Ra khỏi thảo nguyên, chúng tôi đi dọc theo rìa giữa khu rừng và ngọn núi.
Phong cách chiến đấu của Raphtalia đã được hoàn thiện khá nhiều thông qua trải nghiệm từ các trận chiến, và các bước di chuyển của con bé cũng khéo léo hơn.
Việc thu thập dược thảo của chúng tôi cũng đang tiến triển tốt. Lũ ma thú vẫn cứ liều mạng lao đến liên tục và cho chúng tôi khá nhiều Exp. Hành lý của chúng tôi đã quá đầy tràn với đống vật phẩm rơi ra.
Nhưng sau đó ‘chuyện đó’ xảy ra.
Trước đây chúng tôi chỉ đánh với mấy con ma thú hình dáng như nhảy ra từ trong truyện cổ tích. Nhưng giờ đây chúng tôi cuối cùng đã chạm trán với con ma thú loại động vật đầu tiên.
Một cái đầu... Con thỏ màu hạt dẻ?
Usapiru. (Viên Thuốc Thỏ)
Thật là một cái tên kì lạ.
“Pyo!?”
Con Usapiru nhận thấy sự có mặt của chúng tôi và nhảy bổ vào, tấn công bằng cặp răng cửa to lớn của nó.
“Cẩn thận!”
Nó nhắm vào Raphtalia sau khi phán đoán rằng con bé yếu hơn.
Tôi nhảy ra trước để bảo vệ con bé như lúc bình thường.
Rốp! Rốp!
Có vẻ như sức phòng thủ của tôi vẫn cao hơn đòn tấn công của nó.
“Được rồi! Đâm nó đi.”
“A... Aah...”
“Chuyện gì thế?”
“M-, một loài sống, sẽ, sẽ có máu,...”
Tôi có thể hiểu rõ ràng ý của Raphtalia từ lời nói lắp bắp của con bé.
“Xử lý nó đi, chúng ta sẽ phải chiến đấu với những loại ma thú này kể từ bây giờ.”
“N-, nhưng.”
Rạo! Rạo!
Con Usapiru liên tục cắn tôi bằng răng của nó.
“Gắng hết sức vào và hãy chịu đựng nó. Không thì ngươi trở thành một gánh nặng quá lớn và ta sẽ phải vứt bỏ ngươi.”
Đúng vậy. Kể cả con bé là nô lệ yêu quý của tôi đi chăng nữa; Nếu con bé không thể chiến đấu thì con bé không còn cần thiết nữa.
Tôi sẽ chỉ phải đi gặp gã buôn nô lệ xấu xa đó và mua một nô lệ khác, một nô lệ có thể chiến đấu được.
“K-, không!”
Hoảng sợ với đôi mắt nhắm chặt, Raphtalia đâm nhiều lần vào con Usapiru bằng con dao của mình.
Máu bắt đầu phun khi con bé rút con dao ra.
“Ah...”
Con Usapiru ngã lăn ra chết và nằm bất động trên mặt đất.
Raphtalia nhìn chằm chặp vào con dao trong khi cơ thể run lẩy bẩy, cảnh tượng này hoàn toàn in đậm vào trong đôi mắt con bé.
Khuôn mặt con bé trắng bệnh, con bé trông như muốn trốn tránh khỏi tất cả chuyện này.
Tuy nhiên, chúng tôi không cần phải cảm thấy bất cứ ăn năn nào.
Vì chúng tôi sẽ phải chiến đấu với những con ma thú như thế này lần nữa và hàng trăm, hay kể cả hàng ngàn lần nữa.
“Pyo!”
Một con Usapiru xuất hiện từ một bụi cây và nó nhảy vào Raphtalia, cố cắn lấy con bé.
“Ah――”
Tôi ngay lập tức nhảy vào giữa để ngăn cản đòn tấn công.
Rạo!
“... Xin lỗi. Thực lòng, ta phải ép buộc ngươi. Vì ta không thể làm gì khác ngoài việc bảo vệ những người khác. Nên ta không còn lựa chọn nào khác ngoài để cho ngươi làm tất cả những công việc bẩn thỉu này.”
Con Usapiru đang nhai ngấu nghiến cánh tay tôi trong khi tôi nói điều này với Raphtalia.
