Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 4: Trời sập (2)



“Cái gì? Thứ trưởng rốt cuộc bị sao vậy? “Nhân viên tình

báo tiếp tục hỏi thăm Vòng Thiên Thanh.

Vòng Thiên Thanh lập tức giống như già đi mười tuổi, bất lực xua tay một cái nói: “Gọi điện thoại cho đại trưởng lão đi, nói

là trời có thế sắp sập rồi…”

Gọi điện cho Đại trưởng lão?” Sắc mặt của nhân viên tình báo bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi, càng thêm trắng bệch, sau đó khấn trương chạy vào trong phòng mật thất, ở đó có một bộ.

điện thoại nội bộ bí ẩn nhất.

Trong lòng Vòng Thiên Thanh thì lại dâng lên sự sợ hãi ngất trời cùng với sự giận dữ, rốt cuộc là ai dám hãm hại đến đứa con của đại ca Thiên Thần! Hơn nữa còn ở trong thành phố

Huế! Nếu như lần này cô chủ của Thiên Thần thật sự xảy ra

chuyện thì sao? Vòng Thiên Thanh nghĩ tới đây, mạnh mẽ như. ông ta còn không chịu được, cả người rùng mình một cái, kết quả thế nào ông ta thật sự không dám tưởng tượng, thật sự là

trời sẽ sập xuống, sẽ sp.

“Thứ trưởng, điện thoại đã được kết nối..” Ở cửa mật thất,

nhân viên tình báo báo cáo một tiếng với Vòng Thiên Thanh.

‘Vòng Thiên Thanh gật đầu, kéo cơ thể mệt mỏi cả thể xác lắn

tính thần đi tới phòng mật thất, nghe điện thoại.

Không nói Vòng Thiên Thanh bên này, bên kia, theo thời gian trôi đi, mấy ngàn tên hùng mạnh cao cấp dưới trướng của Thiên Thần, lúc này toàn bộ đều đã ngồi trên máy bay, hoặc là

lái xe về phía Việt Nam suốt đêm…

Đợi đến hai tiếng đồng hồ sau, các tổ chức, thế lực cao cấp ở khắp nơi trên thế giới, toàn bộ đều nhận được tin tức này, tin tức tập hợp toàn bộ thành viên của Thiên Thần, mỗi một người đều thấy chấn động, cả đêm tập hợp toàn bộ thành viên lại tạo ra đủ loại bố trí. Bởi vì cho dù Thiên Thần làm cái gì, thì lần này là một chuyên cực kì lớn, làm không cẩn thận sẽ có ảnh hưởng

tất lớn đổi với bọn họ.

Cả đêm đó vì cuộc điện thoại của Thiên Nhất, trong phạm. vi toàn thế giới, rất nhiều người không ngủ được, tất cả mọi người đều đang nhìn châm chằm về phía tin tức của Việt Nam truyền đến, thế lực cao cấp đang liều mình đáp trả, tinh thần đều căng thẳng đến cực độ… Thế lực bên ngoài còn như vậy, thì tâm bão là thành phố Huế sẽ ra sao, một tiếng đồng hồ trước thành phổ Huế xảy ra việc tập kết lớn này, càng làm cho. vô số người ngủ không yên, toàn bộ hệ thống phòng vệ của

thành phố Huế đều hoạt động,

Mà thời khắc này, bên trong căn biệt thự với lối trang trí xa hoa, không gian yên tĩnh trên sườn đồi ở ngoại ô phía tây của thành phố Huế, sắc mặt có chút tái nhợt của Tiêu Hạo Thiên đã tỉnh lại đúng vậy, dù sao anh cũng chỉ là tức giận đến hôn mê chỉ trong một tiếng. Thực lực của anh quá mạnh, hơn nữa đám người Thiên Nhất cho anh uống loại thuốc tốt nhất. Chỉ là mặc. dù anh đã tỉnh lại, thế nhưng con gái của anh Cao Thúy Hồng

lại chưa tỉnh lại.

