Sự Trở Về Của Người Vợ Bị Bỏ Rơi Trọng Sinh

Chương 12: Chương 12




Phó Chỉ Toàn nhìn thoáng qua mặt trời dần dần ngả về Tây, cười nói: “Nghiêm thúc, thời gian không còn sớm, hôm nay đi về trước đi.”Nghiêm chưởng quầy cất khế ước đi, cùng Phó Chỉ Toàn quay về khách điếm.Trên đường, hắn lại nói về vấn đề lương thực: “Vẫn là thiếu phu nhân nhìn xa trông rộng, phía nam lũ lụt so với kinh thành nghiêm trọng hơn nhiều, khu vực Tân Giang lũ lụt tràn lan, đặc biệt là Hưng Thành, gặp tai hoạ nghiêm trọng.


Mấy ngày gần đây, lương thực mỗi ngày một giá, ít nhiều nhờ có thiếu phu nhân nhắc nhở, bằng không gia đình của ta mấy người hơn nửa năm kế tiếp đều phải đói bụng.”Nghiêm chưởng quầy chẳng những lưu trữ hơn nửa năm lương cho nhà của mình, còn nhắc nhở thân thích họ hàng tích trữ nhiều lương thực hơn một chút, hiện tại nhìn giá lương thực so với trước kia tăng gần một nửa giá, Nghiêm chưởng quầy thấy may mắn không thôi, đối với Phó Chỉ Toàn càng là cảm kích.Phó Chỉ Toàn cười khổ, nơi nào là nàng nhìn xa, nàng cũng bất quá là so với người khác sống lâu hơn cả một đời mà thôi.

Con người ở trước thiên tai thật là quá nhỏ bé, mặc dù nàng so với người khác đã thấy trước được mấy ngày, cũng không thay đổi được cái gì.Cảm xúc của Phó Chỉ Toàn có chút hạ xuống.Nghiêm chưởng quầy không phát hiện ra, vẫn tiếp tục nói: “Thiếu phu nhân, trước mắt lương thực đã tăng tới mười lăm văn một cân, nhưng dù ra giá cũng không có người bán, không ít đại thương gia mỗi ngày đều chỉ bán lương thực có hạn lượng.

Vài trăm thạch lương thực của chúng ta, đặt ở khách điếm, người đến người đi quá chói mắt, ngài xem nếu không liền bán đi, cũng có thể kiếm một số bạc không nhỏ.”Phó Chỉ Toàn hiểu ý: “Có người tìm tới Nghiêm thúc, muốn mua lương thực sao?”Nghiêm chưởng quầy gật đầu: “Có mấy tiểu thương lương thực cố ý đem lương thực của chúng ta bao trọn gói, giá cả cũng không để chúng ta thiệt, mười sáu văn một cân.


Theo ý của ta, chúng ta không tính toán mở tiệm lương thực, thì bán qua tay cho người khác cũng tốt, miễn cho về sau sinh ra tai hoạ ngầm.”Chỗ lương thực này, bọn họ mua vào giá so với bình thường cũng cao hơn, mười văn một thăng, bán đi với giá mười sáu văn, vừa qua tay, cũng vượt qua 50% lợi nhuận.Nếu muốn kiếm tiền nhanh, đây xác thật là một biện pháp tốt.Bất quá mục đích của Phó Chỉ Toàn không ở chỗ này, nàng lắc đầu cự tuyệt đề nghị của Nghiêm thúc: “Không cần, Nghiêm thúc, chỗ lương thực này ta không bán, về sau nếu lại có người muốn mua lương ngươi hãy đuổi đi.”Nghiêm chưởng quầy có chút sốt ruột: “Thiếu phu nhân, ta biết lương thực còn tiếp tục tăng giá, tăng tới hai mươi mấy văn một thăng đều rất có khả năng, chỉ là chúng ta thiếu nhân thủ, về sau lưu dân ở phía nam dũng mãnh vào kinh thành, sẽ sinh ra nhiễu loạn, còn có thương nhân bán lương thực……”Người ở tuyệt cảnh không rõ sẽ làm ra sự tình gì tới, chủ nhân của hắn chỉ là một nữ nhân, trong nhà lại không có chỗ dựa, vạn nhất bị người theo dõi, có vấn đề gì thì phải làm sao bây giờ?Chỉ cần người còn, về sau lo gì không có cơ hội kiếm tiền.Phó Chỉ Toàn so với Nghiêm chưởng quầy càng minh bạch mức độ nghiêm trọng của việc này.

Nàng nhớ rõ ở đời trước, khi lưu dân từ phía nam nhập kinh, triều đình ngay từ đầu săn sóc nạn dân chịu khổ, cũng không có cấm bọn họ vào thành.Kết quả khi nạn dân vào thành, liền có nhiều chuyện xấu xảy ra, lưu dân không có tiền, muốn tìm một công việc cũng không dễ dàng, giá hàng hóa ở kinh thành cao, không có biện pháp, đã sắp chết đói ai còn quản luật pháp, tù ngục gì nữa chứ, lấp đầy cái bụng mới là quan trọng nhất.


Cho nên, kinh thành đã xảy ra vài sự kiện cướp đoạt lương thực, thậm chí đả thương người.Cuối cùng, triều đình phải dựng lều trại ở ngoại thành cho dân chạy nạn lưu trú, phát động các nhóm phú hộ, cự thương cùng đại quan quý nhân đi ra ngoài thành phát cháo, triều đình cũng bố trí các điểm phát cháo, cũng công bố sẽ tu sửa đê đập Tân Giang, triệu tập rất nhiều thanh niên trai tráng đi phục dịch, miễn phí thuế ruộng năm sau, lúc này mới giải được họa lưu dân.Không muốn để Nghiêm chưởng quầy bởi vì đống lương thực mà bất an, Phó Chỉ Toàn dứt khoát nói cho hắn biết : “Nghiêm thúc, chỗ lương thực này, ta không tính bán, mà là chuẩn bị hiến phần lớn cho triều đình, số còn lại lấy ra phát cháo miễn phí.”“A……” tròng mắt Nghiêm chưởng quầy mở to hết cỡ, một lần quyên này chính là một, hai ngàn lượng bạc, Quý gia lại không phải gia đình phú quý, nam nhân của thiếu phu nhân mấy năm không có tin tức gì, trong nhà còn phải nuôi dưỡng một lão nhân cùng một cô em chồng, tiền này đều mang đi ra ngoài, về sau chẳng may xảy ra chuyện thì phải làm sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.