*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Tiêu Hạo Thiên rời khỏi Hà Giang, tiếp tục đi về phía bắc. Anh định tìm một nơi để ở vào ngày cuối cùng, sau đó quay trở lại Kinh Bắc.
Trước khi chiến đội Hung Sư đến để triều đại kiếp đợt thứ hai, anh sẽ không đi đâu cả mà sẽ ở lại nhà họ Đường một thời gian.
Nửa tiếng sau khi Tiêu Hạo Thiên rời khỏi, người chiến sĩ thương binh trung niên đã xuất ngũ mà tối qua uống rượu với anh cũng mở mắt ra.
Người chiến sĩ trung niên mơ hồ nhớ ra đêm qua ông ta đã uống rất nhiều rượu với một tướng sĩ trẻ tuổi của chiến đội Thiên Hạ. Lúc này khi mở mắt ra, ông ta hoàn toàn không cảm thấy đau đầu. Ngược lại, bên trong cơ thể lại bùng nổ một cảm giác thoải mái.
"Hả? Tại sao... Năng lượng trong cơ thể của tôi lại tràn đầy vậy?" Chiến sĩ trung niên khó hiểu, thử tu luyện một hồi.
Ừ, rồi sau đó, ông ta đột nhiên đột phá đến cấp Chiến Thần. Hơi thở của ông ta vẫn đang dồn dập, chẳng mấy chốc đã đạt Chiến Thần đỉnh phong. Ông ta mơ hồ cảm nhận được sức mạnh thuần túy trong cơ thể mình còn nhiều, rất nhiều, nhất định có thể khiến ông ta đột phá Thiên Vương.
Chỉ cần ông ta nghiêm túc tu luyện mấy ngày, ông ta chắc chắn trăm phần trăm có thể đột phá đến cấp đạo Thiên Vương! Còn có thể sẽ lên tới Thiên Vương đỉnh phong!
Mà vừa rồi ông ta đã đột phá tới Chiến Thần đỉnh phong, cho dù là tàn tật thì ông ta cũng có thể trở lại chiến trường tiếp tục chiến đấu!
“Chuyện này... Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tôi... Sao đột nhiên lại đột phá?” Người chiến sĩ trung niên rất khó hiểu về trạng thái cơ thể của mình.
Sau đó, dường như cuối cùng ông ta cũng nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng nhìn xung quanh, nhưng tướng sĩ trẻ tuổi đột nhiên đến uống rượu và trò chuyện với ông ta đêm qua đã biến mất.
“Là. Là là cậu ta đã giúp tôi sao?” chiến sĩ trung niên lẩm bẩm. Trong lòng nảy sinh nghi hoặc, người thanh niên niên mà các tướng sĩ điện Thiên Thần đều nói là tầm thường, cậu ta rốt cuộc là ai?
Chỉ là chiến sĩ trung niên còn chưa kịp suy nghĩ thì lúc này đã có một chiếc trực thăng màu đen đáp xuống bãi đất trống trước mặt, trên thân máy bay trực thăng còn có biểu tượng của kỹ thuật Tú Anh.
“Hả? Tú Anh..." Người của kỹ thuật Tú Anh. chiến sĩ trung niên vô cùng kinh ngạc, phải biết rằng kỹ thuật Tú Anh hiện giờ đang là tập đoàn kỹ thuật lớn nhất cũng như đứng đầu Thiên Hạ, nó cũng là tài sản dưới trướng điện chủ điện Thần Điện.
chiến sĩ trung niên tự hỏi, tại sao người của kỹ thuật Tú Anh danh tiếng vang dội lại đến tìm ông ta?
Ngay sau đó, dưới sự nghi ngờ của chiến sĩ trung niên thì vài nhân viên kỹ thuật Tú Anh từ trên trực thăng bước xuống. Sau khi nhân viên xuống dưới, bọn họ cũng không nói chuyện với chiến sĩ trung niên, họ chỉ bắt đầu lắp một chiếc chân giả bằng máy móc thay thế cái chân bị đứt của ông ta.
“Mắt trái của ông bị hoại tử. Chúng tôi có con mắt cơ học tiên tiến nhất, có thể giúp ông rà quét hoàn cảnh và chiến đấu. Hình ảnh thu được từ mắt cơ học sẽ kết nối trực tiếp với tế bào thần kinh não của ông. Có nghĩa là ông sẽ đau đớn dữ dội trong quá trình lắp đặt, vậy ông có... Sợ đau không? Mắt rất gần não nên sẽ không dùng thuốc mê..." Nhà khoa học đứng đầu trong chiếc áo khoác trắng của kỹ thuật Tú Anh hỏi chiến sĩ trung niên một cách nghiêm túc.
Lúc này, chiến sĩ trung niên đang bối rối, chỉ biết gật đầu lia lịa nghe lời, còn chưa kịp lên tiếng thì ngay sau đó, cường giả Nhất Tôn cấp ở bên cạnh nhà hoa học mặc chiếc áo khoác trắng đã kiểm soát cơ thể của ông ta.
Sau đó, nhà khoa học mặc áo khoác trắng cầm một con dao khéo léo lấy con mắt đã bị hoại tử của chiến sĩ trung niên ra, rồi nhanh chóng làm sạch hốc mắt của ông ta. Chỉ mười giây sau, một nhãn cầu môi phỏng công nghệ cao đã được lắp vào hốc mắt của chiến sĩ trung niên.