*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Nụ cười trên mặt Khổng Thương thu lại, sau khi hít một hơi thật sâu, nghiêm nghị nhìn Đường Ngọc Hiền nói: "Hai người bọn họ, tôi không biết rõ. Chúng ta đi trên hai con đường một chiều, vì vậy hai người bọn họ đến cuối cùng có thể trở về hay không, lúc nào trở về... tôi thật sự không biết..."
Khổng Thương nói xong liền im lặng, Đường Ngọc Hiền cũng im lặng.
Đây là cách mà hai người máu mặt nói chuyện ở phía sau, hai con đường không giống nhau. Học viện Xã Tắc cùng với Khổng Thương, thực ra hy vọng của bọn họ chủ yếu gửi gắm vào chiến đội thế giới bên ngoài. Mà Đường Ngọc Hiền lại kiên trì tự giải thoát khỏi chiến đội thế giới.
Một lúc sau, Khổng Thương nhìn Đường Ngọc Hiền, chua xót nói: "Chung quy, tôi vẫn kém hơn Đường Tôn một chút. Điện chủ Tiêu có phong thái hoàng giả chân chính, vận mệnh quốc gia của Thiên Hạ lại thay đổi rõ rệt, đây chính là một vị hoàng giả chân chính, hoàng giả chân chính đó..."
Đường Ngọc Hiền uống một ngụm trà, sau đó gật đầu, tiếp tục nói với Khổng Thương: "Con đường hoàng giả không dễ đi, nếu sau này có việc cần, kính mong viện trưởng dốc sức trợ giúp Hạo Thiên..."
Khổng Thương nhìn Đường Ngọc Hiền bằng ánh mắt vô cùng chăm chú, nhìn một hồi lâu, vô cùng kiên quyết nói: "Được, về điều ấy Đường Tôn có thể yên tâm. Tôi vốn đã là người sắp chết, chỉ là trong lòng hơi không cam tâm mới sống tạm bợ cho tới giờ. Trên người tôi cũng có rất nhiều áp lực, rất nhiều..."
Khổng Thương nói liên hồi, trên người ông ta toát ra một chút hơi thở của sự buồn bã. Cơ thể ông ta đang bị cắn nuốt bởi những ý niệm còn sót lại của các viện trưởng Học viện Xã Tắc đời trước, cũng tương đương với việc đeo trên lưng những ý nghĩ thâm căn cố để của mấy đời viện trưởng Học viện Xã Tắc. Áp lực của ông ta thực sự rất lớn.
Đường Ngọc Hiền đích thân rót một tách trà cho Khổng Thương, không nói một lời nào. Tất cả mọi chuyện của Khổng Thương cô đều hiểu rõ. Trước tới giờ, Khổng Thương đã tự biến mình mình thành một nhân vật phản diện lớn ở Thiên Hạ, kìm hãm Dương Hạ, kìm hãm Tần Võ và thậm chí cả Tiêu Hạo Thiên. Có thể là vì ông ta muốn lót đường cho Khổng Minh Hiền.
Nhưng sau đó mọi tính toán của ông ta đều bị Đường Ngọc Hiền và Tiêu Hạo Thiên phá hủy gần như không còn nữa. Tiêu Hạo Thiên đột nhiên xuất hiện, Đường Ngọc Hiền thường xuyên theo dõi ông ta. Sau đó, Dương Hạ, Tần Võ và những người khác cũng theo dõi, đề phòng ông ta.
Thực lòng mà nói, rất nhiều lúc trong lòng Khổng Thương cũng không biết phải làm sao.
“Viện trưởng Khổng, nói cách khác, trên người ông hiện tại gánh chịu mấy ý niệm còn sót lại của các viện trưởng trước, cũng có thể phát huy tối đa sức mạnh Nhân Vương sao?" Đường Ngọc Hiền để Khổng Thương thư giãn một chút rồi mới lên tiếng hỏi ông ta.
Khổng Thương nghe vậy, gật đầu nói: "Ừ, thêm lời của tôi vào tính là năm Tôn Nhân Vương đỉnh cao."
Đường Ngọc Hiền gật đầu, tiếp tục hỏi: "Vậy nếu Thiên Hạ thăng lên làm Đế Triều, các người còn có thể thăng lên cấp mạnh hơn sao? Ví dụ như nhất kiếp, nhị kiếp?"
Khổng Thương cau mày, suy nghĩ kỹ một lúc rồi nói: "Tôi hợp nhất với ý niệm còn sót lại của các viện trưởng trước cũng có thể sánh được với một vị Nhất kiếp Nhân Vương. Nhưng mà tôi thấy, cứ cho là vận mệnh quốc gia của Thiên Hạ thăng lên Đế Triều thì tôi cũng đột phá không nổi. Trừ khi..."
"Trừ khi, một ngày nào đó, vận mệnh quốc gia của Thiên Hạ có thể thăng cấp đến Thiên Triều..." Ánh mắt Khổng Thương sâu xa.
Đúng vậy, trước đây ông ta không dám nghĩ tới, nhưng bây giờ trong khu vực Thiên Hạ đã có một vị hoàng giả xuất hiện. Vậy ngày Thiên Hạ thăng cấp lên Thiên Triều dường như không phải là không thể!
Hơn nữa Đế Triều đại kiếp, Đế Triều đại kiếp thực ra cũng không phải ý trên mặt chữ. Thế lực hắc ám sở dĩ không dám để cho Đế Triều trong chiến đội thế giới thăng cấp lên Thiên Triều vì lo lắng trong chiến đội thế giới xuất hiện một vị cường giả cấp chí tôn của tam kiếp nhân vương chân chính.