Ngay khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy những cơn đau đồng loạt chạy trên khắp cơ thể.
“Naofumi-sama!”
Tôi mở mắt ra, và nhỏm người dậy. Raphtalia đang ngủ trên cái ghế bên cạnh cũng bừng tỉnh.
“Ta không sao.”
Rất có khả năng nếu không có chiếc khiên, sẽ không còn khả năng phiên dịch ngôn ngữ nữa, thế nhưng chiếc khiên... Ngay cả khi không còn tồn tại ở bên cạnh tôi, nó vẫn đang cho tôi mượn sức mạnh.
Tôi chịu đựng cơn đau và đứng dậy.
Cảm giác cứ như nỗi đau đang dần dần rơi ra khỏi cơ thể.
“Ren và những người khác đang trong buổi hội nghị à?”
“Vâng... Sau khi đó, chúng ta đã chạy thoát được, nhưng sư phụ thì...”
“Ta biết rồi.”
“Rafu~”
Raph-chan chui ra từ dưới gầm giường và nhảy lên người tôi.
Tôi bắt đầu vuốt ve nó, và nói.
“Ta không sao. Tốt lắm nhóc. Nhờ ngươi mà chúng ta đã có thể trốn thoát.”
“Naofumi-sama?”
“Ngay cả khi bị mất ý thức, ta vẫn có thể cảm nhận được thế giới thông qua vũ khí. Ta đại khái nắm được tình hình rồi. Nữ Hoàng... Đã... Đúng chứ?”
“... Vâng. 2 ngày sau khi rời Faubley... Việc trị liệu không có kết quả...”
“Hiểu rồi.”
“Hiện giờ, Melty-chan và Firo-chan đều đang tham gia lễ tang.”
“...”
“Ngài định làm gì?”
“Định sẽ đánh thức ‘Hiệp Sĩ đang nhắm mắt cuối cùng của hiện tại’.”
Toàn thể nhân dân của quốc gia đều tham gia lễ tang, ai ai cũng đang khóc.
Dĩ nhiên, phân biệt xem ai khóc thật, ai khóc giả là không thể nào.
Nhưng trong những sự kiện trong nửa năm vừa qua, Nữ Hoàng đã thực hiện cải tổ trên diện rộng.
Bởi vì nguyên nhân đó, có những người trở nên giàu có, và cũng bởi vì nguyên nhân đó, có những người trở nên khốn cùng.
Sau tang lễ... Một bóng hình đơn lẻ đứng yên lặng trước quan tài Nữ Hoàng đang bình yên say ngủ.
Ở phía sau lưng người đó, Melty với đôi mắt đỏ hoe nắm tay Firo.
“Melty.”
“A, Naofumi!”
Melty vừa khóc vừa chạy về phía tôi.
“Mẫu thân... Đã...!”
“Rất xin lỗi... Vì đã không thể bảo vệ được bà ấy.”
“Không... Naofumi đã dùng cả tính mạng để bảo vệ Mẫu Thân. Firo-chan, Raphtalia-san... Rất nhiều người cũng đã nói thế. Và tôi cũng đã thấy cả vết thương của anh.”
“Dù vậy, tôi vẫn không thể bảo vệ được.”
Đúng thế, tôi không thể bảo vệ được Nữ Hoàng.
Nữ Hoàng đã hết lòng hỗ trợ cho tôi.
Bà ta đã cho tôi mượn sức mạnh của mình mà không hề lừa dối, còn lay động cả đất nước chỉ vì viện trợ cho tôi.
“Melty, không cần phải kìm nén đâu. Vì tôi không thể làm gì... Nên có ghét tôi cũng không sao.”
“U, Uaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Làm theo lời của tôi, những giọt nước mắt chảy dài khỏi đôi mắt của Melty, cô bé vừa đấm vào ngực tôi thùm thụp.
Bởi vì không còn sự bảo vệ của chiếc khiên, nên cũng khá đau.
Thế nhưng, đây là cảm xúc tôi cần phải chịu đựng.
Bị tiếng khóc của Melty ‘lôi kéo’, Firo cũng bắt đầu khóc.
Phải mất một lúc, tôi mới có thể dỗ dành cả hai.
“Xin lỗi, Naofumi.”
“Không sao đâu. Nếu chuyện đó khiến cô đỡ hơn, thì không sao cả.”
“... Cám ơn.”
Melty đứng dậy, và bước ra khỏi giáo hội.
“Có chắc là cô không cần ở lại chứ?”
