Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 1: Một đời (1)



Cố An Thành ngồi ở trong phòng khách cùng hội bạn học vô cùng tẻ nhạt, hắn vừa xuống máy bay đã nhận được thông báo nói bọn họ có tụ hội bạn bè hồi sơ trung. Thời trung học cơ sở Cố An Thành có không ít anh em tốt, đặc biệt còn có nguyên nhân lần này hắn về nước là muốn nhìn Trần Viễn một chút, xem cậu ấy thế nào rồi, thế nhưng mà cậu ấy không có tới.

"Thành ca, anh sững sờ cái gì? Uống a!" Uỷ viên văn nghệ vẫn là như cũ, bưng rượu liền đặt ʍôиɠ ngồi ở bên người Cố An Thành, hắn nở nụ cười cùng với nàng chạm cốc, sau đó liền mượn cớ đi vệ sinh để ra cửa hút thuốc.

Khói vừa mới đốt Vương Huân liền theo Cố An Thành ra ngoài, hướng hắn cũng muốn một điếu, choàng tay qua bả vai hắn, "Còn biết trở về? Không phải mày nói mẹ mày vẫn luôn không chịu thả người sao?"

"Thời điểm vừa nhận được giấy chứng nhận học vị tao liền hướng trêи giường nàng ném một cái, sau đó trực tiếp trở về." Cố An Thành không đề cập đến mình làm thế nào trộm được hộ chiếu, mẹ hắn cũng thực sự lợi hại mới có thể đem hắn trói lại một chỗ nhiều năm như vậy.

"Mày nói một chút về chính mình đi, rời khỏi nhiều năm như vậy, các anh em đều nhớ mày muốn chết." Vương Huân mạnh mẽ hút một hơi khói, đem khói thuốc hướng bên trong phổi nuốt xuống, "Cà chớn cùng A Hải đều không công phu, ngày khác bốn người chúng ta tập hợp, đến lúc đó để tao làm chủ."

"Được thôi!" Cố An Thành những năm này biến hoá không nhỏ, mà thỉnh thoảng cũng liên hệ với các anh em, suy cho cùng đều không tính là quá mức xa lạ. Hắn đem khói thuốc ngậm trong miệng nuốt xuống, thưởng thức mùi vị của nó, lại làm như lơ đãng hỏi, "Tại sao không nhìn thấy Trần Viễn?"

Động tác hút thuốc của Vương Huân ngừng lại, tựa hồ biểu tình có điểm không đúng lắm, trực giác Cố An Thành biết đã xảy ra chuyện nhưng vẫn tận lực khắc chế hỏi, "Làm sao?"

"Này..." Vương Huân đem ba, năm khẩu thuốc hút xong, cuống thuốc lá đặt tại thùng rác bên cạnh, "Không còn nữa, nghe nói là gặp phải sự cố, tao cũng không hỏi nhiều, hình như là bị xe đụng chết..."

Vương Huân không chú ý đến con ngươi Cố An Thành đều đỏ, thế nhưng hắn vẫn có thể chịu đựng, tuy rằng lúc này toàn thân vừa lạnh vừa cứng ngắc, đầu ngón tay cũng run rẩy không ngừng, mà âm thanh phát ra lại chẳng mảy may nghe được chút nào không ổn, "Chết rồi?"

"Chết rồi ngược lại cũng tốt, dù sao cậu ta sống cũng chẳng có đến mấy ngày thực sự vui vẻ, mày biết cậu ta có một vị thúc thúc đi? Lão già kia..." Vương Huân lúc này mới liếc mắt nhìn Cố An Thành, nhất thời liền đem nửa câu chưa nói xong nuốt xuống, "Ai~ Mày... Mày không bị sao đấy chứ?"

"Tao thì có thể có chuyện gì được?" Cố An Thành thậm chí còn nở nụ cười, "Bao lâu rồi?"

"Cũng sắp gần một năm rồi!" Vương Huân căn bản không coi chuyện này là việc hệ trọng gì, thời điểm đi học đối với những câu chuyện cười nhỏ, ai sẽ coi là thật đây? Quan trọng nhất là Cố An Thành vẫn luôn ở nước ngoài, bọn họ đương nhiên sẽ không có ai cố ý thông báo cho hắn để tự tìm xúi quẩy, "Phỏng chừng đến cái bài vị cũng không có, bất quá trong nhà thúc thúc cậu ta có một tấm hình, bọn tao cũng từng ghé qua."

