Nguyên nhân là cậu có vài cái mụn nhỏ ở phần phía dưới.
Trần Viễn là người có học thức nên phản ứng đầu tiên của cậu là tra tư liệu trên Internet, tra cái này thì không quan trọng lắm nhưng một màn hình hiện ra bệnh tình dục của nam giới đã doạ cậu khóc.
Lúc đó Cố An Thành không có ở nhà, sau khi nhận được điện thoại của Trần Viễn thì chạy về nhà, vào cửa liền thấy Trần Viễn rất tội nghiệp đang rơi nước mắt.
"Tớ không biết tại sao lại như vậy nữa, tớ cũng đâu có lăn giường với người khác." Trần Viễn rất sợ sệt, internet đều nói rất khó để trị tận gốc, hơn nữa cũng không được phép quan hệ tình dục nữa.
Cậu sợ nhất chính là bị Cố An Thành hoài nghi chuyện khác, bởi vì mấy bệnh qua đường tình dục này đều do lăn giường bừa bãi mà ra hết.
Cố An Thành đem người ôm vào trong lồng ngực:"Cậu đang nói cái gì vậy chứ? Không phải chỉ là mấy cái mụn nhỏ thôi sao, để chồng nhìn xem."
Trần Viễn dùng hai tay ôm cổ của anh sau đó để Cố An Thành bế lên lầu, Cố An Thành thấy chỉ là mấy vết mẩn ngứa nhỏ mà thôi:"Cái này mà doạ cậu thành cái dạng như bây giờ sao? Có thể là mấy ngày nay nắng nóng cậu không uống nhiều nước nên mới dẫn đến chuyện như vậy, không phải bệnh liên quan đến đường tình dục gì đâu."
"Làm sao không phải chứ, ảnh bên trong rất giống với cái này mà." Trần Viễn so sánh ảnh và tình trạng của mình thì giống đến 80%.
"Cậu còn không tin thì chúng ta đi đến bệnh viện." Cố An Thành từ trước đến giờ đã quá quen thuộc với Tiểu Viễn nhà mình, Tiểu Viễn không tin vậy thì tìm người quyền lực hơn đến kiểm chứng.
Hai người đến bệnh viện để khám, làm kiểm tra cơ thể tổng quát sau đó còn kiểm tra máu nữa, kết quả đều giống như những gì Cố An Thành nói.
Dưới sự kiên trì của Trần Viễn thì cuối cùng cũng kê được vài đơn thuốc để mang về nhà.
"Làm tớ sợ muốn chết." Trần Viễn nói xong cảm thấy có chút oan ức, lại chẳng có sức lực từ đâu mà oan ức nữa, Cố An Thành ôm cậu để dỗ dành.
"Tất cả đều không sao rồi, cậu chỉ tự hù mình mà thôi."
"Từ giờ cho đến lúc khỏi hắn không cho phép cậu chạm vào tớ." Trần Viễn trải qua một màn bị doạ do nghi thần nghhi quỷ:"Đừng làm cho mọi thứ thêm trầm trọng hơn."
"Không phải chứ..." Cố An Thành cứ như vậy mà há hốc mồm.
Chỉ là mấy cái mụn nhọt nhỏ thôi mà, Trần Viễn mỗi ngày chỉ cần uống nước vận động chăm chỉ tắm rửa, hai tuần là có thể khỏi rồi, nhìn xung quanh lấy kính phóng đại xem thì cũng biến mất thôi, Cố An Thành lần này có thể vui vẻ rồi.
"Vợ! Được!" Cố An Thành cười có chút không giống người tốt chút nào.
Trần Viễn cũng rất không tiện, đau lòng ôm Cố An Thành đưa lên hôn nhẹ: "Chồng là tốt nhất."
"Tốt cỡ nào?"
"Rất tốt, tốt đến mức có thể phát giấy khen luôn đấy."
"Có phải nên thưởng không?" Cố An Thành ôm Trần Viễn mới vừa tắm xong thơm ngát ngã xuống giường:"Hoặc là cậu lấy thân cậu để thưởng cho tớ đi."
"Không muốn." Trần Viễn cười to, ghét bỏ đẩy Cố An Thành ra: "Cậu thúi quá, đi tắm đi."
"Dám ghét bỏ tớ?" Cố An Thành trực tiếp ôm lấy Trần Viễn bế vào phòng tắm, Trần Viễn mới tắm sạch sẽ xong lại được tắm thêm một lần nữa.
Nước ấm từ từ rơi xuống trên da thịt của cậu, Trần Viễn cứ thế dùng ánh mắt vô tội nhìn Cố An Thành, cùng với những giọt nước đọng lại trên lông mi của cậu, trong nháy mắt liền rơi xuống trông rất thú vị.
Cố An Thành cúi người hôn lên những giọt nước ấy, sau đó cởi bộ đồ ngủ đang cản trở mình ra rồi bước vào phòng tắm.
Để cho tiện tắm chung thì bọn họ đã đổi thành một cái bồn tắm lớn hơn, lúc này Cố An Thành mới vừa vào thì Trần Viễn liền lao đến nhào vào trong lồng ngực của anh.
