Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 168: Alps



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Có vẻ như... Một bà già đáng kinh ngạc vừa mới đến đây.”

Fohl đến và đang cõng theo Atlas trên lưng.

Thằng nhóc này hành động cứ như đó chẳng liên quan gì đến mình vậy.

Lv của Raphtalia và những đứa khác thì chỉ có thể đạt tới 100, nhưng hai anh em nhà này lại leo được lên tới 120.

Đúng là kỹ thuật rất cần thiết với Status thấp, thế nhưng có được Status cao cũng rất quan trọng.

“Ngươi đang nói ngu ngốc gì thế? Ngươi cũng phải nhận những bài học từ bà ta nữa.”

“Ge...”

Tên nhóc Fohl gần đây cứ loay hoay chăm sóc cho Atlas, mà bơ đẹp mấy cái chỉ thị của tôi.

Chẳng hiểu sao mà Fohl luôn phản kháng, y hệt con nhóc Kiel hồi mới đến đây.

Tuy vậy, với Kiel thì tôi còn có thể dùng thức ăn để “thuần phục” được, chứ đối với Fohl thì chẳng có hiệu quả gì.

Nhân tiện thì tình trạng sức khỏe của đứa em gái Atlas đã được cải thiện rất nhiều, và có vẻ như việc chữa khỏi bệnh hoàn toàn là điều có thể.

“Naofumi-sama, lâu rồi không gặp.”

“Chẳng phải mới chỉ 2 ngày rưỡi thôi sao?”

“Tuy nhiên bây giờ chúng ta vẫn gặp nhau ở đây. Nhưng bỗng dưng Naofumi-sama lại bất ngờ rời đi,... Em... Cảm thấy lo lắng không yên.”

À, thì ra cô bé lo sợ nguồn cung cấp thuốc sẽ biến mất.

Nếu tôi không tự mình cho cô bé uống thuốc thì hiệu quả sẽ giảm đi.

“Nununu...”

Fohl bắt đầu lườm tôi với khuôn mặt đầy vẻ đe dọa.

Thằng nhóc cay cú vụ gì thế?

“Nu? Này, cô bé ở đằng kia ơi.”

Babaa tiến lại gần Atlas.

Và bà ta tự tiện khám xét cơ thể của cô bé.

Raphtalia, Rishia hay Atlas, bà làm ơn mau chọn một đứa đi.

“Này cậu bé, sao cháu lại cõng cô bé đó đi loanh quanh vậy?”

Giờ thì bà ta bắt đầu hỏi Fohl.

Đáp lại câu hỏi đó, Fohl chuyển ánh mắt từ tôi sang Babaa.

Không phải nguyên nhân rõ ràng là Atlas bị bệnh sao?

Theo góc nhìn của tôi thì trông cứ như Babaa đang bắt nạt hai anh em nhà này.

Tôi nghĩ rằng bà già này bắt đầu lẩm cẩm rồi.

Dù có là người già thì tôi vẫn sẽ cực kỳ nghiêm khắc.

Nguyên nhân chủ yếu của cái định kiến này của tôi đều là do lão Trash.

“Atlas không thể nhìn thấy cũng như tự mình đi lại được.”

“Thật sao? Ta thì không cảm thấy loại Aura như vậy phát ra từ cô bé. Cháu có thể để cô bé tự đứng trong một lúc được không?”

“Đ-Đừng có lừa tôi. Atlas không thể tự đứ ――”

“Oni-sama,... Để em thử xem.”

“... Được rồi.”

Fohl từ từ hạ Atlas xuống, và nắm tay Atlas để giữ thăng bằng cho cô bé.

Mà... Tôi cũng nghĩ chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Dù rằng đây là một thế giới của ma thuật, nhưng đương nhiên cũng có những loại thương tổn khó có thể chữa trị được.

“Naofumi-sama, em có thể yêu cầu sự hỗ trợ của ngài được không ạ?”

“À, được thôi.”

Vậy là cô bé vẫn chưa thể tự mình đứng được.

Và dù có là ai với thể chất yếu như thế thì cũng chẳng thể nào hồi phục nhanh như vậy được.

... Dù có là thuốc Yggdrasil cũng không thể có hiệu quả đến thế...

Babaa đứng ngay trước mặt bọn tôi.

Mà có khả năng liều thuốc có tác dụng cũng nên.

“Hup...”

Atlas mượn tay của tôi và Fohl,... Và tự mình đứng lên.

“Waa... Vậy ra đây là cảm giác tự đứng được trên chính đôi chân của mình?”