Lúc này Thúy Hồng đang nằm trên giường lớn màu trắng toát, toàn bộ vết bẩn trên người cô bé đều được lau sạch sẽ, cánh tay nhỏ ốm yếu đang truyền nước biển, Thúy Hồng ngủ thiếp đi, ngủ rất say, khóe miệng vẫn còn mang nụ cười, cánh tay không truyền dịch bên kia còn ôm một con gấu nhỏ lông mềm. Bên giường Thúy Hồng, là một nữ bác sĩ dịu dàng ngồi lẳng lặng. Lúc mà nữ bác sĩ này bị người của Thiên Nhất gọi đến trong đêm, vô cùng bất mãn, nhưng khi cô ta nhìn thấy Tiêu Hạo Thiên hôn mê giống như Thúy Hồng, cảnh đó khiến cô ta bị chấn động sâu sắc. Cô ta có cảm giác nói không thành

lời, chỉ cảm thấy cay cay khoé mắt.

Cô ta kiếm tra cơ thế cho Thúy Hồng, cảm thấy cũng không có gì đáng ngại, thế là truyền chút dịch thuốc, ngồi trong phòng. với cô bé.

Tiêu Hạo Thiên nhẹ nhàng đấy cửa đi vào, anh vô cùng đau

lòng nhìn con gái nãm ở trên giường, cô bé đáng yêu như thế,

không cách nào dùng từ ngữ để hình dung sự đáng yêu của cô

bé, chỉ muốn đem toàn bộ tấm lòng anh ra để sưởi ẩm.

Nữ bác sĩ ở bên cạnh cùng với Thúy Hồng, mãi đến khi Tiêu Hạo Thiên đi đến trước mặt cô ta, cô ta mới phát hiện ra.

Nhưng sau đó cô ta liền há to miệng, nhìn vào đôi mắt của Tiêu

Hạo Thiên, tràn ngập vẻ không thế tin được!

Bởi vì cô biết tình trạng vết thương của Tiêu Hạo Thiên, vết thương trên cơ thế người đàn ông trước mặt rất nhiều, hơn nữa vừa tức giận đan xen với trọng thương bên trong, dựa vào phán đoán của cô ta, Tiêu Hạo Thiên ít nhất cũng phải hôn mê hai ba ngày, nhưng dù sao cô ta cũng không ngờ rằng Tiêu Hạo Thiên tỉnh lại chỉ ngắn ngủi một tiếng đông hồ, người đàn ông này

mạnh mẽ đến cỡ nào…

Hơn nữa người đàn ông này không chỉ mạnh mẽ, mà còn cực kỳ huyền bí, lúc đám người Thiên Nhất tìm được cô ta, những người đàn ông kiên cường đều bật khóc, từng người một quỳ gối trước mặt cô ta, cầu xin cô ta cứu Tiêu Hạo Thiên với đứa con gái nhỏ kia, lúc đó sự chấn động trong lòng cô ta

không có từ nào để hình dung được.

“Anh..” Nữ bác sĩ theo bản năng mở miệng, lúc vừa định muổn nói gì đó, Tiêu Hạo Thiên liền làm động tác đừng lên tiếng với cô, chỉ vào Thúy Hồng sau đó lại chỉ ngoài cửa, ra hiệu

cô ta ra ngoài nói. Thế là nữ bác sĩ liền theo Tiêu Hạo Thiên đi

ra ngoài.

“Thưa anh, vết thương của anh quá nặng, bây giờ tốt nhất

là anh không được tùy tiện động đậy, đợi ngày mai tốt nhất là

đi bệnh viện làm kiểm tra tổng thể…” Sau khi ra ngoài, nữ bác sĩ

liền cau mày nói với Tiêu Hạo Thiên.

Ánh mắt của Tiêu Hạo Thiên đau khố nói: “Ừm, tôi sẽ đi tôi sẽ đi, bị thương một chút như này đối với tôi mà nói không đáng là gì, quen rồi. Đúng rồi bác sĩ, con gái của tôi thế nào rồi? Cơ thế con bé có vấn đề gì không?” Giọng nói Tiêu Hạo Thiên lộ

vẻ lo lắng

Nữ bác sĩ nghe thấy lời nói của Tiêu Hạo Thiên, trong lòng lại lần nữa bị rung động, người đàn ông này nói anh quen bị thương rồi? Rốt cuộc anh là người thế nào? Lúc vừa nhìn thấy Tiêu Hạo Thiên, hơi thở trên người Tiêu Hạo Thiên vô cùng bá đạo lạnh lẽo cực kỳ, nhưng bây giờ lại khiến cho người ta cảm giác như gió xuân ấm áp! Cô ta cảm thấy Tiêu Hạo Thiên là một quân nhân, là người quân nhân với ý chí kiên cường trên

thương trường đẫm máu.

