Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 7: Lời cáo buộc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngay khi đến Lâu đài, các hiệp sĩ vẫn thúc giáo vào lưng và áp giải tôi – trên người vẫn mặc duy nhất mỗi bộ đồ lót – vào phòng yết kiến để gặp nhà vua. Thoạt nhìn nét mặt của họ có vẻ ‘sưng sỉa’, nhà vua và viên đại thần đang chờ tôi ở đó.

Cùng với...

“Mine!”

Hiện diện tại đó không chỉ có Ren, Motoyasu, Itsuki và những đồng hành khác mà còn cả Mine. Tuy nhiên khi tôi cất tiếng gọi thì cô ấy rụt người lại, trốn sau lưng Motoyasu và trừng mắt nhìn tôi.

“Hở? Thái độ vậy là sao?”

Mọi người ở đó nhìn tôi chằm chằm vào tôi như thể đang nhìn một tên tội phạm.

“Ngươi dám nói ngươi không nhớ gì sao?”

Motoyasu hỏi tôi bằng giọng đe dọa. Cái quái quỷ gì đang xảy ra vậy nè?

“Tôi không nhớ cái g-...?”

Đột nhiên tôi nhận ra rằng Motoyasu đang mặc bộ Chainmail của tôi!

“Khoan đã nào!... Ngươi! Ngươi chính là tên trộm!”

“Ngươi là ai mà dám buộc tội người khác? Ta chưa từng nghĩ rằng ngươi lại hạ tiện đến vậy... Đồ vô lại!”

“Đồ vô lại? Ngươi đang nói vớ vẩn gì vậy?”

Lúc đó, bầu không khí trong phòng yết kiến chợt thay đổi, tràn ngập cảm giác giống như trong một tòa án xét xử.

“A. Xin hãy tuyên bố lời cáo buộc chống lại Khiên Hiệp Sĩ.”

“Cáo buộc? Các người đang nói gì vậy?”

“T-Tối qua, ngài Khiên Hiệp Sĩ uống say, lao vào phòng tôi, và... Và... Đè nghiến tôi xuống giường, bất chấp ý muốn của tôi.”

“Hả-ả?”

“Ngài ấy... Ngài ấy nói rằng đêm vẫn còn sớm lắm (ý là ‘đêm xuân vẫn còn dài lắm’ ấy: D) rồi bắt đầu x-xé quần áo tôi...”

Mine bám chặt vào lưng Motoyasu, sụt sùi khóc và thốt ra lời buộc tội tôi.

“Rất đáng sợ... Tôi chỉ đủ sức vùng chạy khỏi phòng và hét lên cầu cứu. Rất may là Ngài Motoyasu kịp đến cứu tôi.”

“Hở?”

Mấy cái chuyện đó từ chỗ nào nhảy ra vậy? Tôi chỉ nhớ là tối qua mình đã leo lên giường sớm và ngủ vùi như một đứa trẻ con.

Tôi hoang mang nhìn Mine.

“Cô đang nói gì vậy? Tối qua sau khi ăn xong, những việc tôi làm chỉ là lên phòng và đánh một giấc thôi mà.”

“Nói dối. Nếu chỉ như vậy, tại sao Mine lại khóc như thế này?”

“Lý do gì mà ngươi lại che chở cô ta đến vậy? Ngươi gần như chẳng biết gì về cô ta. Ngoài ra, giải thích xem bộ Chainmail đó ngươi lấy từ đâu coi nào.”

Chẳng phải hôm qua là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau sao?

“Cái này hả? Ta chỉ tình cờ gặp Mine khi đang ngồi uống một mình ở quán rượu hôm qua. Chúng ta đã nói chuyện một tí và cô ấy tặng ta món này.”

“Cái gì?”

Dù có nhìn thế nào thì đó vẫn là bộ Chainmail của tôi. Ý tôi là... Vẫn có khả năng Mine mua bộ Chainmail bằng tiền riêng của cô ta, nhưng khả năng đó rất nhỏ – gần bằng 0; Nhưng do bộ Chainmail của tôi biến mất, và ngay sau đó, Motoyasu nhận được bộ này, à thì... Chẳng phải chuyện này rất đáng nghi sao?

Tôi cứ cãi lý với Motoyasu thế này cũng chẳng được gì, tôi quay sang nói trực tiếp với nhà vua.

“Bệ Hạ. Một tên trộm cướp mất tất cả vật sỡ hữu của tôi ngay trong đêm qua. Tôi cầu xin ngài, hãy giúp tôi điều tra và bắt giữ kẻ đó.”

“Im ngay! Tên khốn không bằng cầm thú!”

