Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 1: Buổi triệu tập hoàng gia



“Hmm...”

Tôi đã đi đến thư viện thành phố để đi chơi và tìm đọc vài cuốn sách.

Khoan đã, đó là một nơi khủng khiếp để bắt đầu, Tôi thậm chí còn chưa kịp tự giới thiệu. Tên tôi là Iwatani Naofumi, sinh viên đại học năm hai, và là thứ mà người ta gọi là otaku. Không phải tôi luôn như thế, nhưng sau khi được giới thiệu một đống game, anime và văn hóa otaku, chẳng còn cách nào có thể mang tôi quan tâm đến những thứ buồn chán như là học hành.

Sau khi bố mẹ hết hy vọng vào tôi, họ đã quyết định đầu tư vào thằng em, bắt nó học ở một trường luyện thi danh tiếng để “đảm bảo tương lai của mình”. Thật không may, chắc ông em tôi bị ảnh hưởng nặng do những áp lực cuộc sống từ kì vọng của bố mẹ và chuẩn bị cho kì thi tuyển sinh, từ đó nó bắt đầu nhuộm tóc vàng và ăn nói như một thằng du côn. Đó là một khoảng thời gian đen tối của gia đình tôi.

Nhưng sau đó, một vị cứu tinh xuất hiện: Tôi

Tôi tiếp cận cậu em nóng tính của mình hết sức thân thân thiện, dụ nó chơi một game dating sim (game hẹn hò) đang rất nổi tiếng.

“Đùa nhau à!? Cút cmn ra khỏi đây!”

“Haizz, cứ tin anh và chơi thử đi, ôkê?”

Tôi biết lí do thực sự mà cậu em tôi trở nên như thế. Không giống tôi – người có mọi thứ mình hằng mong muốn từ nhỏ đến lớn, nó bị ép phải học và chỉ học ngày qua ngày. Nó rất cần một lối thoát cho sự thất bại của bản thân. Và khi một chuyên gia như tôi đề nghị, thì, kể cả em trai tôi không thể giúp thì cũng đã khơi dậy hứng thú của nó.

... Nói tóm lại là, thế giới có thêm một otaku. Kể từ đó, căn phòng của em trai tôi hoàn toàn thay đổi, tràn ngập những trò chơi dating sim mà tôi đề nghị. Nhờ vậy, cái đầu của nó đã bớt căng thẳng và rồi nó đã vượt qua tât cả các bài thi để được nhận vào một trường trung học có tiếng. Sẽ là nói dối nếu tôi không thấy một chút khó chịu.

Và tin tốt là, nhờ những nỗi lực của tôi mà bố mẹ đã bật đèn xanh, và tôi đã có thể tận hưởng một cuộc sống sinh viên vô tư. Toán đoán bạn có thể gọi tôi là con cừu đen của nhà Iwatani.

Mà sao cũng được, tôi đang ở đâu nhỉ? À đúng rồi, thư viện.

Bố mẹ trợ cấp cho tôi 10.000 yên mỗi tháng, tôi tiêu thẳng vào light novel, manga và porn. Tôi kiếm thêm được 50.000 từ việc làm thêm, nhưng giữa Comiket mùa hè với mùa đông, và trong các lễ hội văn hóa địa phương, nhiêu đó là không đủ. Thực ra, có vẻ là tôi sắp sửa lại phải về nhà bố mẹ một thời gian...

Tuy nhiên, tôi đã có thể sống theo cách mình muốn, nên tôi cũng chẳng thể đòi hỏi nhiều hơn. Theo như tôi lo lắng, mình chỉ cần đảm bảo tiền học phí với thực phẩm là quá đủ. Điều đó đã không thay đổi thực tế là tôi phải tiết kiệm hết mức, nên phải đi đọc sách từ các cửa hàng sách cũ với thư viện.

