Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 156: Giấc mơ thành sự thật



Sau khi chia tay với Rishia và Firo, Raphtalia và tôi đi gặp Người Buôn Nô Lệ

Chúng tôi thấy một đấu trường lớn ở cuối con hẻm.

Ngay tại lối vào là những người đàn ông lực lưỡng đang đứng gác.

Nhìn hàng dài khách tiến vào nơi này, cỏ vẻ như nơi đây khá được yêu thích.

“Xin đi đằng này!”

Khi bước đến cửa sau của Đấu Trường, Người Buôn Nô Lệ nhẹ nhàng chào những người đứng gác nên bọn họ dạt sang 2 bên để chúng tôi đi qua.

“Đây chỉ là một Đấu Trường trên bề nổi mà thôi. Còn ở dưới tầng hầm, chúng tôi thực hiện các loại ‘giao dịch’ nô lệ khác nhau. Đúng vậy.”

“Hô~...”

“À vâng, ở đất nước này, hầu hết các Đấu Trường đều như vậy. Tùy thuộc vào những Hội khác nhau mà hàng hóa trao đổi cũng khác. Đúng vậy.”

“Vậy chỗ của ông thì sao?”

“Chẳng cần phải nói, hàng hóa của tôi dĩ nhiên là nô lệ rồi.”

Chẳng cần biết đó có là con người hay là Á Nhân...

Sau khi đi bộ được một lúc, chúng tôi đến một cầu thang dẫn đến tầng hầm và bước xuống.

Chúng tôi có thể nghe rõ ràng những tiếng reo hò cổ vũ vang lên ở phía trên.

Có vẻ như việc kinh doanh ở đấu trường này khá phát đạt.

“Đang đấu phía trên chúng ta là những người lính đánh thuê và nô lệ... Ngoài ra còn có cả ma thú nữa.”

“Ông biết nhiều quá nhỉ!”

“Quả vậy. Trong ngày hôm nay sẽ có những trận đấu khác nữa. Ngoài ra, cũng sẽ có một cuộc thi ăn nữa, Đúng vậy.”

“Firo cũng muốn tham gia.”

Kể ra cũng đáng để kiểm tra xem con nhóc này có thể ăn được đến mức nào.

Đồ ăn miễn phí và cả tiền thưởng nữa chứ.

À,... Tôi tự hỏi nếu như thua thì có bị mất gì không đây.

“Kết quả cuộc thi sẽ thú vị lắm đây. Tôi sẽ thực hiện điều đó ngay. Đúng vậy.”

Người Buôn Nô Lệ dùng ngón tay ra một chỉ thị gì đó cho một gã lực lưỡng đứng gác. Có vẻ như lời nói của ông ta cũng có ảnh hưởng nhất định.

“Ngài Khiên Hiệp Sĩ có muốn tham gia một cuộc thi uống rượu không, nếu không thì sẽ có rất nhiều người khác nghi ngờ ngài là giả mạo đó.”

“Nổi tiếng ở nơi này là một chuyện nhưng...”

Tọng nguyên cả trái Lucor, tôi có thể thắng thắng dễ dàng... Thế nhưng vào cái lúc tôi ăn nó thì những người chung quanh sẽ cảm thấy buồn nôn. Tôi chẳng hề muốn ăn nó trong hoàn cảnh đó tí nào.

Ngoài ra, tôi cũng không dám chắc mình sẽ chịu đựng được cồn đến mức nào nữa.

Anh Hùng Khiên uống quá nhiều rượu nên bị ngộ độc cồn tới chết là một việc chẳng hay ho chút nào.

Chưa nói đến việc tôi vốn không thích uống rượu nữa, nên chuyện này sẽ không xảy ra đâu.

“Và? Chúng ta vẫn chưa tới nơi sao?”

“Cũng gần tới rồi.”

Đúng như hắn nói, khi bước khỏi cầu thang vào một hành lang đá, rất nhiều cái ‘cũi’ hiện ra trước mắt tôi.