Chương 7 – Lời Cáo Buộc 1

Nhà vua thẳng thừng bác bỏ lời cầu xin của tôi.

“Thực hiện hành vi cưỡng ép quan hệ lên một công dân ở quốc gia của ta là tội nghiêm trọng, không thể tha thứ. Nếu nhà ngươi không phải là một Anh Hùng thì ta đã ra lệnh tử hình ngay tại đó rồi.”

“Tôi đang cố nói với ngài rằng đó chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi không có làm gì hết!”

Tuy vậy, bất cứ ai trong chính căn phòng này đều quyết rằng tôi có tội. Tôi cảm giác như là toàn bộ thế giới này đang sụp đổ dưới chân tôi.

Đây là chuyện gì? Đây là chuyện gì? RỐT CUỘC CHUYỆN QUÁI GÌ ĐANG DIỄN RA ĐÂY?

Vì lý do gì mà tôi phải chịu sự sỉ nhục như thế này cho việc mà tôi chẳng hề làm???

Rồi chuyện đó xảy ra. Ngay khi chắc rằng không có ai nhìn mình, thái độ của Mine thay đổi tức thì. Một nụ cười thỏa mãn hiện lên trên gương mặt của cô ta, và cô ta thè lưỡi chế nhạo tôi.

Đến đây tôi đã hiểu rồi!

Khi nhìn trừng vào Motoyasu, tôi cảm thấy một cảm xúc đen tối, khủng khiếp bắt đầu dâng lên từ tận sâu trong tâm can.

“Ngươi... Các ngươi cố tình làm vậy! Chỉ vì ngươi không vừa ý với số vàng và trang bị ta nhận được nên mới dựng lên mọi chuyện vu oan cho ta!”

Tôi phẫn nộ chỉ thẳng ngón tay vào Motoyasu, đến tôi còn thấy ngạc nhiên khi nghe giọng của mình chửi ầm lên như vậy.

“Ha! Ai mà lại tin lời của kẻ cưỡng hiếp đáng bị nguyền rủa chứ!”

Motoyasu bước lên trước chắn giữa tôi và Mine như để chắn cái nhìn bẩn thỉu của tôi lên Mine. Hắn hành động như đang tự coi mình là một người hùng đang giúp đỡ cho một người bị hại đầy bất hạnh.

“Đừng đùa với ta! Đó là việc đã xảy ra, đúng chứ? Ngươi đã lên kế hoạch chuyện này để ‘lột’ tiền và trang bị của ta.”

Có lẽ hắn ta biết rằng cuối cùng rồi tôi cũng sẽ mua cho Mine rất nhiều đồ ‘ngon’ để bù vào điểm yếu của tôi – không thể tấn công được. Kế hoạch của hắn có lẽ là nhờ Mine ‘vắt kiệt’ tôi hết mức có thể rồi sau đó bỏ đi với mớ tiền còn sót lại. Tóm lại, ‘trò chơi’ này nhằm loại bỏ tôi ngay từ đầu và cũng để đảm bảo rằng bọn chúng vô can.

... Đậu đen rau muống! Các người làm tốt lắm!

Nghĩ lại thì ả ta chưa một lần gọi tên tôi, đúng vậy. Có phải đó là cách ả ta ám chỉ rằng thế giới này dù có ít đi môt Anh hùng cũng vẫn còn tốt chán chăng?

“Đến thế giới khác rồi còn dám làm cả chuyện đó với cả người đồng đội duy nhất của hắn à? Đúng là đồ rác rưởi!”

“Cậu nói đúng. Đến cả tôi còn chẳng thể thương hại hắn nữa là!”

Chẳng khách khí chút nào, Ren và Itsuki cũng lên tiếng chỉ trích tôi. Vậy ra ngay từ đàu, bọn chúng đều cùng một giuộc với nhau sao? Chỉ vì tôi là Khiên, chỉ vì tôi yếu, chỉ vì tôi không thể chiến đấu, bọn chúng quyết định dẫm đạp và đá tôi qua một bên vì lợi ích sau này của chúng!

... Bẩn thỉu!

Một lũ hèn nhát bẩn thỉu! Chưa từng có tên nào nào tin tôi. Được lắm, kệ ch* nó! Việc quái gì tôi phải bảo vệ bọn người như chúng chứ? Thế giới này dù có cháy rụi tôi cũng cóc quan tâm!

“... Được, được lắm! Vậy tại sao các người không gởi trả ta về thế giới của ta đi? Bằng cách đó, các người có thể triệu hồi được một Khiên Hiệp Sĩ khác cho các người.”

Thế giới khác? Ha! Hà cớ gì tôi phải đến tận đây để phải chịu đựng như thế này?