“Tôi đã nói lời tạm biệt với Mẫu thân rồi. Bây giờ, tôi cần phải hoàn thành việc chuẩn bị cho chiến tranh.”
“Vậy à... Mạnh mẽ lắm.”
“Firo-chan!”
“Un!”
Melty cưỡi lên Firo, và chạy đi. Có lẽ là đến tham dự vào buổi hội nghị của nhóm Ren.
“Được rồi.”
Tôi bước lại gần tới người đang đứng sững sờ trước quan tài của Nữ Hoàng... Trash.
Gương mặt của Nữ Hoàng vẫn đẹp như vậy.
Trông giống như bà ta sẽ tỉnh lại bất kỳ lúc nào.
Trash im lặng nhìn vào thân thể của Nữ Hoàng.
Bất kể chuyện gì đã xảy ra, hắn vẫn yêu bà. Vũ Khí Truyền Thuyết đã cho tôi thấy điều đó.
Mặc dù đã nhận ra tôi đang đến gần, nhưng Trash vẫn tiếp tục nhìn vào Nữ Hoàng.
“... Ngươi đến để chế nhạo ta sao? Ta, kẻ ngu ngốc, không thể bảo vệ được bất cứ thứ gì quý gía đối với mình?”
“Không.”
Tôi đặt một bó hoa lên quan tài của Nữ Hoàng.
Dù đó chỉ là một hành động đơn giản, nhưng cảm giác buồn bã vẫn dâng lên trong tim tôi.
Nữ Hoàng đã luôn cho tôi mượn sức mạnh.
Đó là vì sao tôi ít nhất sẽ đáp lại những nguyện ước của bà ta.
Vốn dĩ, nếu không có bà ta, chắc chắn là tôi đã vượt biên sang Silt Welt, rồi sau đó lại xúi giục gây chiến với Melromark.
Nhưng do những nỗ lực liên tục của Nữ Hoàng, Melromark và Silt Welt đã không còn chiến tranh.
Giờ thì tôi đã hiểu.
Tôi đã hiểu việc đó khó đến thế nào.
Bọn quý tộc trong nước, và tôn giáo dường như, về cơ bản, là ghét tôi.
Rất nhiều cuộc đàm phán chắc hẳn đã diễn ra mà tôi không hề biết.
Nếu không, bà ta đã chẳng thể có nhiều sự vụ phải làm như vậy.
Nữ Hoàng nỗ lực như vậy đấy, đã làm rất nhiều việc cho đất nước, cho thế giới này. Nhưng bà ta không cần được đền dáp.
Không biết bao nhiêu lần, bà ta đã cố gắng hết lần này đến lần khác để uốn nắn lại cho cô con gái. Dám cá là đã phải làm rất nhiều, ngay trước cả khi tôi đến.
Nhưng con gái bà vẫn không chịu mở lòng. Con ả chỉ đơn giản là vì dục vọng của bản thân mà đá ngã người khác xuống đất, rồi cười nhạo sự bất hạnh của bọn họ.
Tôi đã hiểu vì sao bà lại tuyệt vọng tìm mọi cách xoa dịu trước khi cho tôi xử người thân của mình.
Nếu vào lúc đó, tôi giết chết bọn chúng, rồi tung tin ra khắp thế giới, chắn hẳn chuyện ngày hôm nay sẽ không thể nào xảy ra.
Thế nhưng, suy nghĩ này bây giờ là vô nghĩa rồi.
Con gái dẫm đạp lên tình mẫu tử, đến mức lấy cả mạng của Nữ Hoàng.
Chồng bà ta, Trash, thì chỉ có thể đứng nhìn khung cảnh đó.
“Khiên Hiệp Sĩ. Hãy gánh lấy đất nước này... Ta không thể chiến đấu.”
Tôi giận dữ nắm lấy cổ áo Trash.
“Vợ ngươi có bảo ngươi giao đất nước này cho ta à!? Bà ta đã bày tỏ điều gì, chẳng lẽ ngay cả cái đó mà ngươi còn không hiểu sao!”
Trước câu hỏi của tôi, Trash biểu lộ vẻ giận dữ trong một thoáng chốc.
Nhưng lại nhanh chóng biến mất, và hắn đảo mắt nhìn sang nơi khác.
“Vậy ngươi muốn ta làm gì? Ta...”
