ta chính là cậu chủ của nhóm sát thú biên giới! Người dấn thân vào Chân Hoàng Lộ. Bất kể xuất thân, danh tính, sức mạnh hay là sự thông minh, đều là hạng nhất. Trong toàn bộ chiến trường biên giới, trong sâu thầm trái tim của Không, hån thậm chí còn coi thường Hắc Đế, huống chi là Tứ Đại Thiên Vương của Tiêu Hạo Thiên. Tiêu Hạo Thiên là người duy nhất thực sự có thể lọt vào mắt xanh của hàn, ngang hàng với hắn! Mà giờ Tiêu Hạo Thiên đã tiến xa hơn hẳn rất nhiều rồi. “Cậu chủ, đêm nay chúng tôi đi cùng cậu tới bộ quốc phòng Hùng Sư hả? Hay là điều thêm hai người cấp đạo chủ đi? Dù sao bộ quốc phòng Hùng Sư bên đó có rất nhiều cường giả."

Không sau khi suy nghĩ xong liền gật đầu nói: “Ừm, cũng được, mang thêm hai người đi, nhưng mà, chưa đến phút cuối cùng thì họ không được ra tay."

Không nói xong, lại thấp giọng cười lầm bẩm: "Tiêu Hạo Thiên ơi Tiêu Hạo Thiên, cậu lại muốn nợ tôi một lần nữa à, cậu nói xem sau này có thể trả lại không? Ha ha, làm bạn với cậu thật là thiệt thòi! Anh đây từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu đựng nhiều như vậy!"

Ngay sau đó, ông Mạc ở bên cạnh Không nói: “Cậu chủ, điện Thiên Thần đứng về phía bộ quốc phòng Việt Nam. Lần này Tiêu Hạo Thiên muốn tấn công bộ quốc phòng Hùng Sư, thật ra mặc kệ như thế nào, đạt được lợi nhất vẫn là bộ quốc phòng Việt Nam. Mà nếu chúng ta ra tay cũng chính là đang gián tiếp giúp bộ quốc phòng Việt Nam đấy, cái này... không phù hợp với lợi ích và chủ trương chúng ta, cậu..." "Câm miệng!" Ông Mạc còn chưa nói xong, Không đã quát một tiếng. Sau đó xoay người nhìn chẩm chẩm vào ông Mạc nói: "Những lời này còn để tôi nghe lần nữa thử xem, đừng quên, mấy trăm năm trước huyết mạch của tôi cũng có liên quan đến Việt Nam đấy! Ông nghe rõ chưa?”

Thân thể ông Mạc run rẩy, mồ hôi tuôn như mưa. Đúng vậy, lúc này ông mới nhớ, dòng máu của những người sát thủ biên giới trước kia, bọn họ mấy trăm năm trước, cũng từ Việt Nam đến.

Sau khi Không giáo huấn ông Mạc xong, lại xoay người bỏ đi. Còn ông Mạc thì không dám ngẩng đầu lên cho đến khi người đó đi, sâu trong lòng ông vẫn có nỗi sợ hãi và hoang mang. “Đều đã đến đây mấy trăm năm rồi, truyền qua hàng chục đời, dòng máu của cậu chủ, trái tim của họ vẫn ở bên Việt Nam, ở Việt Nam rốt cuộc có loại sức mạnh gì, có thể làm cho những cường giả quay trở về giúp nó khi nó sắp lâm nguy?" Trong lòng ông Mạc ngày càng nghi ngờ.

Chỉ là ông không phải người Việt Nam, không có dòng máu Việt Nam, cho nên ông sẽ không hiểu được, đời này cũng không hiểu được.

Đúng lúc này, trên chiếc trực thăng trở về tổng bộ điện Thiên Thần, trên mặt Tiêu Hạo Thiên luôn nở nụ cười, lẩm bẩm nói: "Thật thú vị, lại thật sự là đi Chân Hoàng Lộ, mà không phải Chân Hoàng Lộ bình thường, anh Không, anh đang giấu cái gì vậy? Hy vọng trong tương lai anh có thể làm tôi ngạc nhiên." "Này em." Khi Tiêu Hạo Thiên đang suy nghĩ, Hắc Đế ngồi đối diện anh mở miệng hỏi. “Hả?" Tiêu Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn Hắc Đế nói: “Có chuyện gì vậy chị?"

Hắc Để cau mày nói: "Tại sao chúng ta phải trực tiếp tấn công vào bộ quốc phòng Hùng Sư, mà không phải bộ quốc phòng Ngân Hà hay bộ quốc phòng Thiết Ưng?"

Tiêu Hạo Thiên cười khi nghe xong câu hỏi, nói: "Đương nhiên phải đi tấn công bộ quốc phòng Hùng Sư rồi, đầu tiên là họ kiêu ngạo, không coi ai ra gì, họ sẽ không nghĩ rằng hôm nay chúng ta mới tấn công bộ quốc phòng Đạt Gia, rồi lại tấn công bộ quốc phòng Hùng Sư họ."

Tiêu Hạo Thiên dừng một chút, rồi lại tiếp nói với Lục, Diệt, Ám mấy người họ: "Thứ hai, cũng là điểm quan trọng nhất! Đó là xu thế chung! Mọi người đã từng nghĩ tới, nếu như bộ quốc phòng Hùng Sư không bị đánh, thì điện Thiên Thần chúng ta và bộ quốc phòng Việt Nam sẽ không bao giờ được yên ổn. Bộ quốc phòng Hùng Sư quá mạnh, vì vậy mọi người có tin không, cho dù hôm nay chúng ta cùng với những trưởng lão họ cùng tập kích bộ quốc Đạt Gia, bộ quốc phòng Đại Bồ, hay là bộ quốc phòng Đại Tây. Thì cũng bức hai bộ quốc phòng bên trong liên minh Z8 kia bị hoảng loan." "Nhưng, chỉ cần bộ quốc phòng Hùng Sư ra lệnh một tiếng, hai bộ quốc phòng kia sẽ nghe theo, phải không?" Tiêu Hạo Thiên nheo mắt, tình hình chiến tranh thế giới ngày nay rất phức tạp và tế nhị, nhưng về cơ bản là không thay đổi, từ xưa sức mạnh đã được coi trọng, nếu không trấn áp được sự kiêu ngạo của bộ quốc phòng Hùng Sư, thì liên minh Z8 sẽ hồi sinh bất cứ lúc nào.

Cùng lúc đó, tổng bộ của các bộ quốc phòng hàng đầu thế giới, đúng như Tiêu Hạo Thiên nói, đều đã bắt đầu các cuộc họp và chuẩn bị bí mật, chẳng hạn như bộ quốc phòng Đại Hùng, bộ quốc phòng Mãnh Hổ. Trong chốc lát, trong phạm vi thế giới, mạch nước ngầm đều bắt đầu hoạt động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.