"Đem địa chỉ nhà thúc thúc cậu ấy gửi cho tao." Cố An Thành ngoại trừ thoạt nhìn tơ máu đầy mắt cũng không có bất đồng quá lớn, nhưng là Vương Huân luôn cảm thấy được có cái gì không đúng, vỗ xuống bờ vai hắn.

"Gửi qua điện thoại di động cho mày?"

"Ừ." Cố An Thành tránh né tay Vương Huân, nhấc cằm, "Tao đi trước một bước, nói với tụi nó một tiếng giúp tao."

"Hảo, đừng quên ngày khác chủ xị là tao." Vương Huân không rõ vì sao.

Dựa theo địa chỉ mà Vương Huân phân phát, Cố An Thành một đường đi tới một gian hàng rửa xe.

Trong nghề rửa xe chỉ có một thợ chính bên chỗ sửa chữa, khung xe treo cao cao, nghe thấy có động tĩnh nam nhân từ dưới đáy xe chui ra, mang theo bàn tay dính đầy dầu nhớt xem Cố An Thành, "Sửa xe?"

"Không phải, tôi là đồng học của Trần Viễn." Cố An Thành lúc này so với khi nãy đã bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn nghĩ bản thân trở về không muộn bao nhiêu nhưng hoá ra lại cứ như vậy chậm mất một năm, hắn nghĩ Trần Viễn khẳng định chết không nhắm mắt.

Nam nhân là một người đàn ông khá thấp bé, tay đặt trêи tạp dề lau một cái, trêи dưới đánh giá Cố An Thành. Người này từ đầu đến chân dùng một đống đồ tốt, có thể nhìn ra là người có tiền. Nam nhân hừ cười một tiếng, "Đồng học của Trần Viễn?"

"Đúng."

"Trần Viễn cấp ba đều không được tốt lắm, có thể có người bạn học như vậy nó sao lại không đi tìm cậu?" Nam nhân mang theo chút cay nghiệt nói, "Tìm cho nó một cái công tác cũng không đến mức khó khăn đi, nhìn chính là một cái tiểu khai(?)"

Cố An Thành cũng không tức giận, lẳng lặng đứng tại chỗ, "Tôi nghĩ đến tế bái cậu ấy một chút."

"Quả thật là dư hơi, bột phấn tro cốt của nó còn không biết đặt ở nơi nào đây, cậu nếu muốn đều có thể mang đi." Nam nhân mặc dù nói chuyện không hề nể mặt mũi người khác chút nào, thế nhưng đến cùng vẫn là quay đầu đi vào bên trong, "Cùng tôi đến đây đi."

Cố An Thành đi theo phía sau nam nhân, hai người một trước một sau đi tới mặt sau xa hành(?) trong căn phòng nhỏ có chút âm u. Căn phòng bốn phía không có cửa sổ, nam nhân mở đèn, bóng đèn tròn trần trụi treo trêи nóc nhà, ánh đèn mờ nhạt soi sáng trang hoàng trong phòng. Một gian rất nhỏ, chưa đến hai mươi mét vuông, hơn nữa bởi vì theo sát địa phương rửa xe nên vô cùng âm lãnh và ẩm ướt. Ngoại trừ một cái giường sắt, cũng chỉ dư lại cái tủ đầu giường.

Nam nhân đi tới trước ngăn tủ, mở ra ngăn kéo, Cố An Thành nhìn thấy trong đó có một cái hộp gỗ màu đen kèm theo một tấm hình.

Trong hình là Trần Viễn, cùng với dáng dấp trong trí nhớ của hắn cơ hồ không có bất kì khác biệt nào, hoặc đây chính là Trần Viễn thời sơ trung, khuôn mặt thanh tú lại khuyết thiếu ánh sáng lộng lẫy, ánh mắt đen như mực né tránh ống kính, mái tóc hơi dài che khuất phần trán, có chút mang đến cảm giác tối tăm cùng lôi thôi, môi cậu ấy mím chặt, bộ dáng uất ức chết cũng không chịu mở miệng.

Cố An Thành cơ hồ nhìn thấy một Trần Viễn giống hệt như vậy đang đứng trước mặt hắn, đôi mắt nhịn không được chua xót, hắn nhìn chằm chằm bức ảnh kia nửa ngày không nghĩ sẽ dời mắt. Nam nhân xem hắn đồng dạng như tên mắc bệnh thần kinh, "Có lấy đi hay không thì nói một tiếng."

"Lấy!" Cố An Thành cởi áo khoác ngoài trải xuống nền, đem khung ảnh cùng hộp tro trong ngăn kéo bọc lại tỉ mỉ thành một cục phồng to.

