Sự Ỷ Lại Nguy Hiểm

Chương 91



Ăn tối xong, Quan An Lâm thấy đã đến giờ, nên định dẫn Quan An Cầm về dọn dẹp đồ đạc.

Bọn họ đi thang máy xuống lầu, Quan An Cầm đứng sau lưng Quan An Lâm, khi thang máy đến bãi đỗ xe tầng hai, Quan An Cầm nhìn thấy lúc bước ra khỏi thang máy, bàn tay của Ninh Quân Diên đặt trên lưng Trần Vận Thành.

Xe của Ninh Quân Diên không đỗ cùng khu vực với chiếc BMW của bọn họ, sau khi Quan An Lâm tìm thấy xe, Trần Vận Thành cũng rời đi cùng Ninh Quân Diên.

Quan An Lâm tìm chìa khóa xe trong túi áo.

Quan An Cầm không biết đang nghĩ gì, mà ló đầu ra nhìn theo hướng mà Ninh Quân Diên và Trần Vận Thành vừa rời đi, đúng lúc nhìn thấy Ninh Quân Diên cúi đầu hôn lên môi Trần Vận Thành, tiếp đó Trần Vận Thành mỉm cười nhìn Ninh Quân Diên rồi nói gì đó với hắn.

Nhìn thấy cảnh này Quan An Cầm thoáng chốc lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, cô đỏ mặt, giơ tay kéo ống tay áo của Quan An Lâm: “Anh hai, anh hai!”

Quan An Lâm tìm thấy chìa khóa xe ở trong túi, gã mới vừa mở khóa xe ra, bèn hỏi cô: “Sao thế?”

Quan An Cầm xấu hổ không dám nói, lại ló đầu ra ngoài liếc mắt nhìn, lúc này chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của Ninh Quân Diên và Trần Vận Thành ở phía xa xa, cô ghé sát vào Quan An Lâm, nhỏ giọng hỏi: “Ban nãy em nhìn thấy bọn họ hôn nhau đó.”

Quan An Lâm sửng sốt: “Ai cơ?”

Quan An Cầm chỉ về hướng Ninh Quân Diên và Trần Vận Thành rời đi, vẫn khó mà che giấu được sự ngạc nhiên của mình: “Bọn họ là loại quan hệ kia ạ?”

Quan An Lâm không trả lời, chỉ là sau khi hiểu ra ý của Quan An Cầm, gã chợt cảm thấy phẫn nộ, nắm tay thành nắm đấm gõ lên nóc xe, mắng: “Không biết xấu hổ!”

Buổi tối tắm xong Trần Vận Thành nhận được tin nhắn Quan An Lâm gửi tới, bảo anh tém tém lại một chút, đừng có làm ra hành vi thân mật với đàn ông ở nơi công cộng. Trần Vận Thành không thèm để ý, chỉ xem qua rồi vứt điện thoại sang một bên.

Một lát sau Quan An Lâm lại gửi thêm một tin nhắn nữa: “Anh sẽ làm hỏng em gái của tôi đó!”

Trần Vận Thành không nhịn được mà gửi lại cho gã ba chữ: “Đồ thần kinh!”

Nhưng bắt đầu từ ngày đó, chỉ cần Trần Vận Thành tới cửa hàng đụng phải Quan An Cầm, cô bé sẽ len lén nhìn anh, đến khi tầm mắt của anh lướt qua, thì sẽ đỏ mặt rồi len lén quay mặt đi chỗ khác.

Trần Vận Thành cũng không biết trong đầu cô em gái nhỏ vừa lên đại học này rốt cục đang nghĩ gì.

Quan An Lâm xin nghỉ, ban ngày lái xe chở Quan An Cầm đi đến mấy khu thắng cảnh trong thành phố để vui chơi.

Thế là Trần Vận Thành cũng bận túi bụi, phần lớn thời gian đều giúp đỡ trong cửa hàng, hơn nữa gần đây lượng tiêu thụ của nhãn hiệu rượu mà anh nhận làm đại lý ở bản địa ngày càng tốt, ngoài ra còn có các đại lý cấp tiếp theo, nên muốn thuê một cửa hàng khác trong khu chợ để kinh doanh thương hiệu đại lý của mình, cũng có thể tách khỏi hoạt động kinh doanh của Tôn Thức Lượng.