Nữ bác sĩ đè nén sự rung động trong lòng nói với Tiêu Hạo Thiên: “Yên tâm đi, đứa bé không sao đâu, chỉ là mấy ngày nay đã chịu chút kinh hãi, đế cô bé ngủ một giấc say, bổ sung thêm chút dinh dưỡng là tốt hơn thôi, yên tâm đi, thật sự không sao

đâu, thật sự không sao đâu..” Nữ bác sĩ không biết thế nào, nói

liền mấy câu đứa bé không sao, trong tiềm thức cô ta rất sợ

người đàn ông trước mặt vì đứa bé mà lo lầng.

Lúc này Tiêu Hạo Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, nói với nữ bác sĩ: “Cám ơn bác sĩ, xin cô hãy chăm sóc Thúy Hồng thêm một thời gian nữa, cô yên tâm, khoản phí chỉ trả cho cô bao.

nhiêu, tôi sẽ trả gấp mười lần cho cô…”

Nữ bác sĩ thở dài lắc đầu nói: “Tiền không quan trọng, anh

yên tâm đi, tôi sẽ chäm sóc tốt cho đứa bé, yên tâm đi, anh

cũng chú ý nghỉ ngơi.

Tiêu Hạo Thiên gật đầu rồi nói cám ơn bác sĩ, nữ bác sĩ liền

trở về đóng cửa phòng, ngồi bên cạnh Thúy Hồng.

Lúc Thiên Nhất đi tới phòng khách, vội vàng hỏi: “Đại ca,

tình trạng vết thương của anh thế nào rồi?”

Tiêu Hạo Thiên gật đầu nói: “Không sao, chuyện này điều tra rõ rằng chưa? Cao Ánh Vy… Bây giờ cô ấy đang ở đâu?” Lúc Tiêu Hạo Thiên nói đến ba chữ Cao Ánh Vy, trong lòng không

khỏi dâng lên một sự áy náy vô cùng.

Thiên Nhất có chút tức giận đáp: “Thưa đại ca, bốn năm trước, sau khi bà chủ sinh cô chủ, liền bị dòng họ đuổi ra khỏi nhà, bà chủ rơi vào đường cùng, hai năm trước đến thành phố Huế làm thuê trong một tiệm cơm, mà khoảng thời gian trước

cậu chủ Châu Đình Nghĩa của nhà họ Châu thành phố Huế, để ý

bà chủ, sau khi theo đuổi bị bà chủ từ chối, liên nổi lên lòng xấu xa, bắt cô chủ lại, dùng cách này uy hiếp bà chủ để bà chủ tuân theo sự chỉ phối, may mắn là, bà chủ ở thành phố Huế còn có một người bạn thân có bối cảnh dòng họ không tệ, tên Thẩm Xuân Linh, Thẩm Xuân Linh đón bà chủ vào nhà cô ấy”

Thiên Nhất ngừng một chút thoáng nhìn sắc mặt của Tiêu Hạo Thiên rồi tiếp tục nói: “Thế nhưng hơn mười phút trước, chuyện chúng ta đánh chết đám tay sai của Châu Đình Nghĩa đã bị Châu Đình Nghĩa biết, bây giờ anh ta dẫn một nhóm người đến chỗ Thẩm Xuân Linh tìm người. Vì để đề phòng vạn nhất,

tôi ta đã phải hai người anh em đuổi tới nhà họ Thẩm bên đó.

