“Đây là phòng của nhóm ngài Thương hiệp sĩ, degojaru.”
Sau khi nói vậy, Shadow lập tức biến mất.
Có vẻ như là ẩn thân ở đâu đó để canh phòng, nhưng mà... Để làm gì chứ?
Tôi chẳng có lý do gì mà phải nhã nhặn với con Bitch ấy, cho nên đá cửa xông vào cũng được, nhưng tôi sẽ gõ cửa.
“...”
Không có phản hồi.
Khi tôi tiến vào phòng, đằng đó là con Bitch đang cáu gắt tám chuyện với hai đứa con gái khác.
“–Và như này-”
“Hiểu rồi chứ–?”
Bằng cách nào đó, trông bọn chúng chả khác gì đám đàn bà rẻ tiền. Không phải loại tôi ưa thích gì.
Chúng làm tôi gợi nhớ về hình tượng bọn con gái mà ở thế giới tôi gọi là bọn não rỗng, thể loại lẳng lơ như những gái mại dâm và hay ngồi bắt chéo chân ngồi dưới đất vậy...
Còn không thèm đáp lại tiếng gõ cửa...
Chúng tôi đã từng đối đầu với bọn này, nhưng tất cả sau cùng thì con Bitch này thật sự là rất đáng ghét.
“Này.”
Khi tôi gọi về phía đó, đám đàn bà của Motoyasu lườm lại tôi với thái độ nhạo báng.
“Ta sẽ là người thay thế tạm thời làm đồng đội với các người tới tận tối ngày mai trong chuyến thay đổi nhân sự lần này, Khiên hiệp sĩ.”
Vào lúc này tôi phải giới thiệu bản thân mình, vì thể loại phụ nữ như thế này thường hay cằn nhằn về bất cứ điều gì dù có là nhỏ nhặt nhất.
Tôi phải cẩn thận, không được để hở bất kỳ kẽ hở nào để chúng châm chọc.
“Không thích-...”
“Đúng đấy-...”
“Tch!”
Thái độ bọn chúng thế đấy.
Con Bitch đó còn chẳng có dây thần kinh để mà nhấc lưỡi lên nữa.
Hmm? Khi tôi nhìn kỹ lại, trang phục của nó giờ đã tốt trở lại.
Aah, chắc là tên Motoyasu đã mua cho nó.
Kệ, chẳng sao.
Có đúng là tôi phải đồng hành cùng với con Bitch này một ngày rưỡi nữa ư?
Tha cho tôi đi chứ.
“Ta biết là đột ngột, nhưng lúc này chúng ta nên đi săn quái thú.”
“Eh~”
Đám con gái ngoài con Bitch kia hét lên với cái giọng ngu ngốc đó. Còn Bitch, nó lờ tôi đi.
Tôi cũng chẳng dư hơi đâu mà nói chuyện với hạng người đó. Cả hai bơ nhau đi có lẽ là tốt nhất.
“Để chúng ta nghỉ đi.”
“Đúng đấy.”
“Sao ngươi không tự đi mà làm đi–”
Đúng là đám rắc rối. Buổi săn quái có nguy cơ bị trì hoãn...
“Điều đó là có vấn đề, degojaru.”
Giọng nói phát ra từ phía bức tường.
... Haa.
“Và, đây là những người được chỉ định từ quốc gia đến. Nếu các ngươi không tuân lời, ta thắc mắc điều gì sẽ xảy ra cho địa vị ngài Thương hiệp sĩ yêu dấu của các ngươi đấy...?”
Sau khi tôi dứt lời, cả đám bọn chúng lập tức đứng dậy và bắt đầu chuẩn bị.
Tên... Tôi đã không hỏi, nhưng vâng. Từ đầu tôi đã chẳng muốn biết.
Sau tất cả, điều này là hoàn toàn bất khả thi khi phải đồng hành cùng con Bitch này sau tất cả sự việc xảy ra.
“Chúng ta sẽ thành lập một nhóm.”
Mời chúng lập một nhóm ư.
Khi tôi biểu hiện ra một bộ mặt khó chịu thì đám đó cũng tương tự như vậy.
“Việc đầu tiên sau khi mua sắm xong, hãy tiến về nơi này để đi vào, degojaru.”
Với tiếng “Clink”, một túi tiền rơi vào tay tôi.
... Shadow đang ẩn thân ở chỗ nào vậy?
Để dự tính trước, tôi kiểm tra túi tiền và khá là nhiều.