Thật ra anh muốn đăng ký thành lập một công ty, nhưng lúc trước chưa có kinh nghiệm, không biết gì cả nên những lúc rảnh rỗi vẫn luôn tìm người tư vấn.

Có lẽ là vì bận rộn lại thêm vào việc không chú ý việc ăn mặc do đổi mùa, nên Trần Vận Thành bị cảm vặt.

Trưa hôm đó anh không có thời gian ăn bữa trưa, nên bảo Ngô Hiểu Châu để lại cho mình một phần cơm hộp, đến chiều ngồi xổm trước cửa tiệm, mở nắp hộp cơm ra ăn được hai ba miếng cơm hộp vừa nguội lạnh vừa đầy dầu mỡ thì bắt đầu cảm thấy buồn nôn.

Trùng hợp là Quan An Lâm từ bên ngoài lái xe đưa em gái mình về, vừa vặn dừng xe trước cửa tiệm, gã mở cửa xuống xe nhìn thấy Trần Vận Thành vỗ ngực nôn khan, bèn hỏi một câu: “Có thai à?”

Trần Vận Thành ngẩng đầu lên lườm gã một cái.

Quan An Cầm xuống xe theo, nghe thấy lời Quan An Lâm nói thì không biết lại nghĩ tới cái gì, mặt bắt đầu đỏ lên.

Trần Vận Thành không muốn ăn nữa, bèn bảo Thạch Bằng cả buổi chiều ở trong cửa hàng nhàn rỗi không có việc gì làm đem đi vứt giúp anh, rút một tờ khăn giấy ra lau miệng, rồi hỏi Quan An Lâm: “Sao về sớm vậy?”

Quan An Lâm vào trong cửa hàng lấy một chai coca ra đưa cho Quan An Cầm, Quan An Cầm lắc đầu không nhận, gã mới vặn nắp ra uống, vừa uống vừa nói: “Mấy khu thắng cảnh vô vị lắm, toàn là lừa tiền, nên về sớm cho rồi.” Nói xong, gã nhìn về phía Trần Vận Thành, nói: “Đêm nay Dư Kiệt hẹn tôi ăn cơm.”

“Ông ta muốn gặp người đầu tư mà cậu giới thiệu hả?” Trần Vận Thành nhíu mày.

Quan An Lâm gật đầu, gã móc gói thuốc từ trong túi ra, đưa một điếu cho Trần Vận Thành.

Trần Vận Thành cầm lấy, để Quan An Lâm cầm bật lửa châm thuốc giúp mình, rồi kẹp điếu thuốc ở giữa ngón tay, nói: “Lần trước nghe cậu kể còn tưởng ông ta đã phát hiện ra cái gì rồi, giờ xem ra không giống vậy nhỉ.”

“Tới đó xem là biết.”

Trần Vận Thành hơi lo lắng: “Cậu cẩn thận một chút, nếu có vấn đề thì thôi bỏ qua đi.”

Trên khuôn mặt của Quan An Lâm có thể thấp thoáng nhìn thấy sự tàn nhẫn: “Ông đây không cam tâm. Vốn tôi đã muốn quên đi chuyện đó rồi, mà ông ta còn chủ động tới trêu tôi, lần này mà không thể chỉnh ông ta thì quá hời cho ông ta rồi.”

Trần Vận Thành nói: “Chúng ta không phải cảnh sát, biết ông ta làm những chuyện này ngoài việc báo cảnh sát thì còn biết làm gì nữa?”

Quan An Lâm suy nghĩ một chút, rồi chợt tò mò ghé sát vào Trần Vận Thành, thấp giọng hỏi: “Lần trước anh nói Dư Kiệt có một cô con gái, lúc trước mẹ của Ninh Quân Diên còn bảo cô ta đến để xem mắt với Ninh Quân Diên à?”

Trần Vận Thành dịch ngón tay kẹp điếu thuốc đi chỗ khác, để tránh tàn thuốc rơi xuống làm bỏng Quan An Lâm, anh nhìn gã nói: “Thì sao?”