Có nhiều ‘cũi’ hơn so với trong căn lều của Người Buôn Nô Lệ. Trong những chiếc cũi là những nô lệ người và Á Nhân đang không ngừng kêu gào.

Lẫn giữa dãy nhà tù này, có thể nhìn thấy một căn phòng nhỏ; Trong đó, một thương buôn và một gã lực lưỡng đang đứng chờ tôi.

“Ô, Melromark-...”

“Ô~ Chú...”

Chẳng thể tin vào mắt mình... Ông ta... Đang vui mừng ôm gã Người Buôn Nô Lệ khi được gặp lại một thành viên của gia đình.

Trong khi Người Buôn Nô Lệ là một gã đàn ông kỳ lạ béo tốt đeo cái kính mát quá cỡ trong bộ áo đuôi tôm quái dị thì gã Thương Buôn Nô Lệ này cũng có vóc dáng và gương mặt tương tự, khác biệt duy nhất là kiểu dáng của bộ áo đuôi tôm và cái kính mát!

“Naofumi-sama, em có bị hoa mắt không vậy?”

“Trùng hợp dữ vậy? Anh cũng có cảm giác đó đó!”

Dẫu rằng đây có là việc kinh doanh của gia đình đi nữa, thì thế quái nào mà 2 chú cháu họ lại giống nhau như đúc vậy chứ?

Nguy hiểm quá! Tôi có thể nhìn thấy cảnh đông đủ gia đình bọn họ tụ lại với nhau sẽ trông như thế nào. Ắt hẳn giấc mơ sẽ trở thành sự thật.

Trong một bộ anime tôi từng xem cũng có cảnh tương tự khi mà các cơ sở điều trị được quản lý bởi những chị em gái giống hệt nhau,[1] đây là...

Tóm lại, nếu bọn họ mà mặc đồ y như nhau, chẳng thể nào phân biệt được ai với ai!

“Nhân đây. Tôi xin được với giới thiệu với ngài Anh Hùng: Đây là chú tôi. Đúng vậy.”

“A! Là ngài Khiên Hiệp Sĩ đấy à. Rất hân hạnh được gặp ngài. Thái độ và ánh mắt của ngài làm tôi cảm thấy thật dễ chịu... Tôi, phải lòng ngài mất thôi. Đúng vậy.” [2]

“Ngừng cái trò này đi!”

Hừ... Nổi cả da gà. Tôi chỉ muốn chạy khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Tuy vậy, đi một đoạn đường xa mà chẳng được tích sự gì cả lại càng không được. Vì vậy tôi phải vô cùng kiên nhẫn mới không phải quay lưng bỏ chạy.

“Giọng nói của ngài thật thích hợp để ‘xử lý’ đám nô lệ... Tôi cảm thấy thật phấn khởi. Ngài có muốn lấy con gái của tôi không?”

Cứ thử tưởng tượng một người con gái trông y như Người Buôn Nô Lệ.

“Tha cho ta đi...”

“Đúng vậy đấy. Ông gọi Naofumi-sama đến đây chỉ để nói điều ngớ ngẩn đó thôi sao?”

Raphtalia giận dữ trả lời.

A, đúng rồi. Em ấy đang muốn tìm lại những người quen trong ngôi làng mà, nên em ấy có nổi giận cũng là điều dễ hiểu.

Phản ứng quyết liệt hơn nữa đi, để lão ta ngừng chuyện này lại!

“Ha ha ha. Đùa đấy mà!”

“Chú đúng là người xấu!.”

“Vẫn chưa tệ bằng cháu đâu!”

Cả hai tên này cười với nhau.

Trông mà rợn cả người...

“Quay lại vấn đề chính đi!”

“À, đúng rồi. Món hàng mà chú muốn cung cấp cho Ngài Khiên Hiệp Sĩ trông như thế nào vậy?”

“Hả? Vào thẳng vấn đề luôn à? Tôi rất muốn thắt chặt thêm mối quan hệ với ngài Hiệp Sĩ đây mà.”