“Vậy ngươi cứ đứng đó khóc than thì Nữ Hoàng có sống lại không? Nếu ta cứ tiếp tục khẩn cầu, liệu Atlas có thể quay trở lại sao? Nếu như ta cứ tin tưởng sẽ có kỳ tích, thì thế giới sẽ hòa bình à!”
“Im đi! Ngươi... Ngươi...”
Trash nổi giận, và vung nắm đấm đấm tôi.
Tôi dễ dàng né khỏi nắm đấm của hắn, còn hắn trừng mắt nhìn tôi, như thể vừa tìm được một nơi để trút giận.
“Ngươi nghĩ ta hoàn toàn không biết gì sao?”
“...”
Tôi... Im lặng nghĩ về chuyện của Atlas.
Trong chiếc khiên của tôi, là một cô gái trẻ cứ luôn nhẹ nhàng nói với tôi, một cô gái không còn trên cõi đời này nữa.
Để bảo vệ chúng tôi, con bé đã hy sinh cả thân mình.
“Ta sẽ trả thù cho Atlas. Nhân tiện sẽ xử tử cả đứa con gái Witch của ngươi. Chắc chắn ả ta sẽ là mối tai họa cho thế giới.”
Tôi sẽ nói rõ trực tiếp hành động của tôi đối với hắn.
Này tinh linh, nếu thế này mà vẫn không được, ngươi hãy từ bỏ đi.
“Nếu chuyện đó xảy ra, Melromark sẽ là của ta. Không, cả Faubley cũng sẽ rơi vào tay ta, và cả thế giới này nữa.”
“Gì hả?”
“Silt Welt là quốc gia xem Khiên Hiệp Sĩ như thần linh. Dám chắc họ sẽ rất vui vẻ phục tùng dưới trướng ta. Melromark đã là của ta luôn rồi, tiếp đó sẽ là Faubley... Ta sẽ nắm quyền kiểm soát của tất cả nước lớn, tuyệt nhỉ? Ahahaha, một quốc gia mới sẽ được thành lập.”
“Ku...”
“Nếu là vậy, Trash, ngươi sẽ là đứa đầu tiên trong danh sách bị tử hình. Trong vai trò một Hiệp Sĩ vô dụng. Có lẽ tiếp đến sẽ là Melty nhỉ. Dường như con bé đang hiểu lầm rằng ta là người tốt, nên chắc chắn là sẽ có cảnh thú vị để coi đây. Hay là ta thực hiện theo mong muốn của vợ ngươi, biến con bé thành nô lệ tình dục?”
Nếu Melty mà nghe được, thế nào tôi cũng sẽ bị giết cho xem.
Vì không còn khiên, nên Ma pháp của Melty chắc sẽ đau lắm đây. Thật may là cô bé đã đi rồi.
Nhưng đến mức này, chắc chắn Trash sẽ tức giận thôi.
“Ta sẽ không cho ngươi làm điều đó!”
Trash nghiến chặt răng, và đấm vào mặt tôi.
Tôi thì... Chỉ im lặng chịu đựng nắm đấm của hắn.
Tôi không biết Lv của hắn cao đến mức nào.
Chưa từng nghe tới việc theo thời gian con người sẽ yếu đi, nên tôi không hề biết.
Đằng nào thì, vì chiếc khiên đang ‘nghỉ đông’, nên tôi nếm thấy vị máu trên đầu lưỡi.
“Ta... Ta là người sẽ bảo vệ Melromark mà Milleria vẫn luôn yêu quý! Làm sao ta lại có thể để kẻ như ngươi cướp đi được!”
“... Đúng thế. Nên là như thế. Nếu cố gắng, ngươi sẽ làm được.”
“Cái...”
Đối với câu nói của tôi, Trash im lặng.
“Ta hỏi lại lần nữa. Vợ ngươi có bảo giao đất nước lại cho ta không? Câu trả lời là không. Bà giao lại cho ngươi! Trượng Hiệp Sĩ, và cũng là Anh Trí Hiền Vương! Ngươi... Cần phải tôn vinh di nguyện của người phụ nữ ngươi yêu thương hơn hết thảy mọi thứ!”
Trash mở to mắt, và lui về sau một bước.
Rồi, lau đi nước mắt.
“Đúng thế... Con mắt của ta đã bị che mờ. Ta đã lạc mất chính mình, và từ chối mở mắt ra. Vì đau thương, mà đã giao phó bản thân cho nỗi hủ bại với danh nghĩa là ‘chỉ cần bảo vệ được những người quan trọng’. Và ngươi, Khiên... Iwatani-dono, ta đã áp đặt sự thù hằn cá nhân lên anh.”