"Quả thực nhìn rất giống một người bạn tốt, thời điểm nó bị người khác lột sạch ấn trêи đường cái không biết cậu đã phát tài ở chỗ nào rồi?" Nam nhân nhìn bộ dạng quý trọng nâng niu của hắn, xem thường ôm lấy cánh tay, "Những năm này tôi chính là cũng không ít lần bận tâm thay nó, trong nhà tuy rằng bổ sung thêm nó tôi cũng chưa từng đối nó đối xử tệ bạc."

Cố An Thành trêи người không có tiền mặt, tê dại từ đâu đó móc ra một xấp cũng là ngàn tám trăm miếng(?), nam nhân kia ngược lại không chê ít, cầm tiền xong liền im miệng.

Kỳ thực Cố An Thành chưa từng thấy qua nam nhân này, hắn không biết người nọ có phải là thúc thúc của Trần Viễn hay không, cũng không rõ người này đối xử với Trần Viễn tốt hay là xấu, hắn chỉ là đơn thuần không muốn nghe nam nhân nói chuyện, không muốn biết Trần Viễn mấy năm nay gặp phải những gì. Hắn không cần bất luận người nào tường thuật, bởi vì trong lòng hắn nắm chắc mọi chuyện.

Oắt con kia thật sự vô dụng, thời điểm bị bắt nạt đều có thể nhẫn nhịn, người khác làm đau cậu cũng không khi nào nghe được một tiếng khóc lóc, giống hệt một người bị câm.

Nhưng cậu ấy chưa từng làm gì sai, từ đầu đến cuối sai chỉ có một mình hắn, là hắn dùng việc bắt nạt Trần Viễn làm thú vui cho cái đám mặt người dạ thú, "Tiểu Viễn, chúng ta đi."

Cố An Thành ôm hai món đồ của Trần Viễn trong ngực, mặt gỗ nghiêm túc đi ra gian rửa xe, hắn cũng không gọi taxi, cứ như vậy ôm hộp tro đi, đi tới mức tay cầm quần áo đều bị mồ hôi làm ướt, đi tới nỗi gan bàn chân của hắn cũng chua. Lúc này mới phát giác ở lối đi bộ đèn đã chiếu lên rực rỡ, đây là một cái thành thị nhỏ, mà nơi này phi thường xinh đẹp, buổi tối đặc biệt như vậy, đèn đường đều là tạo hình hoa bách hợp. Trêи thân cây hai bên đường cái được quấn vòng quanh đèn nê ông đỏ lộng lẫy, xa xa từng cái nhà lầu lục tục khai đèn, không biết từ lúc nào đã tới gần quảng trường, âm nhạc vừa vặn vang lên.

"Cậu xem một chút, đây chẳng phải là một thế giới rất tốt ư?" Cố An Thành khóc không thành tiếng, ôm đồ vật bên trong lồng ngực ngồi ở bên lề đường giống như một đứa trẻ mít ướt.

Người qua đường nhìn hắn như vậy, có thương hại, có trào phúng, thế nhưng phần lớn đều sẽ xa xa tránh khỏi.

Mà Cố An Thành tự mình cho rằng bản thân có đủ bình tĩnh để đối mặt với tất cả những thứ này, lại tại thời điểm ánh đèn chiếu sáng khắp cả thành phố, một mình một người ở nơi xa lạ bật khóc thút thít.

Hắn nhớ tới Trần Viễn phi thường yêu thích đèn đóm, nếu không có ánh sáng cậu liền sợ sệt cuộn thành một đoàn, nhưng mà cậu ấy vào những năm đó đều chôn chân ở trường học, trong căn phòng chất đống các thiết bị, dụng cụ thể ɖu͙ƈ.

Cậu ở trong phòng học bày chồng chất dụng cụ thể thao đặt một tấm đệm lót, chính là loại kiểm tra Sit-up kia, thời điểm dùng đến đều biết rõ đây không phải là cái kiểu đệm dày. Trần Viễn liền co rúc ở phía trêи đó, Cố An Thành còn nhớ, hắn lén lút chạy vào, hạ tay đặt ở vạt áo của Trần Viễn bắt cậu phải lộ ra một đoạn nơi eo, địa phương kia mang lại cảm giác mịn màng khiến cho Cố An Thành trong lúc nhất thời phát hỏa.

Cố An Thành là một tên súc sinh đúng chuẩn, hắn cho đến tận giờ phút này mới phát hiện, chính mình ngoại trừ luôn đòi hỏi cậu ấy đủ điều, thế nhưng chưa từng có thứ gì hắn vì Trần Viễn mà làm qua.

Tiểu Viễn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.