“Điều đó tùy thuộc vào chú thôi. Đúng vậy!”

Blah blah blah blah... 2 chú cháu này tính kéo dài cuộc trò chuyện tới bao lâu đây?

Càng lúc càng trở nên phiền nhiễu. Tôi có nên bỏ đi luôn không?

“Hừm,... Do cháu đã nói với chú rằng cậu ta là tuýp người cháu phải lòng. Chú rất băn khoăn không biết cậu ta là người như thế nào. Giờ thì chú đã hiểu.”

“Ta mà có sức quyến rũ vậy sao?”

Quả thực, tôi thật chẳng thể hiểu nổi đầu óc của tay Người Buôn Nô Lệ!

Lý do ư? Tôi cũng chẳng rõ nữa. Có lẽ là do tôi có làm bất cứ việc gì thì gã ta cũng đều có cách nói rằng đó là chuyện tích cực.

Mặt khác, tôi lại rất lo lắng chẳng biết gã sẽ làm cái quái gì sau lưng mình nữa.

“Ha ha ha... Bất kể ngài có đi đâu, ở ngài lúc nào cũng toát ra một vẻ gì đó độc ác. Đúng vậy!”

“Ta là hiện thân của tội ác chắc?”

“Không. Không. Đó là ngài có tố chất của một người dùng nô lệ thôi. Ánh mắt nhìn người của chúng tôi chẳng thể nào sai được.”

“Thay vì dùng cái chết làm hình phạt để ép buộc bọn nô lệ thì người này lại có Charisma khiến cho nô lệ phải chiến đấu đến chết cho mình.” (Charisma: Sức cuốn hút/lòng tin)

Nii-chan~ Thức ăn~

Chủ nhân~ Thức ăn~

Ngài Khiên Hiệp Sĩ~ Thức ăn~

Thế quái nào mà đột nhiên tôi lại nghĩ cái đám giục giã tôi phải nấu ăn cho chúng chứ?

Đó mà là thứ mà các người gọi là “Charisma” sao?

... Thật thất bại nếu như tôi quá để tâm vào chuyện này.

“Ừm ừm... Cho đến khi việc đó hoàn thành thì chúng ta cứ giả vờ không hề biết gì đi.”

“Cái gì?”

“Không. Không. Chỉ là nói vu vơ thôi. Đúng vậy”

“Có chuyện gì xảy ra à? Đúng vậy.”

“Các ngươi――”

Cả hai Gã Buôn Nô Lệ chụm đầu lại và thì thầm gì đó.

Are? Giờ chúng lại cùng nhau bàn luận về cái gì nữa đây?

*xầm xì... Xì xầm...*

Tôi chẳng nghe được bất kỳ chữ nào. Tôi tự hỏi không biết chúng đang nói về cái gì.

“Hiểu rồi. Chắc chuyện này sẽ bị từ chối. Đúng vậy!”

“Hai người các ngươi đang nói cái quái gì vậy?”

“Phải thử mới biết được.”

“Ừm, có lẽ những người kia sẽ thuyết phục được...”

“Có lẽ...”

2 gã đó cười cười và nhìn về phía tôi.

Ngừng ngay cái trò đó lại!

“Vậy, xin mời ngài bước vào đây.”

Gã Thương Buôn Nô Lệ của đất nước này bắt đầu dẫn chúng tôi vào trong.

Chúng tôi cứ như thế mà đi theo gã.

Bọn họ rốt cuộc đang nói về cái quái gì vậy?

“Nó ở đây.”

Trong khi được dẫn đi, tôi ngó qua những chiếc cũi được bày ra trước đó. Nói là cũi nhưng giống bị bỏ tù hơn.

Ngồi thù lù trong góc của cái ‘nhà tù’ này là một nữ Á Nhân.

Cô ta có làn da nâu và một gương mặt khá đẹp.

Tầm vóc cơ thể cũng khá lớn.

Với một bộ ngực lớn, có thể nói cô ta đúng là một phụ nữ cực kỳ xinh đẹp.

