Raphtalia đáp xuống và vung thanh kiếm để giũ sạch những giọt máu vương lại trên đó. Sau đó, em ấy nhìn chúng tôi.
“À rế?”
Uwa. Khi nhìn vào khuôn mặt Raphtalia, tôi lại thấy xung quanh đó như đang tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh.
Đó là khuôn mặt tôi nhìn mỗi ngày đến mức quá là thân quen, nhưng chẳng rõ vì sao mà tim tôi lại cứ đập thình thịch không ngừng.
Quả đúng em ấy là một cô gái xinh đẹp. Tuy có đôi tai và cái đuôi xù của loài Tanuki hoặc Raccoon nhưng em ấy lại có một cơ thể mảnh khảnh chẳng hề phù hợp chút nào.
Em ấy hoàn toàn không có đặc điểm nào giống với nhân cách hóa của loài Tanuki cả.
“À... Ưm...”
Tôi hắng giọng, khố khăn cố mở miệng nói cám ơn, nhưng không thốt nên lời.
Thật kỳ lạ. Trước đây, tôi có thể nói chuyện với em ấy bình thường cơ mà, nhưng hiện tại, tôi lại còn chẳng thể nào nhìn thẳng vào mắt em ấy được.
“Tuyệt quá...”
“Raphtalia-chan. Em đã trở nên mạnh mẽ rồi~.”
“Không đâu, thực tế thì khi lưỡi kiếm của em chưa chạm vào nó, nó đã trở thành 2 phần rồi.”
Raphtalia vừa nói vừa chỉ về phía cái xác của con Wrath Dragon.
Thật sự là như thế sao?
“Chính Raphtalia-san là người đã cứu ngài khi ngài sắp bị cái Khiên kiểm soát, đúng không, Naofumi-sama?”
“Thế sao...”
“Raphtalia-chan làm cho onee-san cảm thấy mình yếu thật đấy~. Bọn chị đã phải chiến đấu rất vất vả.”
“Firo-chan, cậu ổn rồi chứ?”
“Un, đến tận vừa rồi thì mệt mỏi lắm, nhưng giờ thì ổn rồi.”
Melty gật đầu với Atlas, người còn đang ở trên lưng Firo.
“Raphtalia-san về đến ngay sau khi Naofumi-sama rời khỏi. Sau khi giải thích tình hình, chúng em liền khởi hành ngay.”
“Firo lúc đó đang rất không khỏe, chúng em tính để em ấy lại, nhưng em ấy không chịu.”
Raphtalia với khuôn mặt hiện lên vẻ khó xử, xoa nhẹ đầu Firo.
Tôi vẫn rất ngạc nhiên khi họ có thể vượt qua những dãy núi để đến đây trong một thời gian ngắn đến vậy.
À mà, khi không phải kéo xe thì Firo có thể chạy hết tốc lực, chẳng phải như vậy sao?
“Thậm chí em cứ nghĩ là mình đã không thể đến kịp rồi chứ.”
“Nhưng mọi thứ đều ổn rồi. Atlas-san, chị cũng rất cám ơn em.”
“Toàn bộ đều vì Naofumi-sama.”
Tốt. Vậy là vụ việc đã giải quyết xong. Sau này, tôi còn phải nói chuyện với Gaelion nữa.
“KYUA?”
Gaelion bay đến Taniko và bắt đầu liếm mặt con bé.
Nó trở lại bình thường rồi chứ? Hay chỉ là đang giả đò?
“Gaelion, em ổn chứ?”
“KYUA!”
“Trả lại những thứ ngươi đã lấy từ Firo đây!”
“KYUA!”
Gaelion và Firo lại đang lườm nhau. Tôi bèn chuyển sự chú ý của mình vào con Wrath Dragon.
“Có lẽ tất cả chúng đều ở đó.”
“Con rồng nhỏ đó thực sự là Gaelion sao?”
“Un. Cậu ấy đã cố gắng quá sức nên giờ trở nên nhỏ như thế này đây.”
“Trả lại điểm kinh nghiệm đây!”
Firo hét lên kháng nghị với cái xác của con Wrath Dragon đang tan rã dần.
Con bé thật ngốc nghếch, nhưng lại rất dễ thương.
Nhưng Raphtalia lại ‘ngon’ hơn.