“Aa... Atlas đang... Atlas đang đứng đây này!”

Con bé này đến từ Alps chắc?[1]

... Nói thật thì nếu tôi mà không hỏi tên của Fohl, chắc có lẽ tôi đã đặt cho thằng nhóc đó cái biệt danh là “Alps” rồi.

Rồi sau này thế nào tôi cũng sẽ sửa lại. Giống như Taniko vậy.

Ngẫm lại thì, tôi vẫn chưa biết tên thật của con nhóc Taniko thì phải. Nhưng mà tôi cũng chẳng quan tâm lắm.

Sau đó, Atlas chậm rãi bắt đầu loạng choạng bước đi và mỉm cười.

“Cảm ơn hai người rất nhiều, Naofumi-sama, Onii-sama.”

“Hức... Atlas, em đã khỏe lại rồi...”

“Vâng, Onii-sama.”

Thể chất của con bé đã từng rất tồi tệ, nhưng giờ đã có thể hồi phục đến mức độ này.

Hiệu quả của loại thuốc Yggdrasil kia thật đáng kinh ngạc.

Nó đã có hiệu quả đối với Babaa, và giờ là Atlas.

“Vậy, Naofumi-sama... Kể từ giờ bọn em nên làm gì đây ạ?”

“Để xem nào. Ta dự định là để anh trai của em chiến đấu cho ta. Đằng nào thì cậu ta cũng tham gia tăng Lv với những người khác mà, phải không?”

“Vâng ạ, Onii-sama đã rất cố gắng tham gia tăng Lv cùng những người khác.”

“Vậy thì em muốn làm gì?”

Mặc dù cô bé có thể đi lại, nhưng tôi không nghĩ rằng sẽ ép cô bé lao động nặng nhọc.

Dù sao thì Atlas cũng là tộc Hakuko, nên cô bé chắc chắn có thể vươn tới được Lv 120.

“Em cũng muốn học cách chiến đấu.”

“Atlas! Em không cần thiết phải làm như thế!”

Fohl rừng rú lên tiếng. (Fohl of the Alps ^^)

Đương nhiên là thằng nhóc sẽ cố ngăn đứa em gái bệnh tật của mình tránh xa ra khỏi chuyện tham gia vào những cuộc chiến.

“Không... Em đã mong ước điều này kể từ lúc còn bé. Giờ em đã có thể tự do đi lại, em không muốn lúc nào người khác cũng phải bảo vệ mình và em cũng muốn bảo vệ anh nữa.”

“N-Nhưng...”

Ý chí mạnh mẽ của Atlas có vẻ như có được từ Alps.

... Mà nếu tôi cứ tiếp tục suy nghĩ đến Alps thế này rồi thì cuối cùng tôi sẽ buột miệng nói ra mất.

Từ giờ thì tôi sẽ thống nhất với từ “Fohl” vậy.

Còn Taniko hả? Chẳng quan tâm.

“Vậy nên, Naofumi-sama, xin hãy để em chiến đấu... Hãy để em cùng tăng Lv với mọi người.”

“Hiểu rồi. Còn Fohl. Ngươi sẽ làm gì đây?”

“Tôi cũng sẽ chiến đấu! Bảo vệ Atlas là nghĩa vụ của tôi.”

“Không, ta không hỏi cái đó...”

Tôi bắt đầu giải thích về năng lực Hiệu Chỉnh Tăng Trưởng của mình cho những cư dân trong làng.

“Và bởi vậy, nếu ngươi thật sự muốn trở nên mạnh mẽ, có lẽ tốt nhất là reset Lv của mình. Ngươi sẽ làm gì đây?”

“C-Cái đó...”

“Với khả năng của Hiệu Chỉnh Tăng Trưởng, một ngày nào đó Atlas sẽ vượt qua ngươi.”

Lời nói của tôi có vẻ như đã đánh động đến thằng nhóc.

“Em muốn mạnh hơn Onii-sama.”

“Ư...”

Fohl do dự và nhìn vào gương mặt Atlas.

Tôi đoán việc cô em gái quý giá đánh bại mình trong một trận đấu có lẽ sẽ khiến thằng nhóc đau đớn vô cùng. Dường như cậu ta đã đi đến quyết định cuối cùng.

“... Được rồi. Tôi sẽ reset Lv của mình.”

“Mọi người có vẻ đang bàn luận chuyện thú vị ở đây nhỉ.”

Bỗng nhiên Sadina xuất hiện.

“Không biết tôi có nên làm thế luôn không. Khiên Hiệp Sĩ-sama.”