Nước da của cô ta lại tốt một cách bất thường.

Nhưng phải nói thẳng là cô ta không phải là thể loại nô lệ mà tôi muốn tìm.

“Ta không có hứng thú với nô lệ tình dục.”

“Không. Không. Trong những tộc Á Nhân, tộc KiKi này cũng rất mạnh trong chiến đấu.”

“Thật sao?”

Nghĩ thế nào mà lão ta lại bắt đầu vẫy tay và nở một nụ cười kinh doanh vậy chứ?

Tôi cảm thấy lạnh toát cả sống lưng.

Nô lệ này...

Vừa nhìn mà bất chợt tôi đã chẳng thể kìm được ý muốn táng cho cô ta vài cú rồi!

Không. Với loại này, chắc mẻm sẽ có hàng tá rắc rối cho coi.

“Giá cả chắc ở ‘trên trời’ rồi. Ta không cần đâu.”

Nghe thấy câu trả lời của tôi, biểu hiện của nô lệ đó chuyển sang căm phẫn.

“Không đâu. Không đâu. Chúng tôi sẽ bán cho ngài với giá rẻ.”

“Kể cả vậy...”

Dù có thế nào, tôi không thích. Hay nói trắng ra, tôi chẳng hề muốn biến cô ta thành nô lệ của mình chút nào.

Nếu như cô ta mà trở thành nô lệ của tôi, chắc hẳn tôi sẽ vô cùng khó chịu vì cô ta làm cho tôi liên tưởng mạnh mẽ đến con Bitch kia.

“Ngài có muốn xem đứa nô lệ tiếp theo không?”

“A, ừ. Rất tiếc, nhưng ta phải từ chối cô ta.”

“Tại sao chứ?”

Đứa nô lệ hét lên.

Chuyện đó làm tổn thương danh dự của cô ta à?

Tôi thật chẳng tài nào hiểu nổi lời nói và hành động với địa vị xã hội của đứa nô lệ tình dục này.

“Ngươi không hợp sở thích của ta. Chỉ vậy thôi!”

“Đồ Lolicon!”

Cứ hét cho đã luôn đi. Ta cũng chẳng đổi ý đâu...

Tôi trừng mắt nhìn tay Thương Buôn Nô Lệ.

Hắn ta nhanh chóng lảng tránh ánh mắt của tôi.

“Lolicon hử!... Thái độ chống đối này cứ như thể cô ta biết trước về ta vậy nhỉ?”

Nghe lời cáo buộc của tôi, gã Thương Buôn Nô Lệ ngậm chặt miệng lại.

Đúng như tôi nghĩ, có chuyện gì mờ ám phía sau chuyện này.

Dẫu vậy, nếu xem xét một cách khách quan thì hầu hết những nô lệ mà tôi mua đều là con nít, đa phần lại là nữ nữa chứ!!

Tuy chỉ là trùng hợp, nhưng gần đây, nó cũng tạo cho tôi không ít phiền toái.

“Ừm, Naofumi-sama? Cô ấy đang nói tiếng nước nào vậy?”

“Em không biết sao?”

“Không ạ.”

Suýt nữa tôi quên bẵng đi cái chức năng phiên dịch của chiếc Khiên.

Có vẻ như có nhiều ngôn ngữ khác nhau trong thế giới này. Thật quá sức tiện lợi khi mà cái Khiên có thể phiên dịch được tất cả.

Ngôn ngữ được dùng chính thức ở Melromark... Chắc hẳn là thứ ngôn ngữ được dùng ở những quốc gia với đa số dân cư là con người.

Có thể là...

“Ừm, em không cần quá quan tâm tới nó làm gì.”

“Tại sao chứ? Tại sao ngài lại từ chối tôi?”

Cứ như vậy, chúng tôi phớt lờ tiếng hét của cô ta và tiếp tục đi theo gã Thương Buôn Nô Lệ.

Chú thích




[1] Warning! Warning! Pokémon detected! 😀

[2] Gay detected! =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.