Sư Tỷ Đừng Tới Đây, Ta Thật Sự Không Phải Đồ Ngốc

Chương 23: C23: Tương tư chị gái



“Vũ Mộng, bọn chúng đập nát đồ của cô, cô nói đi, chúng phải bồi thường bao nhiêu?” Hàn Như Băng không biết Lâm Vũ Mộng bị tổn thất bao nhiêu nên kêu cô ấy quyết định.

“Những cái bàn ghế đó không có giá trị bao nhiêu, thôi bỏ đi, không cần phải bồi thường đâu.” Lâm Vũ Mộng muốn dẹp chuyện để yên thân nên không đòi bồi thường.

“Sao được chứ? Phải bồi thường. Nếu cô không quyết định được thì để tôi.”

Hàn Như Băng nói xong, Lâm Vũ Mộng còn chưa kịp mở miệng, cô ấy đã nói với Bưu đầu trọc: “Đền bù mười ngàn tệ rồi biến!”

“Cái gì? Mấy cái bàn ghế rách này mà đòi mười ngàn tệ à?” Bưu đầu trọc rất kinh ngạc, không ngờ Hàn Như Băng lại đòi tới mười ngàn tệ như thết

“Ngoài cái bàn này ra, anh còn đánh Bành ngốc đầu rơi máu chảy, trong đó có tiền thuốc men, mười ngàn tệ còn ít đấy.” Hàn Như Băng biết nhà Lâm Vũ Mộng nghèo nên muốn giúp cô ấy để được bồi thường nhiều hơn.

“Nhưng, người của bọn tôi cũng bị thằng đần đó đánh bị thương, ai sẽ bồi thường tiền thuốc men cho bọn tôi đây?” Bưu đầu trọc rất bất mãn.

“Cậu ấy là một kẻ ngốc, đánh người khác bị thương không hề phạm pháp, không cần bồi thường. Ai kêu mấy người chọc cậu ấy làm gì?” Hàn Như Băng nói.

Bành Chiến nghe Hàn Như Băng nói vậy, anh mới ý thức được răng làm kẻ ngốc cũng có cái lợi, đánh người khác bị thương thì không bị phạm pháp, xem ra tiếp tục giả ngốc sẽ tốt hơn!



“Vậy thì người giám hộ của cậu ta cũng phải chịu trách nhiệm chứ. Chi băng hai bên đều bỏ tiền viện phí đi, tôi chỉ bồi thường...” Bưu đầu trọc cảm thấy mười ngàn tệ quá nhiều, gã tiếc nên bắt đầu cò kè mặc cả.

“Câm miệng cho tôi, rốt cuộc anh muốn tiền hay muốn mạng? Là mấy người bắt nạt chị gái của người ta trước, cậu ấy ra tay ngăn cản, thuộc loại phòng vệ chính đáng! Nếu không muốn bồi thường, tôi sẽ hốt cả lũ về đồn thẩm tra!” Hàn Như Băng lại đùng đùng nổi giận.


“Được rồi, tôi sẽ bồi thường, tôi sẽ bồi thường!” Đêm nay Bưu đầu trọc ra ngoài không mang theo súng, đối mặt với Hàn Như Băng có súng, gã chỉ có thể nén giận.

Băng Dã Lang là thế lực gian ác lớn nhất ở thành phố Đăng Quế, bọn chúng cũng có súng, nhưng tối nay Bưu đầu trọc lại không mang theo.

Khi Bưu đầu trọc quét mã QR để trả mười ngàn nhân dân tệ, gã lại hỏi Hàn Như Băng: “Cô như vậy có tính là doạ nạt vơ vét tài sản không?”

“Anh nói mấy lời vô nghĩa như vậy làm gì? Đánh người khác bị thương, làm hư hao tài sản của người ta thì phải bồi thường, đây là chuyện rõ rành rành rồi, sao lại tính là doạ nạt vơ vét tài sản hả? Nhớ phải trả cả phần thịt nướng mà mấy người đã mua luôn nghe chưa?” Hàn Như Băng ào ào nói.