Trong mắt Trash, tôi nhìn thấy được khí phách khi hắn đang chống lại tôi, lúc trước khi Nữ Hoàng về đến... Không, còn hơn cả thế nữa.
“Vợ ta giao phó đất nước lại cho ta. Nên nhiệm vụ của ta là thực hiện di nguyện đó. Ta sẽ không xin anh tha thứ. Nhưng liệu anh sẽ chiến đấu cùng ta để bảo vệ đất nước này? Không, xin hãy giúp ta chiến đấu!”
Trash khom người, và cầu khẩn tôi.
“Ngẩng đầu lên. Lúc này không cần làm vậy... Ta cũng sẽ thực hiện lời hứa của mình với Nữ Hoàng. Ta không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.”
Nữ Hoàng đã nhờ tôi giúp bảo vệ đất nước này.
Vì lý do đó, tôi sẽ trợ giúp hết mức có thể.
Vì Nữ Hoàng, người đã bảo vệ mảnh đất này đến hơi thở cuối cùng, bản thân tôi cũng phải làm gì đó.
Faubley đã trở thành cái ổ chứa toàn những kẻ bại hoại của thế giới. Để có thể dọn sạch mớ rác rưởi kia, tôi buộc lòng phải chiến đấu.
“Toi sẽ không ngẩng lên! Khi nhớ lại những gì đã làm cho Iwatani-dono, tôi biết không đời nào mình sẽ được tha thứ. Và bởi sự ngu dốt của chính mình, vợ ta... Không có cách nào ta có thể bù đắp cho sự mất mát đó!”
“... Đúng thế. Ngay trong tình huống này, khi nhớ lại những gì ngươi đã làm với ta, ta không thể tha thứ cho ngươi đơn giản thế được... Nhưng...”
Giống như Ren, Motoyasu, và Itsuki đã thay đổi, và như tôi đã tự đổi thay, người đàn ông này cũng có thể thay đổi.
Dẫu đó có là việc không thể được tha thứ, hắn vẫn có thể tự mình chuộc lỗi.
Vì Nữ Hoàng, ít nhất, tôi cũng sẽ cho hắn một cơ hội.
“Kể từ bây giờ, ngươi sẽ thay đổi chứ? Vậy thì, không phải bằng lời nói, hãy thể hiện bằng hành động đi.”
“Rõ!”
“Vậy còn ở đây làm gì? Nhanh chóng đi và hành động vì đất nước này đi!”
“Vâng!”
Trash đứng dậy, và với vẻ mặt sáng ngời, hắn chào tôi.
Như thể đáp lại Trash, một cây trượng xuất hiện trước mặt hắn.
“Đây là...”
“Cuối cùng thì ngươi cũng đã cảm nhận được rồi à.”
Khi ánh sáng bao quanh nó tắt đi. Ông ta đã được chọn làm Hiệp Sĩ một lần nữa.
Tinh Linh của Trượng.
Tôi đã giữ đúng lời hứa của mình.
“... Ta đi thôi, Iwatani-dono.”
“Được, Anh Trí Hiền Vương.”
“Không, tôi đã không thể bảo vệ được những người mà tôi yêu thương. Với một kẻ ngu ngốc như tôi, không có cái tên nào thích hợp bằng Trash cả.”
“...” ಠ_ಠ
“Tôi là Trash. Những việc đã xảy ra chính là kết quả của mọi hành động của tôi. Từ giờ trở đi, xin hãy tiếp tục gọi tôi là Trash.”
Ông ta cứ như là một con người khác vậy.
Người ta thường bảo rằng những kẻ tự gọi mình là Hiền Giả (người có đức có tài), đa số đều chẳng phải là những kẻ đứng đắn, thế nhưng, từ một kẻ tự gọi mình là Rác Rưởi thì sẽ như thế nào đây?
Ít nhất, tôi cho rằng ông ta vẫn còn tốt chán so với mấy kẻ đó.
“... Được. Trash, phần tác chiến nhờ ông đấy. Ta chờ mong vào những chiến lược ở trong đầu của vị Anh Trí Hiền Vương.”
“Hãy cứ giao cho tôi. Chúng ta sẽ cùng nhau tiêu diệt kẻ địch với thương vong thấp nhất.”
Chúng tôi quay lưng về phía chiếc quan tài của Nữ Hoàng, và yên lặng... Bước về phía trước.