“Fumu...”

Dù sao thì tôi cũng định đi đến Đồng Hồ Cát Chạm Rồng, nên chẳng sao cả.

“Chúng tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức. Cố vấn chiến đấu, việc truyền thụ và tăng Lv cho Raphtalia và Rishia tôi sẽ nhờ vào bà.”

“Hiểu rồi.”

Do Sadina quá lớn, nên chúng tôi sẽ phải ghép thêm một toa nữa vào chiếc xe ngựa... À, phải rồi.

“Đám người tộc Lemo có ở đây không?”

“Có chuyện gì sao ạ?”

Những người tộc Lemo tụ tập lại.

“Các người đã tăng cấp của mình lên rồi chứ?”

“Vâng, đa số chúng tôi đã đạt Lv 30 khi mới đến đây rồi.”

Chú của Imya là người giải thích đầu tiên cho tôi.

“Vậy sao. Vậy nếu có ai ở đây muốn học nghề thợ rèn, thì hãy đi với ta.”

“Thợ rèn ư? Vậy thì tôi sẽ đi.”

Chú của Imya giơ tay mình lên.

Cái giề?

“Nếu là thợ rèn thì tôi có chút am hiểu.”

“À, vậy thì đi theo ta.”

“Đã rõ.”

“Còn về khai thác khoáng sản, ở đây có ai chuyên về lĩnh vực đó không?”

“Nếu như thế thì mọi người đều biết rõ đấy ạ.”

“Được rồi.”

Nếu vậy tôi sẽ nhờ vào những người này.

“Mà, Imya đâu rồi?”

“Imya hiện đang ở chỗ thợ may để học cách may áo quần. Không biết việc đó có ổn không?”

“Không. Nói với con bé là con bé có thể tự do học bất cứ thứ gì mình muốn.”

“Vâng.”

Imya hiện đang có hứng thú với việc may y phục.

À thì, nếu tôi để mọi việc lại cho Bà Chủ Tiệm Quần Áo, chắc cũng chẳng có vấn đề gì.

Có vẻ như cư dân của ngôi làng cuối cùng đã có thể sẽ được ăn mặc chỉnh tề hơn trong thời gian tới...

“Này, sao cô lại chỉ mặc mỗi cái khố thế?”

Không hiểu lí do vì sao mà Sadina chỉ thích mặc mỗi một cái khố. Tuy ở trên cô ta có mặc một cái áo ghi lê, nhưng điều đó cũng chẳng giúp cho bề ngoài cô ta trông khá hơn chút nào.

Cô ta đưa một cái cho Kiel, và con nhóc cũng đi lại xung quanh trong bộ đồ đó.

Khiếu thẩm mỹ thật kinh khủng. Hy vọng Imia cố gắng không làm cả ngôi làng chỉ mặc mỗi khố...

“Thú vị.”

Sadina bồi lại câu hỏi của tôi bằng một câu trả lời ngắn gọn và súc tích.

“Firo đã về rồi đây~. Mel-chan có việc bận, nên cậu ấy từ chối chơi với Firo rồi.”

Vừa đúng lúc tôi có ý định gọi Firo thì con bé trở về từ ngôi làng bên cạnh.

“Vậy em nên làm gì đây ạ?”

Atlas, người nãy giờ bị chúng tôi bỏ rơi trong cuộc hội thoại, lên tiếng.

Thật tốt khi cô bé có động lực để làm việc.

Fohl sẽ cùng chúng tôi đi đến Thị Trấn Lâu Đài để reset Lv, nhưng Atlas thì ngay từ ban đầu đã là Lv 1 rồi.

“Cố vấn chiến đấu, bà nghĩ như thế nào về cô bé? Chúng ta đưa cố bé đi tăng Lv thì có vấn đề gì không?”

“... Giác quan chiến đấu của cô bé đã đạt ở mức độ thiên tài rồi. Cô bé đã tự mình hiểu được chân lý mà không cần đến sự chỉ dạy của tôi. Ngay lập tức đưa cô bé vào thực chiến cũng không có vấn đề gì đâu.”

“Bớt nói nhảm đi! Hãy đối xử với con bé cẩn thận vào!”

Fohl bật lại.

Cứ khi nào thấy tôi là thằng nhóc lại nổi đóa lên.

... Dù rằng tôi không phải là người nói.

“Có chuyện gì vậy~?”

“Firo-chan, có vẻ như Onii-sama không thích cho mình đi chiến đấu.”

“Hểー... Thế Atlas-chan có mạnh không?”

“Mình không biết.”