... Chết thật.
Tôi đã từng đang nắm tay và còn nằm ngủ bên cạnh cô gái và đứa trẻ này sao?
Ngay cả với Raphtalia, hẳn là em ấy có tình cảm yêu đương đối với tôi.
Chắc chẳng thể nào sai được.
“Ư-ưm...”
Tôi cố gắng nói chuyện với Raphtalia mà không gây ra cảm giác khó chịu.
Nhưng những gì thoát ra từ miệng tôi lại chỉ được có chừng đó.
“A, Naofumi-sama...?”
Raphtalia nghiêng đầu nhìn tôi đầy mê hoặc.
Uwa, tim tôi đến nhảy ra khỏi lồng ngực mất thôi.
“Ano, ngài là Naofumi-sama, phải không?”
“Đu-Đúng rồi.”
“Nhưng ngài trông là lạ sao ấy.”
“Là lạ?”
“Ánh mắt của ngài, nó... Kỳ lạ sao ấy. Hơn cả chính là bầu không khí xung quanh ngài nữa.”
“Vậy sao?”
Đây là một cô gái luôn ngưỡng mộ tôi. Một cô gái đã du hành và chiến đấu cùng với tôi gần như mọi lúc.
Được rồi, khi về đến làng, tối nay trước lúc đi ngủ tôi sẽ tìm một vài câu nói thật ‘cliché’ mới được.
...? Cái gì? Tôi đã từng bị chấn thương tinh thần nặng nề mà.
Hình như tôi đã quên đi điều gì đó.
Không. Dạo gần đây, Raphtalia đã rất nỗ lực.
Trước hết tôi phải khen ngợi em ấy.
“Em đã cứu bọn anh. Cám ơn em. Thực sự thì bọn anh đã gặp không ít rắc rối. Mọi sự được như thế này đều nhờ vào em đấy.”
“Naofumi-sama!?”
“Nếu em muốn, 2 chúng ta có thể nói chuyện nhiều hơn tối nay.”
“Naofumi-sama, ngài chắc chắn là đang hành xử rất lạ lùng. Ánh mắt của ngài rất kỳ lạ và từ trước đến giờ ngài chưa bao giờ có kiểu cười mang lại cảm giác ghê sợ thế này. Cách nói chuyện của ngài cũng rất quái lạ. Bộ đã có chuyện gì xảy ra trong lúc em đi tu luyện sao?”
“À, đã có khá nhiều thứ bị con rồng, giờ đã là cái xác nằm kia, hút đi từ Naofumi, nên anh ta mới thành như vậy. Dù kỹ năng chiến đấu vẫn ổn, nhưng anh ta lại gây ra cảm giác ghê ghê.”
Hết chuyện rồi sao mà Melty đưa ra một lời giải thích lạ lùng như vậy chứ.
“Melty, sao cô nói chuyện thất lễ thế hả?”
Tôi véo má của Melty và nói một cách đầy tự mãn.
Tôi đã luôn muốn thử làm như vậy.
“Chắc chắn là không ổn rồiーーー!” X2
Cả Melty và Raphtalia đều chỉ vào tôi mà lớn giọng hét lên.
Bọn họ đang nói về cái gì vậy?
“Tôi rất lo lắng đến mối quan hệ sau này với Melty――”
“Im đi cho tôi!”
Chẳng hiểu vì sao, nhưng Melty đỏ mặt và lùi lại vài bước. Còn Raphtalia và những người khác thầm thì điều gì đó với nhau.
3 cô gái xinh đẹp Raphtalia, Melty và Atlas đang tụm lại với nhau. Thật là một cảnh tượng hoàn hảo!
“Chúng ta cần phải làm gì để khiến cho Naofumi-sama trở lại như cũ đây?”
“Dù có thế nào thì em vẫn theo Naofumi-sama.”
“Nói cái gì vậy? Cái người đáng ghê sợ đằng kia chẳng thể nào là Naofumi mà chúng ta biết được.”
“Phần nền tảng vẫn như vậy thôi. Naofumi-sama trong tình trạng này chắc chắn sẽ dễ tìm được hạnh phúc hơn. Raphtalia-san, xin hãy chấp nhận Naofumi-sama như vậy đi.”
“Không bao giờ!”
