Lửa gạt ai đây? Không nói những cái khác, nếu hai người đó đem Cương Mộc của Nhân Vương Đạo Uần toàn bộ đưa cho ông ta. Thì ông ta đã có thể xung kích thành Cảnh giới Nhân Vương, thể sao hai người không chịu đưa mà cứ một mực để phòng chúng ta. "Ai da, viện trường, khi đó ông đã lựa chọn sai mất rồi." Trong lòng Mặc Thiên không khỏi thở dài một tiếng. Sau đó từ trong ngực móc ra một viên thuốc chữa thương đặc biệt rồi nhét vào bên trong miệng, bắt đầu chữa thương. Ông ta thuộc nửa cấp Cành giới Nhân Vương vậy mà lần bị thương này thật sự rất rất nặng.
Mặc Thiên và một nhóm cao thủ của học viện Xã
Tắc bắt đầu chữa bệnh. Dương Hạ dừng lại, đột nhiên ông ta đem Nhân Vương Đạo Uẩn vừa mới ngưng tụ, phân ra hơn phân nửa rồi vào trong cơ thể Thái Âm. Sắc mặt Thái Âm thay đổi nhìn Dương Hạ khó hiểu nói: "Tông chủ? Ngài giao cho tôi sao? Thử này đổi với ngài cũng rất có ich mà." Dương Hạ cười nói: "Sắp có thay đổi lớn rồi, chi có một người mạnh mẽ cũng vô Ich. Thái Am anh cũng là nhất đại kiêu hùng Tôi cũng hy vọng anh Thái Âm sẽ đột phá càng sớm càng tốt. Thôi, đừng để bi đạo hữu Mặc Thiên bỏ lại quá xa"
Nghe vậy trong lòng Thái Âm lập tức liền tràn đấy cảm động. Dương Hạ thật sự rất phóng khoáng, con đường đi đến cấp Cành giới Nhân Vương đối với người đã đạt được nửa cấp Cành giới Nhân Vương như ông ta tự nhiên sẽ dễ dàng hơn. Thái Âm cỏ lòng tin tuyệt đối trong thời gian ngắn thôi ông ta có thể làm được. Dưới sự hỗ trợ tài vật của Chiển đội Thiên Hạ quốc gia, ông ta tin mình có thể bắt kịp Mặc Thiên.
Mà Mặc Thiên nghe vậy, bắp thịt trên mặt không khỏi lần nữa hung hăng co quắp hai lần. Không tệ, lần này ông ta ra khỏi học viện Xã Tắc, tin tức ông ta sắp thăng lên Cành giới Nhân Vương liền không giấu được nữa rồi.
Tiêu Hạo Thiên nói với Lưu Triệt: "Nhị trưởng lão, hai chiến đội Thiên Tàm và Thiên Mãnh này đều là chiến đội mang vận mệnh quốc gia, xin hãy bổ sung vào Thiên Hạ quốc vận đi ạ! Lần này, quốc vận của Thiên Hạ hằn là có thể tiến lên đỉnh cao vương triều."
Lưu Triệt gật đầu. Ông ta cùng Tần Võ và những người khác đang bước đi trên vận quốc. Khi vận quốc của Thiên Hạ thăng tiến, tốc độ tu luyện của họ sẽ tăng lên mà tốc độ tăng cũng cực kỳ nhanh. Bây giờ những người này, sức chiến đấu của họ đã đạt đến nửa cấp Đạo Chủ.
Vì vậy nghĩ đến dây, Lưu Triệt không khỏi nói với Tiêu Hạo Thiên: “Hạo Thiên, binh lính của điện Thiên Thần cũng cần phải thăng cấp, các cậu."
Lưu Triệt vẫn chưa nói xong, Tiêu Hạo Thiên đã xua xua tay nói: “Không có việc gì đâu, điện Thiên Thần có đường đi của điện Thiên Thần, trước tiên hãy nâng cao quốc vận mới là chuyện quan trọng hơn. Như ngài Dương vừa nói xong, một biến hóa lớn sắp xảy ra rồi, thời gian không còn xa nữa."
Tiêu Hạo Thiên dừng lại rồi nói tiếp: “Các cao thủ Cảnh giới Nhân Vương lần lượt chết trận, mặc dù là chúng ta đã giết họ. Nhưng điều này biểu thị cái gi?"
Như Tiêu Hạo Thiên đã nói, phía bên Đường Ngọc Hiển và Bát Kỳ cũng xuất hiện một chút biến cố. Giờ phút này, Bát Kỳ đang chạy trốn đã cách xa biên giới của Thiên Tàm, tien den Thâm Hải Thượng Không rồi.
Nhưng giờ khắc này, Bát Kỳ liên tiếp bị Đường Ngọc Hiển công kích đã trọng thương đến cực điểm, ngay cả cành giới cũng bị Đường Ngọc Hiển đánh rớt xuống Cảnh giới Nhân Vương Sơ Kỳ. Thật sự lúc này đã như đèn cạn du. V vậy sau khi Bất Kỳ bị Đường Ngọc Hien đánh một lần nữa, anh ta không trốn tránh nữa mà quay đầu nhìn Đường Ngọc Hiển, ông ta thở dài một hơi. "Ai, công chúa muốn giết tôi thì giết đi."
Ong. Bát Kỳ vừa nói xong, bóng dáng của Đường Ngọc Hiển lập tức đã xuất hiện trước mặt ông ta.
Bà nói: “Không, tôi sẽ không giết ông đâu." "Hå? Không giết tôi sao?" Bát Kỳ không khỏi ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Đường Ngọc Hiển.