Quan An Lâm nói: “Hay là tôi đi dụ dỗ con gái của ông ta, là có thể trả thù ông ta rồi!”

Trần Vận Thành đánh lên đầu gã: “Cậu lấy đâu ra tự tin vậy?”

Quan An Lâm ấm ức nói: “Sao tôi lại không được? Cô ấy có thể coi trọng Ninh Quân Diên, sao không thể coi trọng tôi?”

Nghe thấy thế Trần Vận Thành hơi nổi khùng: “Người ta đi du học nước ngoài về, cậu thì ngoài cái mặt đẹp trai ra, học lực và công việc có điểm nào có thể làm người ta coi trọng?”

Quan An Lâm lớn giọng nói: “Vậy mà Ninh Quân Diên còn coi trọng anh, anh ta có gì ghê gớm chứ?”

Quan An Cầm vốn đang đứng nói chuyện với Ngô Hiểu Châu bên cạnh quầy hàng, nghe thấy giọng của Quan An Lâm bèn tò mò nhìn ra bên ngoài.

Trần Vận Thành không muốn nói chuyện với gã nữa, bèn tóm chặt cổ áo gã, nói rằng: “Cậu quan tâm đến việc Ninh Quân Diên coi trọng tôi làm gì, dù sao thì chuyện của Dư Kiệt cũng chẳng liên quan gì đến con gái ông ta cả, cậu đừng có nổi lên ý xấu!” Nói tới đây, anh lại nhớ tới câu nói Dư Kiệt cũng có sự vướng bận mà ngày đó Ninh Quân Diên nói, bèn không nhịn được nói: “Người nào người nấy đều không làm cho người ta bớt lo!”

Quan An Lâm nhẹ giọng nói: “Tôi đùa chút thôi mà, anh giận gì chứ.”

Buổi chiều, Ninh Quân Diên lái xe tới khu chợ đón Trần Vận Thành.

Khoảng thời gian này bọn họ đã dưỡng thành thói quen, chỉ cần Ninh Quân Diên không trực đêm không tăng ca, thì sau khi tan tầm hắn sẽ lái xe tới đón Trần Vận Thành cùng quay về ăn tối.

Nghĩ đến câu mình không bằng Ninh Quân Diên của Trần Vận Thành, Quan An Lâm rất mất hứng, nên lúc nhìn thấy Ninh Quân Diên gã bèn nói: “Bà xã anh có thai kìa.”

Ninh Quân Diên nhìn gã bằng vẻ mặt rất lạnh lùng.

Quan An Lâm: “Cả chiều ảnh quỳ chỗ đó nôn miết.”

Tầm mắt của Ninh Quân Diên chuyển sang Trần Vận Thành vừa đi ra khỏi cửa hàng, sau đó vẫn đuổi theo anh mãi, hắn bình tĩnh nói với Quan An Lâm: “Thật không?”

Đợi Trần Vận Thành lên xe, lúc sắp lái xe ra khỏi khu chợ, Ninh Quân Diên chợt hỏi Trần Vận Thành: “Quan An Lâm nói em có thai?”

Trần Vận Thành đang bị cảm nên cảm thấy ngứa cổ, không nhịn được muốn ho mấy tiếng, kết quả vừa ho một cái là ho suốt mười mấy giây, Ninh Quân Diên giơ tay lên vỗ vỗ sau lưng anh, anh mới xuôi xuôi nói: “Cậu ấy bị điên à!”

Ninh Quân Diên lại nói: “Cậu ấy nói buổi chiều em nôn.”

“Em không nôn!” Trần Vận Thành tức giận nói: “Chỉ là cảm cúm nhẹ, nên buổi chiều dạ dày hơi khó chịu thôi.”

Nghe thấy vậy Ninh Quân Diên bèn giơ tay lên sờ trán anh.

Trần Vận Thành nói: “Không sốt đâu, chỉ cảm vặt thôi, không nghiêm trọng.”