Em ấy thẳng thừng phản bác lời nói của Atlas, và quay sang phía Sadina và Rat.
Đúng rồi. Raphtalia vốn khác biệt với bọn họ mà.
Chỉ cần nhìn em ấy cũng đủ khiến tôi cảm thấy mình thật may mắn.
Tuy cảm thấy... Là lạ sao ấy, nhưng tôi chẳng bận tâm do hôm nay tôi cảm thấy rất tuyệt.
“Hai chị có biết cách nào để làm cho Naofumi-sama trở lại như cũ không?”
“Thôi nào~. Onee-san sao biết được~.”
“Sao chúng ta không thử ném ngài ấy vào đống xác của con rồng đang từ từ tan thành nước kia thử xem?”
Theo cách nào đó, cả Sadina cũng chỉ vào con rồng mà Rat vừa mới nói tới.
Nghe vậy, Raphtalia liền tiến gần đến chỗ tôi và bất chợt chộp lấy 2 vai tôi.
Tim tôi như muốn đập loạn nhịp khi tôi nhìn thẳng vào mắt của em ấy.
Và rồi...
“Kh-Khoan đã! Các người đang tính làm gì vậy!?”
Raphtalia và Melty, cùng với sự hợp tác của Rat và Sadina, cả 4 người bọn họ nhấc bổng tôi lên và ném tôi vào xác con rồng.
“Em rất xin lỗi, Naofumi-sama, nhưng... Xin ngài hãy quay trở lại như cũ đi.”
“Nếu Naofumi-chan bị hút vào con rồng thì chúng ta sẽ gặp rắc rối to. Raphtalia-chan, chúc em may mắn nhé.”
“Ể!?” X 3
Phải suy nghĩ trước khi ném chứ!
Mấy người này muốn làm gì vậy? Cứ bảo tôi là ghê tởm mãi, thô lỗ cũng vừa phải thôi chứ!
“Chủ Nhân~ ngài đang làm gì vậy? Cho Firo tham gia với~”
Rồi Firo bò đến bên cạnh tôi trong cái xác con rồng.
Vào lúc đó...
“Raphtalia! Em...!”
Một âm thanh lớn vang lên, và cái Khiên bắt đầu hút lấy thứ gì đó.
Đồng thời, có cảm giác như một thứ gì đó cũng đang từ từ chảy vào Firo.
... Tôi đã quên đi cái gì vậy?
Là nỗi căm hận của tôi đối với con Witch và bọn người của thế giới này.
Nếu như ban đầu tôi đi lầm đường thì chẳng lẽ tôi sẽ trở nên ghê tởm đến như vậy sao?
Chắc tôi mất trí rồi. Cố gắng tán tỉnh một Raphtalia xuất sắc luôn luôn đặt nhiệm vụ lên hàng đầu.
Thậm chí tôi còn nhìn Melty với Atlas bằng ánh mắt ‘dê cụ’ nữa! Tôi là tên Motoyasu của trước đây chắc?
“Fumu... Ta đã gây rắc rối cho mọi người rồi.”
Chết tiệt, tôi vẫn còn nhớ những gì vừa xảy ra ban nãy.
Chỉ nghĩ về nó cũng quá đủ khiển tôi phát ốm.
Tôi vừa hành xử y như một con thú trong thời kỳ động dục.
Tuy nhiên, vào lúc cuối cùng tôi đã định nói cái gì thế?
... Quên đi.
Đó là chuyện của quá khứ rồi.
Ý tôi là, thà ở trong trạng thái căm phẫn còn hơn là ở trong bản tính thực sự của tôi nhiều, phải không?
... Ít ra thì nó vẫn còn tốt chán so với cái tình trạng vừa nãy.
Phải ngừng suy nghĩ về nó thôi.
“A, ánh mắt của ngài đã trở lại bình thường rồi.”
“Naofumi-chan như thế trông hấp dẫn hơn nhiều~”
“Hả? Mấy người nói cái quái gì vậy?”
“Un, như thế này rõ ràng là tốt nhất.”
Có vẻ như mọi người đều chỉ cần liếc mắt là thấy được sự thay đổi trong tính cách của tôi.
“Raphtalia, em đã cứu mọi người. Bây giờ chúng ta sẽ quay trở về làng. Còn em, em sẽ làm gì?”