“Không còn con đường nào khác cho ta để trở nên mạnh hơn. Vì mục đích đó, ta cần sự giúp đỡ của ngươi.”
Nếu tôi không, thì sẽ không còn tương lai nào cho tôi hết. Thời gian giới hạn đang cận kề và Đợt sóng tai ương sẽ sớm xuất hiện.
Tôi không có tự tin sống sót được khi mà mọi thứ vẫn đang dậm chân tại chỗ thế này.
“... Nhưng...”
“Trong vòng một tuần, một Đợt sóng tàn phá thế giới sẽ xuất hiện.”
“Eh!?”
“Vì vậy, ta muốn trở nên mạnh hơn, dẫu cho chỉ được một ít đi chăng nữa.”
Cơ thể Raphtalia run lên lúc con bé nghe lời nói của tôi.
“Ngài đang... Chiến đấu chống lại thảm họa đó?”
“Haha, ta bị bảo rằng đây là vai trò của ta. Ta không làm điều đó vì ta muốn vậy... Chắc chúng ta giống nhau ở khía cạnh đó đấy. Ta bị ép buộc phải chống lại Đợt sóng; Ta chẳng hề có bổn phận hay nghĩa vụ nào với nó hết.”
“...”
“Nên, hãy cố mà hiểu rằng ta không hề muốn ta và ngươi phải tự hành động riêng lẻ.”
Phải kiếm một đứa nô lệ khác chắc chắn là một điều cực kỳ lãng phí, và gửi trả con bé vào cái cũi đó cũng không làm bản thân tôi cảm thấy dễ chịu gì.
Nhưng đáng tiếc là tôi không còn tiền nữa. Nếu tôi muốn mua một nô lệ mới, thì tôi sẽ phải bán con bé đi.
“... Em hiểu rồi. Goshujin, -sama, em... Sẽ, chiến đấu.”
Huyết sắc dần hiện lên trên khuôn mặt trắng bệch của con bé. Con bé chậm rãi gật đầu và đâm con dao còn dính đầy máu của mình vào chỗ chí mạng của con Usapiru.
Không biết vì sao, thái độ con bé hoàn toàn trái ngược với vừa nãy, đôi mắt con bé ánh lên vẻ kiên quyết.
Nhìn vào con Usapiru đang quằn quại và co giật, Raphtalia trầm lặng nhắm đôi mắt mình lại.
Một lúc sau, con bé thay đổi cách cầm con dao và bắt đầu lột da con thỏ.
“Để em làm điều này. Em không muốn ngài phải làm tất cả những việc vặt vãnh này.”
“Hai.”
Tôi lấy ra con dao được dùng để xẻ thịt, và như thế con Usapiru sớm bị chặt ra thành từng miếng.
Đây là hiện thực, không phải là một trò chơi.
Đây là điều dễ hiểu nếu có ai đó muốn nhìn đi chỗ khác.
Nhưng sau lần đầu tiên giết một loài vật sống, tôi thực sự hiểu rằng còn sống trong thế giới này có ý nghĩa như thế nào.
Máu con Usapiru dính đầy tay tôi, tôi có thể hiểu được điều Raphtalia vừa trải qua.
Tôi xẻ thịt cả hai con thỏ và hấp thụ những mảnh vụn vào chiếc khiên.
Điều kiện cho Usa Leather Shield đã được mở khóa. Điều kiện cho Usa Meat Shield đã được mở khóa.
Usa Leather Shield Equipment bonus: Agility +3 <Chưa Thành Thạo>
Usa Meat Shield Equipment bonus: Kỹ Thuật Tháo Dỡ 1 <Chưa Thành Thạo>
Tôi trang bị cái khiên thứ hai rồi đứng dậy.
“Goshujin, -sama. Xin, đừng vứt bỏ em.”
Raphtalia cầu xin tôi trong khi con bé ngẩng mặt lên nhìn tôi.
Con bé chắc chắn ghét phải trở lại nơi đó, nơi con bé la hét hàng đêm và bị bệnh tật và đói khổ.
Không được chăm sóc phù hợp, con bé chắc chắn sẽ chết ở đó. Chuyện đó nhất định để lại một dư vị tồi tệ trong miệng tôi.