Với chỗ này tôi có thể sống qua tuần lễ chứ không phải là 2 ngày.
“Vào lúc này, nếu ngài xuất hiện ở bến cảng, thì tất cả thuyền bè ở đó đều sẽ đồng ý chuyên chở ngài, degojaru.”
“Hiểu rồi.”
Tôi không muốn nói chuyện thêm với đám đàn bà cả Motoyasu thêm một giây nào nữa, cho nên tôi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Tôi dạo quanh một khu chợ gần bến cảng của Cal Mira.
Phải mua sắm, nhưng có thứ gì cần phải mua chứ?
Trang bị?
Đồ tiếp tế?
Những đồ dùng như thuốc men hay thảo dược?
Và, trong khi tôi đang quay đi một chút. Đám đàn bà ấy đang nhớn nhở xăm xăm vào dãy hàng buôn bán trang sức.
“” Hey, Khiên hiệp sĩ ơi~ “”
Chúng có vẻ như đang vẫy về phía tôi với cái giọng điệu nịnh hót đó.
Đúng là chướng tai gai mắt mà. Chỉ đi cùng đám này đã khiến tôi buồn nôn rồi.
“... Cái gì nào?”
“Đây muốn cái dây chuyền kia kìa~”
“Tại sao ta phải mua chứ?”
“Motoyasu sẽ mua cho bọn ta mà~”
“Ta không phải là tên Motoyasu đó. Tại sao ta lại phải mua cho mấy người thứ đó?”
“Nếu các ngươi ngoan ngoãn chút, Khiên... Hiệp sĩ biết đâu sẽ không giận ai đó nữa, đúng chứ?”
Con Bitch xen vào nói khích tôi.
Nó thực sự muốn gây chuyện đến vậy?
Nhưng, nó nói cũng đúng.
Điều này là không tốt dù sao tôi cũng phải đồng hành cùng bọn chúng, nên đành phải chịu chút...?
Kể cả quan hệ có cải thiện hơn, tôi cũng chẳng thèm dính líu thêm với đám đàn bà của Motoyasu.
Giữ ý niệm đó trong đầu, tôi kiểm tra giá cả của món trang sức đó và mọi ý định vụt bay mất.
Cắt cổ nhau à!
“Đây là cái gì vậy!?”
Kể cả là gì đi nữa, thứ này quá đắt.
Tôi lườm về tay bán hàng: Đó đúng là một cái bất hợp lý khiến bản thân tôi muốn hét lên như những bà già hay mặc cả giá khi đang đi mua bán ở chợ vậy.
Nếu như nó chỉ là gấp đôi giá thị trường, tôi có thể hiểu cho nơi đây là chốn du lịch phồn hoa.
Nhưng mà gấp bốn lần để làm cái gì cơ chứ?
“Này.”
“Vâng. Có việc gì thưa ngài?”
“Dù gì đi nữa, chẳng phải như vậy là chặt chém khách quá đáng sao?”
Tôi giật dây chuyền đó và xem xét.
Dây chuyền xafia Dummy (Mp +)
Chất lượng: Thấp-> (che đậy) -> Trung bình
Nếu thứ này được lưu hành ở Melromarc, nó chắc chắn là hàng giả tuồn vào bán phá giá.
Còn hơn hết nữa, chỉ cần nhìn qua cũng biết tên này đang giở trò rồi.
Kể cả làm ăn như thế nữa, cũng phải biết giới hạn chứ.
Gấp bốn lần giá thị trường, với số tiền đó tôi có thể sắm cho mình đồ còn tốt hơn nhiều. Kể cả có muốn múa rìu qua mắt thợ, ít nhất cũng phải biết điểm dừng chứ.
“À thứ này là hàng đặc biệt chỉ có ở vùng này, cho nên ngài thấy đấy, giá cả cao chút như vậy cũng dễ hiểu thôi mà.”
“Một chút? Kể cả như vậy ngươi cũng phải biết chừng mực thôi và đừng có mang những thứ phế phẩm như vậy ra mà buôn bán chứ!?”
“... Tôi đã buôn bán ở đây lâu năm. Ngài nên biết đây là khu du lịch chứ, cho nên nó cũng phải có chút giá chứ ạ.”
Tay bán hàng này, tính giả bộ vô tội à.
Cái ánh mắt của hắn thật là khó chịu.
Hắn chắc là hắn chỉ đối mặt với một vị khách hàng khó tính nào đó hay gì tương tự như vậy, nên hắn viện cớ để đuổi tôi đi.