Mặc dù anh nói như vậy, nhưng trên đường về Ninh Quân Diên vẫn dừng trước tiệm thuốc ở ven đường, rồi xuống xe mua thuốc cảm cho Trần Vận Thành. Bữa tối không ăn ở bên ngoài, Ninh Quân Diên mua cơm và thức ăn đóng gói ở nhà hàng dưới lầu, rồi cứ khăng khăng muốn về nhà nấu cháo cho Trần Vận Thành.

Trần Vận Thành cảm thấy dáng vẻ vội vã cuống cuồng của Ninh Quân Diên hơi buồn cười, lúc Ninh Quân Diên nấu cháo ở trong phòng bếp, anh từ phía sau ôm lấy eo Ninh Quân Diên, hỏi: “Cảm vặt thôi mà, bác sĩ Ninh có bệnh nặng nào mà chưa từng gặp chứ, phẫu thuật cho cha mình tay còn chẳng thèm run, giờ căng thẳng như vậy làm gì?”

Ninh Quân Diên nhìn chằm chằm ngọn lửa không chớp mắt, hắn nói: “Không được bị bệnh, cảm cúm cũng không được.”

Trần Vận Thành cọ cọ trên vai hắn: “Đây không phải là chuyện được hay không được.”

Ninh Quân Diên dùng muôi khuấy nhẹ cháo trong nồi: “Uống thuốc thì sẽ nhanh khỏe.”

Ăn tối xong, Ninh Quân Diên canh Trần Vận Thành uống thuốc xong, hai người không vào phòng ngủ, mà mở ti vi rồi nằm trên sô pha.

Đêm nay có trận bóng.

Trước đây lúc còn mở tiệm tạp hóa nhỏ của mình, Trần Vận Thành rất thích xem tivi, cũng hay xem bóng đá, nhưng sau này công việc bận rộn nên ít xem hẳn. Hơn nữa anh biết Ninh Quân Diên không thích xem tivi, sau khi bọn họ sống chung với nhau, tivi đều rất ít mở.

Ninh Quân Diên không chỉ không thích xem tivi, mà hắn còn chẳng có hứng thú và sở thích gì, nếu như ở nhà không có chuyện gì, bình thường hắn sẽ đọc sách chuyên ngành hoặc xem tài liệu trên máy tính, việc đó cũng không phải là hứng thú, mà chỉ là do yêu cầu công việc thôi.

Trần Vận Thành nghi ngờ rằng nếu Ninh Quân Diên phải điền hứng thú vào bản khai, có lẽ hắn sẽ điền ba chữ Trần Vận Thành.

Giống như hiện tại, bọn họ tắt đèn phòng khách, Ninh Quân Diên ngồi trên sô pha cố chấp ôm Trần Vận Thành vào lòng từ phía sau, cùng anh xem trận bóng này.

Trần Vận Thành không nhịn được mà quay đầu lại, nhìn thấy ánh sáng của màn hình tivi nhấp nháy trên khuôn mặt anh tuấn của Ninh Quân Diên, anh bèn hỏi hắn: “Hay không?”

Ninh Quân Diên lại còn trả lời anh rất nghiêm túc: “Hai bên đều quá bảo thủ, trận này đá rất ngột ngạt.”

Trần Vận Thành mỉm cười: “Không muốn xem thì đi làm những việc khác đi, không cần phải xem cùng em.”

Ninh Quân Diên cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt anh một lát, rồi hỏi: “Làm gì giờ?”

Trần Vận Thành nói: “Gì cũng được, làm chuyện mà anh muốn.”

Ninh Quân Diên im lặng nghĩ một lát, rồi ghé sát vào định hôn môi Trần Vận Thành.

Trần Vận Thành vội vã né sang bên cạnh, rồi nói: “Em vẫn đang bị cảm, không muốn lây cho anh đâu.”

Ninh Quân Diên lập tức mất hứng: “Không phải là làm gì cũng được à?”

Trần Vận Thành gần như hiểu ra sóng não của hắn, nên lập tức nói: “Không bao gồm việc làm em!”

Ninh Quân Diên lạnh mặt, tầm mắt quay lại trên màn hình tivi: “Vậy xem đá bóng tiếp đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.