Tôi cân nhắc việc trở lại chơi các trò game online mình đã chơi gần đây. Nhưng thế nghĩa là tôi phải chìm đắm vào game trong vô tận. Xem nào, tôi là kiểu người có giá trị chiều rộng hơn chiều sâu. Hiếm khi tôi cày cấp như hầu hết người chơi, tôi thích dành hết thời gian chơi để nhàn nhã kiếm tiền. Tôi sở hữu một nhân vật chuyên bán các vật phẩm hiếm trên chợ trời trong game lúc đó.

Thật không may, thế nghĩa là ở ngoài đời thật tôi có nhiều thời gian rảnh.

Nó xảy ra khi tôi đang lướt qua khu dành riêng cho tiểu thuyết giả tưởng cũ. Bạn có thể không nhận ra điều này, nhưng thể loại giả tưởng cũ như chính nhân loại vậy. Ngay cả kinh thánh về cơ bản cũng là một cuốn tiểu thuyết giả tưởng.

“Vũ khí của Tứ Thánh”?

Vì vài lí do nào đó, một cuốn sách cũ mòn với một tiêu đề gần như không đọc được đột nhiên rơi ra khỏi kệ. Có lẽ là người cuối cùng xem nó đã bất cẩn khi họ đặt trở lại? Hoặc, có lẽ đó là số phận. Ở mức nào đó, tôi ngồi xuống ghế và bắt đầu đọc.

*lật*

*lật*

*lật*

Rõ ràng đây là một trong những cuốn sách bắt đầu bằng những thiết lập chi tiết và đồ sộ. Có rất nhiều thứ trong đây, nhưng ý chính là một lời tiên tri dự báo về ngày tận thế. Thế giới sẽ bị hủy diệt bởi liên tiếp những đợt sóng thảm họa. Để tránh được các thảm họa này, người dân nơi đây đã triệu gọi các anh hùng từ thế giới khác đến để cứu họ.

“.. Một cốt truyện hơi bị bình thường, nhưng mình đoán là không thể mong đợi gì nhiều từ một cuốn sách cũ. Nó có vẻ hơi mới trở lại.”

Bốn Anh Hùng được triệu tập, mang bốn loại vũ khí: Gươm, giáo, cung và lá chắn.

“Haha, cái gì? Lá chắn đâu phải là vũ khí, nó là giáp.”

Tôi cười nhăn nhở, nhưng vẫn tiếp tục đọc. Các Anh Hùng tham gia vào hành tình để đạt được sức mạnh và trau dồi kĩ năng để chống lại Đợt Sóng Tai Ương.

*Ngáp*

Cơn buồn ngủ kéo đến với tôi. Nghiêm túc thì, có chết ai đâu nếu như họ không thêm một hai cô gái dễ thương vào truyện để đem lại hứng thú cho người đọc? Ý tôi là, về mặt kĩ thuật có một công chúa, nhưng cô ta là một con đĩ toàn diện. Cách cô ta đối xử với các Anh Hùng thật là ghê tởm. Như là, chỉ việc chọn một chàng và ở chung với anh ta, phải không?

Ồ, dù sao, ít nhất ở đây cũng có đủ vai cho các nhân vật. Kiếm Hiệp Sĩ bảnh bao, Giáo Hiệp Sĩ chu đáo. Robin Hood Cung Hiệp Sĩ, chiến đấu để lật đổ một vương quốc thối nát. Nhưng khi câu chuyện chuyển hướng đến Khiên hiệp sĩ...

“Hả?”

Tôi vô tình thở hắt ra khi lật qua các trang. Tất cả mọi thứ trở về sau trang của Khiên Hiệp Sĩ hoàn toàn trống không. Bất kể tôi có xem lại bao nhiêu lần, chẳng có gì ở đó.

“Cái quái gì đây?”

Trước khi tôi biết chuyện gì đang xảy ra, mọi thứ xung quanh mờ đi và ý thức của tôi bắt đầu phai dần. Ngay cả trong những giấc mơ điên cuồng nhất của tôi, tôi không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng – tôi thức dậy ở một thế giới khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.