Tiêu Hạo Thiên hơi nheo mắt lại, sát khí trong lòng dâng lên. Lúc đang muốn nói cái gì đó, bồng nhiên ở cửa truyền đến một trận cãi vã, Tiêu Hạo Thiên nhướng mày, Thiên Nhất chạy ra ngoài kiểm tra, sau hai phút ngắn ngủi, Thiên Nhất lại chạy về, nói với Tiêu Hạo Thiên: “Đại ca, là Vương Thiên Mộc đến, bốn năm trước sau khi rời khỏi chúng ta, Vương Thiên Mộc trở về Việt Nam, bây giờ anh ta đã là người chỉ huy cao nhất của chiến khu Miền Trung Việt Nam, có để cho anh ta vào không ạ?”

Tiêu Hạo Thiên hơi trầm tư nói: Tôi lập tức ra ngoài, cùng ra ngoài xem sao, xem anh ta muốn làm gì đi?” Lúc Tiêu Hạo. Thiên đang nói, đột nhiên ngoài cửa liền vang lên từng tiếng thắng xe đồn dập, hơn nữa âm thanh đó cách nơi này càng

ngày càng gần, càng ngày càng gần. Lông mày của Tiêu Hạo

Thiên khẽ nhíu lại

‘Säc mặt Thiên Nhất liền biến đổi, cả người đột nhiên loé lên một tia chết chóc lạnh lẽo đển cực điểm: “Vương Thiên Mộc,

anh thật to gan!”

Mà lúc này ngoài cửa lớn biệt thự, vài người chiến sĩ Thiên Thần được trang bị đầy đủ đang giãng co với Vương Thiên Mộc. và mấy chục cảnh sát cơ động. Mặc dù hơn mấy chục người đối diện với bọn họ, nhưng bọn họ vẫn không có chút sợ hãi, bởi vì nếu thật sự tuyên chiến, bọn họ có tự tin rắng trong nháy

mắt có thể giải quyết hết đám cảnh sát bên kia!

Cũng chính những chiến binh Thiên Thần được trang bị vũ khí này cũng làm cho các cảnh sát cơ động ở sau lưng Vương Thiên Mộc ở thành phố Huế thay đổi vẻ mặt, bọn họ không ngờ. tầng một nhóm đã giết người hai tiếng trước lại ngang ngược.

như vậy!

Lúc này, Vương Thiên Mộc đang mảng Bùi Quang Tuấn chỉ huy của lính cơ động: “Cút! Mấy người tới đây làm gì? Ai cho. mấy người cái gan như vậy? Hả? Giải tán cho tôi! Cút hết toàn bội”

Sự chấn động trong lòng Bùi Quang Tuấn lúc này không thế diễn tả được, đối phương giết người, anh ta dẫn đội đi bất người không phải là chuyện bình thường sao? Nhưng tại sao

‘Vương Thiên Mộc lại nói như vậy? Hơn nữa Vương Thiên Mộc

là người của chiến khu, tại sao anh ta lại đột nhiên đến đây. chứ? Nhưng cho dù nói thế nào, cho dù là sếp của anh ta, Hoắc Lập Trung, người đứng đầu cảnh sát cơ động thành phố Huế cũng không dám nghỉ ngờ Vương Thiên Mộc.

Bùi Quang Tuấn trực tiếp hỏi sự nghỉ ngờ trong lòng mình: “Thứ trưởng, rốt cuộc là sao vậy? Đám người trong biệt thự rốt

cuộc có lai lịch là gì?”

Đúng lúc này, Tiêu Hạo Thiên trong chiếc áo gió màu đen bước ra, nhìn Vương Thiên Mộc đang đứng giữa một đám cảnh sát ở đẳng xa nói: “Thiên Tam Thập Tứ, hay nên gọi là Vương Thiên Mộc, tướng quân Vương, xin hỏi, cậu đến đây để bắt tôi

sao?”

Giọng nói của Tiêu Hạo Thiên vò cùng bình tĩnh, nhưng lúc. này Vương Thiên Mộc vừa nghe thấy lời của anh cả người liền run lên, ngay sau đó anh ta quay người quỳ xuống trước mặt Tiêu Hạo Thiên một cái rầm, nước mắt chảy xuống nói: ‘Không dám, em chỉ là, em chỉ là nghe nói anh bị thương, em đến thăm

anh, đến thăm cô chủ.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, trong lòng Bùi Quang Tuấn cùng đội cơ động ở thành phố Huế tức nổi lên như một cơn sóng lớn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.