“Ngay khi mọi sự không như ý muốn là hắn tìm cách bỏ chạy à? Đáng ghê tởm...!”

“Đồng ý! Bất kỳ ai vứt bỏ nhiệm vụ của mình mà lại còn tấn công phụ nữ thì chỉ là...”

“Cút đi! Kẻ như ngươi không có tư cách làm Anh hùng!”

Tôi chỉ muốn giết hết bọn chúng – Ren, Motoyasu, và Itsuki – tôi muốn giết bọn chúng ngay tại đây. Lẽ ra đây là cơ hội tốt để tôi tận hưởng cuộc hành trình trong thế giới khác của mình, nhưng bọn chúng đã phá hỏng tất cả!

“Vậy, các người còn đợi gì nữa? Không mau trả ta về đi?”

Tuy nhiên tên vua chỉ khoanh chặt tay và chau mày.

“Ta ước chi ta biết cách để gởi trả một Anh hùng như ngươi về với thế giới kia, ta thực lòng ước như vậy! Tuy nhiên, những học giả của ta đã cho biết rằng lần triệu hồi kế tiếp chỉ có thể thực hiện được khi cả 4 vị Anh hùng hiện tại tử vong.”

“.. Cái gì?”

“Sao có thể như vậy...”

“Kh- Không thể nào!”

Cuối cùng thì cả 3 tên Anh hùng còn lại phải nghẹn lời.

Không còn cách nào tôi có thể quay trở về thế giới của chính mình nữa sao?

“Ngài đang nói rằng bọn tôi sẽ bị kẹt ở đây mãi?”

Chắc hẳn đây đúng là trò đùa rồi!

“Các ngươi định bắt ta ra đến khi nào đây.”

Tôi vùng vẫy khỏi gọng kìm của bọn hiệp sĩ.

“Hây! Ngươi nghĩ ngươi đang làm gì vậy hả?”

“Đừng hòng nghĩ đến việc bỏ chạy!”

Kết quả là một tên trong nhóm đó thụi tôi một quả.

*Boang*

Âm thanh nghe tuyệt đấy. Tuy vậy, chẳng đau tí nào. Mà, với tên hiệp sĩ vừa đánh tôi thì không thể nói là chẳng có tí ảnh hưởng nào được. Hắn cố nén đau đớn và nhăn mặt, nắm chặt bàn tay vừa dùng để đấm tôi.

“Rồi sao? Nếu các người không thể trả ta về, các người tính cho ta cái hình phạt gì đây đây?”

Tôi giũ giũ tay để rũ bỏ cái cảm giác tê liệt do bị khóa tay và hỏi tên vua.

“... Bởi vì Nhà ngươi tồn tại là để chiến đấu chống lại Đợt Sóng Tai Ương, nên sẽ không có hình phạt chính thức nào cho ngươi. Nhưng,... Mọi công dân đã biết về tội lỗi của nhà ngươi, đó sẽ là hình phạt của ngươi. Đừng bao giờ hy vọng tìm được việc làm trong vương quốc của ta.”

“Ôi trời! Ngài thật là Rộng Lượng làm sao!”

Tóm lại, ông ta bảo tôi tự đi mà tăng Lv và chuẩn bị cho Đợt Sóng với thân phận là một Du Hành Giả!

“Một tháng sau, ngươi sẽ phải quay về đây để chiến đấu. Ngay cả khi ngươi là một tên tội phạm, hay vẫn còn là một Khiên Hiệp Sĩ. Ngươi không có quyền chạy trốn khỏi sứ mạng đó.”

“Hiểu rồi! Rốt cuộc thì ta rất yếu đuối. Và thời gian của ta thì đang bị lãng phí đấy.”

*leng keng*

  1. Đúng rồi. Tôi dã quên khuấy đi mất mớ tiền nhét trong cái Khiên.


“Ê nè! Nhà ngươi muốn thứ này phải không?”

Tôi ném thẳng 30 đồng SC còn lại của mình vào mặt tên Motoyasu.

“Whoa! Ngươi đang làm cái quái...?”

Lẽ dĩ nhiên, Motoyasu lại bắt đầu lải nhải, nhưng tôi mặc kệ hắn ta.

Khi tôi rời khỏi lâu đài, tất cả mọi người đều chỉ trỏ về phía tôi và bắt đầu thầm thì gì đó. Thực tình thì tôi không lấy làm ngạc nhiên cho lắm với cái thực tế là tin đồn loan đi đúng là rất nhanh.

Dù sao đi nữa, tôi đã mất đi cả tiền và cả lòng tin,... Mất đi hết thảy mọi thứ.

Đây đúng là một khởi đầu đầy tệ hại cho một chuyến phiêu lưu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.