Mặc dù tôi sẽ rất thích thú hình dung cảnh nhạo báng con khốn đó cho đến khi thời điểm con ả đó chết. Chuyện này hoàn toàn phi thực tế khó mà xảy ra được.
“Ngươi đang thực hiện đúng vai trò của mình, nên ta sẽ không vứt bỏ ngươi.”
Bên cạnh đó, tôi sẽ rắc rối nếu như Raphtalia chết.
Còn nữa... Đúng vậy. Con bé là một sinh vật có cùng giới tính như con khốn đó... Chính xác giống như con ả đó.
Tôi lắc đầu mình liên tục.
Tôi cần ngừng suy nghĩ như thế này. Nó không tốt cho tim tôi.
Bây giờ, tôi phải tìm một cách để trở nên mạnh mẽ hơn với đứa nô lệ này của tôi, kể cả chỉ một chút đi chăng nữa.
EXP 7 x 2
“Em muốn, cho goshujin, -sama, mượn sức mạnh của em, desu.”
Từ lúc đó trở đi, Raphtalia hăng hái không ngờ. Con bé lao đến và đâm lũ ma thú vừa xuất hiện.
Người mà tôi luôn cần phải bảo vệ giờ đây quá xông xáo mà không chút đắn đo nào.
Điều này là một tiến triển tốt, nhưng có vẻ như... Con bé đang được thúc đẩy bởi những lí do sai lầm.
Cái cách mà tôi giải quyết vấn đề không bao giờ có thể khen ngợi được.
Điều này hoàn toàn vì quyền lợi bản thân tôi.
Nhưng... Kể cả như vậy, đây là điều mà tôi cần phải làm.
Khi trời tối, chúng tôi quyết định nghỉ ngơi ở trong khu rừng. Chúng tôi tìm thấy một khu vực rộng rãi, nhóm lửa và bắt đầu dựng trại.
Chúng tôi hầm thịt con Usapiru cùng với những loại rau thơm mà chúng tôi kiếm được.
Số thịt còn lại được nướng trên ngọn lửa.
Mặc dù kế hoạch của chúng tôi là trở lại thị trấn vào tối mai, không có gì chứng minh được thịt lũ ma thú sẽ bán được.
Khi mà tôi có hơi hoài nghi, tôi dùng kỹ năng ‘Phán Đoán’ để nhận dạng thức ăn xem chúng có an toàn để ăn không.
Tôi cắt một miếng thịt đã chín để xác nhận không có vấn đề gì với nó. Nhưng tôi vẫn không biết liệu nó có vị như thế nào.
Nó mới chỉ được luộc và nướng nên đó không thể coi như cách nấu thích hợp được.
Tôi cũng kích hoạt kỹ năng ‘Nấu Nướng’, và chất lượng chuyển từ ‘bình thường’ sang ‘hơi tốt’. Nên chắc chúng có vị không quá tệ.
“Đây, ăn đi.”
Raphtalia bắt đầu ngấu nghiến món hầm và món thịt nướng.
“O-, Oishii!”
Bụng con bé biểu tình mong chờ cũng được một lúc rồi, Raphtalia ăn uống ngon lành với đôi mắt sáng rực.
Sau những trận chiến ngày hôm nay, tôi Lv 10 và Raphtalia cũng lên Lv 10.
Con bé cuối cùng đã bắt kịp tôi.
Ờ thì, chuyện này cũng đành chịu thôi.
Tôi bắt đầu pha chế dưới ánh sáng từ ngọn lửa trại.
Mục tiêu trước mắt của chúng tôi là để tiết kiệm tiền dần dần, nên chúng tôi phải chuẩn bị sẵn. Đây là tại sao tôi cố tạo ra loại thuốc đắt nhất để bán.
Grind*grind*grind* (Tiếng mài)
Tôi giã thảo dược bằng chiếc chày, sau đó trộn lẫn phần chiết xuất lại với nhau trước khi đổ dung dịch qua chiếc cốc bêse.
Bình Hồi Phục đã được tạo ra. Dinh Dưỡng Bổ Sung đã được tạo ra.
Lần nữa, những công thức này là cái tôi đã tìm ra trước đây.
Đây là giới hạn của “Công Thức Pha Chế Đơn Giản 1”. Mặc dù hai loại thuốc này đúng là kì tích khi tạo ra chúng sớm hơn dự đoán.