“Em cũng sẽ cùng đi về làng, nhưng sau đó em phải quay lại đó để tiếp tục học tập bà Cố Vấn Chiến Đấu.”
“Vậy sao. Ta rất xin lỗi vì đã cắt ngang việc tu hành của em.”
“Không sao đâu, vì đây là trường hợp khẩn cấp, nên cũng chẳng còn cách nào khác.”
Tôi chuyển sang nhìn Gaelion.
“KYUA?”
“Bây giờ thì mau giải thích cho ta nghe coi.”
Tôi nhớ rõ là nó có nói chuyện trước đó.
Mặc dù đó chỉ là thì thầm vào tai tôi.
“KYUA!”
Nó vui vẻ bay đến chỗ tôi.
Tôi trừng mắt nhìn nó nhưng vẫn chẳng có thay đổi gì trong thái độ của nó cả.
Có lẽ nó đã trở lại bình thường rồi chăng?
“A~! Chỉ có Firo là người duy nhất được chơi với Chủ Nhân thôi!”
“Lũ Pet này ồn ào quá! Đến lúc trở về làng rồi. Nhân tiện, Firo, tình trạng của em sao rồi?”
“Cơ thể thấy khỏe hơn rồi, nhưng... Firo không nghĩ mình đã lấy lại được quá nhiều từ Gaelion.”
Tôi nhìn vào status của Firo.
Lv của Firo hiện đang là... 41. Tụt xuống nhiều quá.
Trái ngược với con bé, Lv của Gaelion, sau khi đã tách ra khỏi lời nguyền của con Wrath Dragon, là 60.
Mức Lv của cả 2 đã đảo ngược với nhau.
“Trả chúng đây!”
“KYUA!”
Và 2 đứa lại trừng mắt nhìn nhau *xoẹt xoẹt*.
“KYUA! KYUA KYUA!”
“Gaelion đang nói, ‘Tôi không biết gì hết, nhưng ngài Khiên Hiệp Sĩ thích Gaelion hơn’.”
“Muー!”
Gaelion tấn công trước. Nó cười và dùng cái đuôi ngắn cũn của mình đánh vào má của Firo.
“Trả lại đây. Trả lại đây. Trả lại đây.”
“KYUA! KYUA! KYUA!”
Rồi 2 đứa lao vào nhau ẩu đả.
Mặc dù Gaelion là nguyên nhân của toàn bộ chuyện này, nhưng trông nó chẳng có vẻ gì là hối lỗi. Nó lại còn giả vờ ngơ ngáo không biết gì nữa.
Tôi ghét kiểu hành động đó. Tôi sẽ bắt nó phải chịu phạt cho toàn bộ vụ rắc rối lần này.
“Được rồi, Gaelion, hãy trả lại chúng cho Firo đi. Nếu ngươi trở thành ‘đồ ăn’ cho Firo, chắc có lẽ con bé sẽ lấy lại được một ít đấy!?”
Tôi nhanh tay chộp lấy Gaelion và đưa nó đến gần miệng của Firo.
“KYUAAAA...!?”
“ĐỪNG!”
Taniko liền ngăn cản tôi.
“Muー! Chủ Nhân, ngài vừa tính cho Firo ăn cái gì đó!?”
“Chẳng phải nhóc rất háo ăn sao, thịt rồng rất ‘ngon bổ dưỡng’ đấy.”
“Mu, thịt rồng, khôngー!”
A, háo ăn như con nhóc này mà cũng chê đồ ăn sao?
Trước đây con nhóc này làm quái có thứ gì mà không đớp đâu.
“Đừng kén cá chọn canh như vậy. Ăn đi, Firo.”
“Khôngー!”
“Naofumi-sama... Xin đừng tạo cho Firo thói quen ăn uống kỳ lạ nữa.”
“Đây chính là hình phạt của con bé. Anh cần phải cho Firo biết được cái từ ‘sợ hãi’ nó đánh vần như thế nào.”
“Khôngー!”
“Đừng bắt Firo-chan làm chuyện kỳ quái nữa!”
Lần này, đến lượt Melty bước lên để bảo vệ Firo.
Và cô bé bắt đầu lườm Taniko.
“Con rồng đó là nguyên nhân của vụ rối loạn lần này. Hãy tống khứ nó đi.”