Vậy thì được thôi.
“Ta đã từng biết một kẻ cũng đã từng làm như vậy.”
Tôi xem cho hắn xem giấy giới thiệu của Tay thương nhân kia.
Tay thương nhân đó hẳn là người rất có danh tiếng, cho nên ở quốc gia láng giềng này chắc chắn là phải có chút ảnh hưởng, cho nên thứ này sẽ có ích.
Tay bán hàng, hắn đang định lờ tôi đi, nhưng khi hắn nhìn về tấm giấy da đó, hắn lập tức xanh mặt.
“Ta nghĩ chuyện như vầy là đủ rồi. Ta sẽ xem xét ngươi cẩn thận.”
“L-làm ơn hãy đợi đã!”
Hắn rời khỏi quầy bán với tốc độ đáng kinh ngạc và bắt đầu khúm núm theo tôi.
“Có việc gì? Ta bận lắm ngươi biết không?”
“Xem lại chút thì... Tôi đúng là đã đề nhầm giá thật! Tôi sẽ chỉnh giá lại, cho nên hãy đợi chút!”
“Không không, chuyện giá cả không cần nữa đâu, ta sẽ báo cho người đó sự việc này.”
“Vâ-vậy, một giây thôi, tôi sẽ giảm 30%.”
“30% có lẽ là vẫn còn...”
“Đương nhiên là 30% giá gốc rồi!”
“Không... Ta không cần thứ đó.”
“Làm ơn hãy đợi đã! Tôi sẽ giảm 5- không, 60%.”
“Không biết hắn đi đâu rồi nhỉ, cái tay buôn này-”
“7-70%–”
“Đằng kia hình như là hiệp hội thương nhân thì phải?”
“8-80%!!”
“Dám lợi dụng tăng giá lên gấp bốn lần, để xem nào...”
“Vậy được rồi! Tôi sẽ giảm nó 90% giá gốc, tôi sẽ không hạ thêm nữa!”
Rồi, đến mức này là ổn.
“Mua!”
Trong kinh doanh, sử dụng các mối quan hệ, có thể dùng nó như một sự đe dọa hay thỏa hiệp cùng lúc. Nếu như tay thương nhân đá quý đó biết được việc này, hẳn là tay bán hàng này chắc chắn sẽ gặp rắc rồi to.
Kể cả sao đi nữa, hắn đã quá coi thường việc gian lận trên thương trường rồi. Dạy hắn một bài học như thế này có lẽ là đủ rồi.
“Ta cũng không có ý bảo ngươi chỉ có bán giá rẻ mà kiếm được ít lời cả. Kẻ sẽ gặp rắc rối trong việc này không chỉ có mình ngươi đâu.”
Người khác cũng có thể ép giá hắn như vậy để xử lý trong tình huống này.
Nếu những người đó còn cao tay hơn chút, có thể gây ra chút lạm phát ở đây. Không phải lúc nào hàng giảm giá cũng là tốt đẹp cả.
Nếu bạn muốn bán một mặt hàng nào với cái giá cao ngất ngưởng, thì việc đó không hề ổn chút nào trừ phi mặt hàng đó có gì đó thu hút khách hàng.
Đây cũng là điều hiển nhiên khi tăng giá ở đây bởi vì vùng này là khá xa so với đất liền. Hơn nữa, nhìn quanh đây thì có vẻ như là chẳng có ai là kinh doanh đồ trang sức hàng thật giá thật cả.
Tôi không rõ bọn họ đang cạnh tranh nhau hay là cùng dắt tay nhau phá sản nữa không biết.
Tăng giá mặt hàng mà mọi người phải mua.
Và kết quả là, danh tiếng của Hội Thương Hiệp sẽ xuống dốc.
“Hãy làm sao cho mà kể cả ra sao khi đưa tiền, khách hàng vẫn vui mừng chấp nhận với cái giá đó.”
“Ý ngài là?”
“Cứ nghĩ về việc này đi, nơi đây đang là tâm điểm của sự kiện hàng năm của đảo?”
“Vâng...”
“Hãy phát tán tin đồn đại loại như là: Nếu như bạn có một trang sức được làm từ khoáng sản ở nơi đây, thì việc hỗ trợ tăng cấp sẽ đạt hiệu quả hơn.”
“Huh?”
“Ngươi không hiểu? Ngươi sẽ thu hút được sự chú ý từ những thứ trang sức không hề có chút hiệu ứng kia. Và sau đó thì sao? Những người có mục đích đến đây để tăng cấp sẽ đổ xô đến đây để mua hàng của ngươi như để lấy vận may.”