Bưu đầu trọc không dám nói thêm gì nữa, đành phải chuyển thêm mấy trăm tệ để thanh toán hóa đơn.

Sau đó, Bưu đầu trọc cố nén lửa giận, dẫn theo đám đàn em, chật vật bỏ đi.

Đúng là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo! Trong lòng của Bưu đầu trọc cực kỳ bất mãn.

“Chị Như Băng, cảm ơn chị. Nếu chị không xuất hiện kịp thời, tôi cũng không biết phải làm sao.” Lâm Vũ Mộng nói.

“Không có gì, đám Dã Lang này không phải dễ chọc, sau này mọi người cẩn thận xíu, nếu bọn chúng còn cả gan đến đây gây rối thì cứ báo cảnh sát, hoặc gọi cho tôi cũng được.”

Hàn Như Băng nói xong thì cho Lâm Vũ Mộng số điện thoại của mình.

“Được rồi, tôi còn có việc, đi trước đây.” Hàn Như Băng còn muốn tiếp tục truy đuổi thủ lĩnh của bọn buôn người nên nói xong đã đi ngay.


Sau sự cố của Bưu đầu trọc, Lâm Vũ Mộng biết tối nay sẽ không còn khách hàng nào dám quay lại ăn thịt nướng nên đã đóng cửa sớm.

“Đầu Đất, đầu của em chảy máu rồi, chị đưa em đi bệnh viện!” Lâm Vũ Mộng nhìn thấy đầu của Bành Chiến bị thương, chảy máu nên rất đau lòng.

“Không cần, vết thương nhỏ này cũng không có gì nghiêm trọng, mấy ngày nữa sẽ tự lành lại, không cần tốn tiền đi bệnh viện đâu.”

Bành Chiến không coi trọng chuyện này, cho dù phải chữa trị, trong nhãn Long Huyết đã có thuốc, không cần phải đến bệnh viện.

“Bưu đầu trọc đã trả hơn mười ngàn nhân dân tệ tiền thuốc men cho em, em đừng tiếc tiền nữa, đi bệnh viện kiểm tra coi sao.” Lâm Vũ Mộng nói.

“Thật sự không cần thiết đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi, em tự biết mà, chị đừng có lo.” Bành Chiến nói.

“Được rồi, vậy tuỳ em. Nếu thấy chỗ nào không khoẻ cứ nói với chị” Lâm Vũ Mộng thấy Bành Chiến nhất quyết không chịu đi bệnh viện nên cũng không ép buộc anh nữa.

“Dạ” “Đêm nay em đã đánh rất nhiều người của Bưu đầu trọc bị thương, chị Như Băng lại bắt Bưu đầu trọc phải trả nhiều tiền

như vậy, liệu gã có đến quấy phá nữa không?”

Lâm Vũ Mộng cảm thấy Bưu đầu trọc sẽ không bỏ qua chuyện này, sợ gã sẽ đến trả thù.

Dù nhận được mười ngàn nhân dân tệ tiền bồi thường nhưng cô ấy chẳng vui chút nào cả.


“Chuyện này đã kết thúc rồi, chỉ có thể tới đâu hay tới đó thôi, chị đừng lo quá.” Bành Chiến an ủi cô ấy.

Ngày hôm sau, Lâm Vũ Mộng dậy sớm, tiếp tục ra ngoài †ìm việc làm.

Tối qua đắc tội Bưu đầu trọc, cô ấy biết mở quán nướng không còn là giải pháp lâu dài nữa, phải tìm một công việc chính thức càng sớm càng tốt.

Mà sau trận chiến đêm qua, Bành Chiến đã nhận thức sâu sắc tầm quan trọng của võ công.