“Vậy thử đấm Firo xem.”

Firo cố gắng hành động như cấp trên của Atlas và đưa người hứng đòn tấn công của cô bé.

“Ể? À... Vâng.”

Atlas thu nắm tay lại, và đấm vào ngực của Firo.

Và phát ra một tiếng khá to.

Cái cảnh tượng sau đó khiến tôi đứng hình.

“Akya aaaaaaaaaaaaa!”

Firo ngã lộn ngược và nằm bẹp trên mặt đất.

“Trò đùa gì thế này?”

Tôi và Fohl đều ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Firo.

“U, không thể tin được. Cú đấm của Atlas-chan mạnh quá. Chủ Nhân, chữa cho Firo...”

Với đôi mắt đẫm lệ, Firo nhìn trăn trối về phía tôi khẩn cầu.

Con bé diễn kịch đấy à? Thế này có hơi quá rồi đấy.

“Mình chỉ đánh nhẹ vào dòng chảy sức mạnh ồ ạt của Firo-chan thôi mà... Đau đến như vậy sao?”

“Un...”

“Mình xin lỗi.”

“Không, Firo ổn. Không còn đau nữa rồi.”

“Ngừng cái trò hề này lại đi, con nhóc ma thú! Dừng luôn việc lôi kéo em gái ta vào mấy vụ đánh nhau đi!”

“Atlas-chan. Đấm.”

“À, vâng.”

Nhận được chỉ thị của Firo, Atlas đấm vào ngực của Fohl.

Đối với đòn tấn công của em gái, Fohl có vẻ như nghĩ thầm rằng chẳng có vấn đề gì, và nhận đòn tấn công trực diện.

“KAWA...”

Thằng nhóc hét lên một tiếng lớn rồi khụy gối trên mặt đất.

Và nước mắt chảy ra.

Chương 168 Alps 1

“A-Anh không thấy... Có hiệu quả nào cả vì thế, thế,... Ở nhà... Đi.”

“Ngươi chắc chắn đang chịu đựng quá mức rồi đó...”

Đúng hơn thì chuyện này đúng là đáng kinh ngạc.

Làm cách nào mà con bé có thể gây thiệt hại cho Fohl và Firo vậy?

Có phải vì con bé có thể hoàn toàn cảm nhận thấy một cái gì đó khác biệt do không nhìn thấy được ư?

Con bé... Còn mạnh hơn cả thằng anh trai của mình nữa.

Nếu lớn lên tại nơi này, con bé có lẽ sẽ bộc lộ những thứ đáng kinh ngạc. Đúng như mong đợi từ tộc Hakuko.

Đây quả là một tiến triển ngoài dự kiến.

Hiệu quả theo như lời của Babaa thể hiện ngay lập tức, đúng là cô bé đã có sẵn khả năng chiến đấu.

“Tạm thời hãy tăng Lv ở phạm vi an toàn và đừng có đặt bản thân mình vào chỗ quá mức nguy hiểm. Được rồi, chúng ta lên đường đi đến chỗ reset Lv thôi.”

“V~âng.”

“T-Tôi vẫn chưa chấp nhận cho Atlas chiến đấu.”

“Onii-sama, dù anh có nói gì đi nữa, em vẫn muốn chiến đấu. Làm ơn hãy làm theo chỉ thị của Naofumi-sama đi.”

“N-Nhưng...”

“Firo, lôi Fohl lên xe. Chúng ta đi thôi.”

“Un!”

Firo tóm lấy Fohl đang cố chống cự. Còn những nô lệ khác theo như chỉ thị của tôi chuẩn bị cho chuyến đi khắc nghiệt. (Con Firo kéo xe ai cũng sợ: V)

“Tăng Lv cho con Rồng con với em luôn đi. Được rồi, chúng ta đi thôi.”

“Gặp lại ngài sau, Naofumi-sama.”

“Ừ, anh sẽ trở lại sớm.”

Nghĩ lại thì Raphtalia luôn là người trông theo lúc tôi rời đi, còn tôi thì lại chưa bao giờ tiễn biệt em ấy.

Mà, đó cũng chẳng phải là chuyện cần thiết.

Và như vậy, tôi mang những nô lệ muốn reset Lv và những nô lệ muốn học nghề từ Lão Già khởi hành đến Thị Trấn Lâu Đài.

Chú thích




[1] Coi “Heidi, cô gái đến từ vùng núi Alps (núi An-pơ)” nếu muốn biết thêm chi tiết. Và Alps là ngọn núi cao nhất ở Châu Âu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.