“Tôi hiểu rồi.”
Dù sao, Đó cũng là cách mà tôi kiếm tiền từ trước đến giờ.
Nếu tôi nghe được nơi nào cần thuốc men, tôi sẽ đến đó để bán; Nếu cần thảo dược, tôi sẽ có mặt; Và nếu cần lương thực, tôi sẽ ở đó để buôn bán.
Dù giá thành cao hơn chút, nhưng mọi người vẫn vui mừng khi mua được nó.
Nói một cách khác, khi giá cả mà leo thang, sự hài lòng của người mua là quan trọng hơn chứ không phải là khi giá thấp.
Nghe ý tưởng của tôi, tay bán hang đứng thẳng và nắm tay lại hiểu rồi.
“Ngươi đã rõ việc còn lại rồi chứ? Ngươi chỉ phải bán những thứ đó và còn lại là việc của tin đồn. Vì vậy người ta sẽ rất bằng lòng mà mở hầu bao ra trả tiền. Sau đó nếu như ngươi loan thêm tin đồn là hiệu quả từ những mặt hàng đó khiến cho khách hàng mua rất hài lòng, thì sẽ càng có nhiều hơn khách hàng tìm tới.”
Khả năng thành công hoàn mỹ là rất thấp, nhưng bước đầu là đã đạt được.
Hòn đảo này đang trong thời kỳ kích hoạt khiến cho kinh nghiệm nhận được tăng khá nhiều. Kể cả nếu như việc tăng cấp có cao hơn so với bình thường bởi việc này, người ta có thể nghĩ là có lẽ tin đồn về trang sức đó là thật.
“Tôi sẽ bắt tay vào làm ngay!”
Tên bán hàng đưa cho tôi sợi dây chuyền, đóng cửa hàng lại và bắt đầu thực hiện.
“Fuu.”
Tôi đã làm một việc tốt.
Việc thu được chiếc dây chuyền này thực tế chẳng là gì.
“Đây, ngươi muốn thứ này phải không?”
Khi tôi cố đưa nó cho đám đàn bà của Motoyasu sợi dây chuyền, thì đám đó lùi lại.
“Làm vậy để được giảm giá, đồ tồi!”
“Không thể tin được.”
“Ngươi nghĩ gì vậy!”
Kuh!
Khi máu tôi dồn hết lên não. Tôi vô tình mở miệng quát lại.
“... Các ngươi thực sự muốn bị lừa như một lũ ngốc vậy ư?”
Thật là khó chịu!
Đúng là cái bọn ngứa mắt.
Chúng nghĩ cái quái gì khi mà phải mua một cái đồ với giá trên trời như vậy mà không hề có chút mặc cả nào là sao?
Dù sao tôi chẳng làm sai việc gì cả.
“” “Đúng như vậy, Khiên là thứ tồi tệ nhất!” “”
Thứ gì là tồi tệ nhất?
Nếu các ngươi không suy nghĩ trước khi bỏ tiền ra, thì khác quái nào đốt tiền nấu trứng.
Đám đàn bà đó vẫn tiếp tục cằn nhằn về cái việc tôi ép giá đó khi chúng tôi rời khỏi nơi đó.
“Ngươi đúng là đồ tồi tệ!”
“Được thôi. Ngươi thích thì ta sẽ chiều! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Wrath Sh-”
“Hãy bình tĩnh! Thưa ngài Khiên hiệp sĩ, degojaru! Đồng đội của ngài Thương hiệp sĩ sẽ chết mất nếu ngài làm vậy, degojaru.”
“Bỏ! Ta! Ra! Ta thực sự không thể giết chúng?”
“Tôi đến đây là để ngăn chặn điều không tốt xảy ra, degojaru!”
Việc Shadow xuất hiện và kiềm chế cơn giận của tôi chẳng có lý nghĩa gì cả.
Từ khi bắt đầu cái việc trao đổi nhân sự này, tôi đã muốn rời khỏi rồi.
Cái tên Motoyasu đó, có cái gì vui mà hắn phải đồng hành cùng cái đám đàn bà này chứ?
Tôi chẳng hiểu cái háng của hắn nghĩ gì đi nữa.
Tức thật! Việc này không mau kết thúc đi thôi chứ?
Tôi đếch cần quan tâm đến việc tăng cấp nữa, nên bằng mọi giá phải giết thời gian để đến tối ngày mai.