Sự Trở Về Của Người Vợ Bị Bỏ Rơi Trọng Sinh

Chương 72: Chương 72




Đúng lúc này, đám người bên ngoài đột nhiên xuất hiện một cái tiểu tử, hắn vuốt đầu, ngượng ngùng hỏi: “Xin hỏi ai là phu nhân của đại nhân Quý Văn Minh?”Nghe được ba chữ “Quý Văn Minh”, Vạn thị liền giống như được tiêm máu gà, vội vàng kêu lên: “Ta…… Ta……”Tiểu ca kia nhìn mặt bà bị đánh thành đầu heo, khóe miệng cười một chút, há mồm liền nói: “Không thể nào, sao lại già như vậy được?”Vạn thị tức giận đến thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.Vẫn là Quý Trường Nguyên thay bà giải vây: “ Bà là mẫu thân của Quý Văn Minh.”Tiểu ca xấu hổ mà sờ soạng đầu một chút: “Ngượng ngùng, là tiểu nhân nghĩ sai rồi.

Tiểu nhân là người trong phủ của Hộ Bộ Phạm đại nhân.


Đại nhân nhà ta bảo tiểu nhân tới thông tri phu nhân của Quý Văn Minh đại nhân, ngày mai đại quân liền vào trong thành, bảo nàng đi cửa thành nghênh đón Quý đại nhân.”Nguyên lai, Phạm thượng thư lần trước nghe Tào Huy nói rằng người nhà họ Quý tựa hồ không thích Phó Chỉ Toàn, liền ghi tạc trong lòng.

Phạm thượng thư có tâm giúp Phó Chỉ Toàn biểu hiện tốt ở trước mặt Quý Văn Minh, cho nên cố ý phái người tới thông tri nàng đi nghênh đón Quý Văn Minh.

Bất cứ nam nhân nào nhìn thấy kiều thê không ngại gió lạnh ở cửa thành nghênh đón hắn, thì tâm dù có làm bằng thép cũng mềm.


Phu thê hai người cảm tình hòa thuận, người khác nào còn có quyền lợi nói ra nói vào.“Ta chính là, thỉnh ngươi thay ta cảm ơn Phạm đại nhân.” Phó Chỉ Toàn từ góc đường đi ra, đầu tiên là hướng tiểu ca kia cười cảm kích, sau đó mới như là vừa nhìn thấy Vạn thị, trên mặt hiện lên kinh ngạc, nhào qua kinh hô: “Nương, đây là có chuyện gì? Ngươi…… Ai đánh ngươi2 thành như vậy?”Vạn thị lúc này nào có thời gian để ý tới Phó Chỉ Toàn, hiện tại đầu óc bà đều là, dáng vẻ này của bà như vầy, ngày mai như thế nào đi nghênh đón nhi tử cùng tân tức phụ, còn có đại tôn tử trong bụng tân tức phụ.“Ai nha, màu xanh thẫm thoạt nhìn quá ảm đạm, không vui.”“Không được, cái màu đỏ này quá già ”“Màu trắng? Ngày mai chính là ngày Văn Minh khải hoàn mà về, mặc màu trắng không may mắn.”……Vạn thị một hồi về đến nhà, bôi chút dược, liền bắt đầu ở nhà mân mê, cần phải tuyển một kiện quần áo đẹp nhất, nhất thích hợp mặc đi nghênh đón con trai của bà.Chỉ là đem tủ quần áo đều xem hết, bà cũng chưa tìm được một bộ thích hợp.Vô luận một bộ nào, tựa hồ đều có thể thấy điểm không hài lòng.Như Ý nhìn chồng quần áo chất thành một tòa núi nhỏ, khóe miệng phát khổ, quần áo nhiều như vậy lão phu nhân đều không hài lòng, số còn lại bà chỉ sợ càng chướng mắt.Như Ý thăm dò nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Lão phu nhân, hiện tại mới buổi chiều, cách trời tối còn có một đoạn thời gian, nếu không, chúng ta đi Lưu Tiên Phường nhìn xem?”Lưu Tiên Phường là tiệm quần áo nổi danh ở thành Đông, quần áo bên trong vô luận là kiểu dáng hay màu sắc đều là lưu hành nhất kinh thành.Vạn thị nghe xong tâm cũng động, bà đời này mới chỉ xuyên qua một kiện quần áo của Lưu Tiên Phường, kia vẫn là khi sinh nhật 40 tuổi, Phó Chỉ Toàn mua cho bà.Đó là một kiện váy màu tím, kiểu dáng, chất liệu đều tốt.

Dù hiện tại mặc đi ra ngoài cũng không mất mặt.

Có một đoạn thời gian Vạn thị rất là thích, thẳng đến sau khi nhận được tin của nhi tử, trong lòng bà đột nhiên liền không muốn mặc bộ váy này nữa.


Bộ này cũng bị để vào trong xó.Hiện tại nhớ tới, Vạn thị cũng không thể không thừa nhận, quần áo của Lưu Tiên Phường so với các cửa hàng khác càng vừa người, càng đẹp mắt hơn.Bất quá, giá cả quần áo của Lưu Tiên Phường cũng quý đến kinh người, giá mua một kiện quần áo ở đây so với nhà khác là mua được năm, sáu bộ.Bảo Vạn thị đào nhiều bạc như vậy đi mua một kiện quần áo, bà thật là có chút luyến tiếc.Như Ý hiểu Vạn thị, tính tình vị chủ tử này ra sao, nàng rõ ràng.Thấy Vạn thị không nói lời nào, trong lòng nàng ước chừng đoán được nguyên nhân, không để bụng mà cười nói: “Lão phu nhân, chúng ta có thể ghi sổ trước, quay đầu lại bảo bọn họ đến nhà lấy tiền.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.