Với thực lực hiện tại của anh, nếu Bưu đầu trọc mang theo quân số đông tới đây trả thù thì chưa chắc anh đánh bại được gã.

Đắc tội Bưu đầu trọc tương đương với đắc tội toàn bộ bang Dã Lang, nếu bọn chúng dốc hết toàn lực thì anh chỉ có một con đường chết.

Anh muốn nâng cao sức mạnh của mình càng sớm càng tốt bằng cách luyện tập võ công của cung Lăng Tiêu.

Nhưng không gian trong nhà quá nhỏ để luyện võ, nếu ra đường luyện tập chắc chắn sẽ bị coi là kẻ điên.

Anh muốn tới một địa điểm thích hợp để rèn luyện võ thuật, đó chính là Tàng Long cốc dưới chân núi Bạch Hổi

Đó là một sơn cốc rất rộng, được bao quanh bởi núi non, chim hót, hoa thơm và không khí trong lành.

Nếu luyện võ ở đây, sẽ chẳng có ai đến quấy rầy cả. Bởi vì, động Khoá Yêu nằm ngay bên cạnh Tàng Long cốc.

Hơn nữa, Bành Chiến cũng đã nhớ ra răng dưới động Khoá Yêu có rất nhiều nhân sâm và hà thủ ôI

Hôm qua vì vội cứu Lâm Vũ Mộng nên anh không có thời gian nhổ chúng, hôm nay đến Tàng Long cốc luyện võ, có thể xuống dưới động nhổ một ít nhân sâm và hà thủ ô.


Vì vậy, Bành Chiến đã bắt xe buýt đến vùng ngoại ô, sau đó chạy đến Tàng Long cốc.

Kể từ khi Bưu đầu trọc nhìn thấy Lâm Vũ Mộng xinh đẹp, gã trăn trọc suốt đêm không ngủ được.

Sáng sớm tỉnh dậy, gã ngẩn ngơ, chẳng thiết ăn uống gì, trong đầu chỉ tràn ngập giọng nói và nụ cười của Lâm Vũ Mộng.

Gã chỉ mới gặp Lâm Vũ Mộng một lần mà đã mắc bệnh tương tư rồi!

Không có người phụ nữ nào gã thích lại có thể thoát khỏi vòng tay của gã được, nhưng lần này, Lâm Vũ Mộng có một người em trai rất phi thường bên cạnh, điều này khiến gã hơi chùn bước.

Nhưng dù thế nào đi nữa, gã nhất định phải có được Lâm Vũ Mộng, cho dù chỉ có được một nụ hôn của cô thì cũng phải thử một lần!

Nếu không có được Lâm Vũ Mộng, gã cảm giác mình sắp trở thành kẻ vô dụng rồi!

Vì vậy, mới sáng sớm tỉnh mơ gã đã triệu tập tất cả đám đàn em đắc lực lại, kêu chúng nghĩ cách.

“Tụi bây mau nghĩ cách giúp tao đưa em gái bán thịt nướng tối qua về đây ngay!” Bưu đầu trọc nói với đám đàn em của mình.

“Anh Bưu à, chuyện này không phải quá đơn giản à, chúng †a mang theo nhiều người qua đó bắt cô ta về là được rồi.” Một tên đàn em nói.

“Huy động lực lượng, gióng trống khua chiêng đi bắt người như thế tất sẽ kinh động nhiều người, lỡ cảnh sát biết được sẽ không hay đâu. Còn có cách nào tốt hơn không?” Bưu đầu trọc nói.

“Anh Bưu, em có cách này rất hay, không cần phải để ai ra tay cả, mà còn cam đoan đêm nay có thể khiến Lâm Vũ Mộng ngoan ngoãn tự dâng đến cửa” Lúc này, Trần Nhị Cẩu lại tỏ vẻ bí mật nói.

“Cách gì? Nói maul” Bưu đầu trọc sốt ruột hỏi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.