Khả năng của chiếc khiên – thứ được đốt bởi một ‘ngọn lửa bất diệt’ sẽ-,... Tôi đang nói giỡn với ai đây,... ‘Pha Chế’ đã chạm giới hạn của nó.
Về cơ bản, đa số chất lượng của chúng đều hơi tệ.
“... Ắt xì*”
Có phải tác dụng của thuốc đã hết?
Tôi đưa con bé một ‘Bình Hồi Phục’, và Raphtalia cau mày uống nó.
Dù thế nào đi nữa, để kiếm được nguồn thu nhập mới thì chúng tôi sẽ cần phải mạnh hơn nữa.
‘Ta sẽ trông coi ngọn lửa, ngươi đi ngủ trước đi. Phải rồi... Sau một lúc ta sẽ đánh thức ngươi dậy.”
“Em hiểu rồi.”
Con bé ngoan ngoãn kì lạ. Một sự khác biệt lớn giữa lúc này và lần đầu chúng tôi gặp nhau.
“Chúc ngủ ngon.”
“Haha, chúc những giấc mơ đẹp. À đúng rồi, chúng ta sẽ bán những thứ đó ngày mai. Nên cứ dùng bộ lông này làm gối.”
Tôi đưa bộ lông thú cho Raphtalia, nó được hơ qua lửa trong khi tôi nấu ăn để đuổi lũ bọ chét đi.
Nó hơi nhỏ, nhưng nó sẽ giữ ấm được cơ thể khi gối lên nó, phải không?
“Hai.”
Khuôn mặt Raphtalia trở nên nhăn nhó sau khi con bé ngửi mùi của bộ lông.
“Nó có mùi khét à?”
“Vâng. Nó có mùi khét lắm.”
“Ta đã nghĩ vậy.”
“Nhưng, nó trông ấm lắm.”
Raphtalia áp sát lại gần tôi, dựa vào lưng tôi, và nhắm mắt lại.
Ừm, được thôi.
Tôi tiếp tục tạo ra thuốc và ném thêm củi vào ngọn lửa, chỉ đợi đến khi Raphtalia hét lên như Banshee. [1]
... Thở dài.
Tôi tự hỏi cuộc sống như thế này sẽ tiếp tục bao lâu đây.
Cũng có lẽ chỉ phải kéo dài thêm một tuần nữa, huh. [2]
Mặc dù, tôi không nên suy nghĩ về cái chết đến bất cứ khi nào, nhưng tôi luôn phải chuẩn bị cho khả năng đó.
... Đến lúc rồi. Khi mà chúng tôi đã cùng nhau trong ba ngày, không biết vì sao, tôi có thể cảm giác được khi nào con bé sắp phát ra một tiếng ồn khác.
“Nn...”
Raphtalia cọ nhẹ bàn tay lên đôi mắt mình và từ từ ngồi dậy.
“Ngươi tỉnh rồi à?”
Con bé không hét lên.
Ah, tôi hiểu rồi. Đó là vì con bé đang ngủ dựa vào lưng tôi một cách thỏa mãn.
Nó có lẽ là một chấn thương tinh thần, nhưng có vẻ như con bé sẽ ổn nếu có một người khác ở cạnh.
Ọc*
“... Bụng em đói rồi.”
Con bé lại đói lần nữa khi vừa mới ăn cả bữa tiệc như vậy.
“Hai hai.”
Tôi đưa Raphtalia món thịt nướng mà tôi định để dành cho bữa sáng ngày mai.
“Vậy thì, giờ ta sẽ đi ngủ. Thức ta dậy nếu có chuyện gì xảy ra.”
“Hai!”
Raphtalia gật đầu trong khi nhai thức ăn.
Con bé trở nên năng động hơn nhiều. Nhưng nhìn thì thấy con bé đã trở nên tham ăn đến dường nào.
Chú thích
[1] Banshee: Nữ thần báo tử. Banshee là một ma nữ trong văn hóa Ireland và Scotland. Hình dạng của Banshee đa dạng, từ xinh đẹp như hoa tới xấu xí khôn cùng. Khi Banshee hét lên, chắc chắn sẽ có một người chết gần đó.