"Không có gì đáng sợ, chồng ở bên cạnh cậu, không có vấn đề gì đâu." Cố An Thành ôm lấy eo nhỏ của Trần Viễn, không nhịn được mà nhào nặn cái mông mềm mại của cậu, cặp mông này mềm mại đến mức trơn tay, Trần Viễn nghiêng người tránh ra, khà khà cười trộm.
"Còn nháo nữa à, cậu nhìn xem tớ đang nhịn như thế nào này." Cố An Thành nắm lấy tay cậu sau đó chạm đến cái nơi cứng cáp đang dựng thẳng lên kia.
Trần Viễn một phát liền nắm được sau đó cười xấu xa mà vuốt ve nó hai lần, Cố An Thành không hề đề phòng nên liền bỏ vũ khí đầu hàng.
Đã hơn hai tuần rồi, anh sợ tâm trạng của Trần Viễn không tốt nên không dám tự mình làm, như thế rất tốt, chịu đựng thì sau này sẽ được sướng...
Trần Viễn cười ha ha không ngừng, bị Cố An Thành bắt đến bên cạnh rồi đánh vào mông hai cái:"Xem tớ trị cậu như thế nào."
"Làm sao trị?" Trần Viễn nhe răng: "Có tin tớ cắn cậu hay không."
"Vậy thì cắn đi." Cố An Thành ôm Trần Viễn ngồi vào trong lòng mình, Trần Viễn dùng mông cọ vào phần thân dưới đang sưng lên của anh trong phút chốc nó đã nhanh chóng cứng lên, Trần Viễn ôm cổ Cố An Thành, sau đó tiến sát lại gần cắn lên môi của anh một cái
Hai người ở trong nước dây dưa một hồi, nước ấm có tác dụng bôi trơn rất tốt, nên khi Cố An Thành tiến vào Trần Viễn có cảm giác giống như ép hết nước vào trong, trở tay đẩy Cố An Thành: "Vẫn là đi ra ngoài làm đi."
"Nhịn không được." Mũi tên của Cố An Thành đã lắp vào cung rồi, anh nhịn không được nữa liền ôm lấy eo của vợ mình rồi bắt đầu làm những chuyện không thể miêu tả được.
Các chi tiết cụ thể thì không thể miêu tả được nên tôi sẽ không viết.
Lương Tiến người từ trước đến giờ luôn khoẻ như trâu cũng thần thần bí bí mà đến bệnh viện.
Cận Nghiêu trực tiếp điện một cuộc điện thoại đến cho viện trưởng của bệnh viện, viện trưởng trực tiếp đi qua khám cho anh ta, sau đó nói cho y biết rằng Lương Tiến nghi ngờ mình bị rối loạn chức năng tình dục.
Cận Nghiêu cầm điện thoại nghe thì cũng không biết nên có biểu cảm gì mới tốt nữa, so với người khác thì y chính là người hiểu rõ nhất tên tiểu tử kia có rối loạn chức năng về tình dục hay không.
Cúp điện thoại thì Cận Nghiêu đã làm cơm chờ Lương Tiến về nhà, Lương Tiến vừa vào nhà liền có chút giật mình, Cận Nghiêu cũng không vạch trần anh ta, nên bới cho anh ta một bát cơm rồi hỏi:"Gần đây bận như vậy sao?"
"Ở nhà máy rượu có chút việc." Lúc Lương Tiến nói dối thì căn bản không dám nhìn vào mắt của Cận Nghiêu, cho nên anh ta chỉ có thể làm chút chuyện khác ví dụ như là ăn cơm.
Lương Tiến điên cuồng bới cơm, chỉ sợ Cận Nghiêu hỏi kỹ, thế nhưng Cận Nghiêu không có hỏi, y gấp một ít rau cho Lương Tiến còn mình thì thỉnh thoảng ăn vài miếng.
Hai người ăn cơm xong, thì nhân lúc Cận Nghiêu đang dọn dẹp nhà bếp, Lương Tiến chạy trở về phòng một mình rồi thở mạnh ra, sao anh ta lại có cảm giác Cận Nghiêu đã biết được mọi chuyện rồi vậy? Nhất định là ảo giác!
Cận Nghiêu tẩy qua bát cầm bình bia ngồi vào trong phòng khách, một bên uống bia một bên xem ti vi, Lương Tiến từ trên lầu đi xuống, ngồi vào đơn độc trên ghế salông, không dám tới gần Cận Nghiêu.
Cận Nghiêu liếc mắt, để bia xuống rồi đi về phía Lương Tiến, dáng vẻ của Lương Tiến có chút hoảng sợ cả người ngồi dựa vào ghế sô pha:"Nghiêu, Nghiêu Nghiêu..."
Cận Nghiêu cũng không nói, ngồi xổm trước mặt anh ta cởi cái quần ngủ ra, dưới ánh mắt của Cận Nghiêu thì cái quần lót ẩn chứa viên đạn kia đang dần cứng lên, trong lòng của Cận Nghiêu thầm nghĩ không phải đây là không có vấn đề sao?
Có vấn đề chỗ nào chứ?
Lương Tiến muốn trốn về sau, liền bị Cận Nghiêu đè chân xuống: "Đừng nhúc nhích."
Lương Tiến nhất thời nghe lời liền bất động, Cận Nghiêu nghiêng người về phía trước rồi liếm cái quần lót, Lương Tiến kích động đến mức không nói ra thành lời, phần hạ thể thì phản ánh chân thực nhất sự kích động của anh ta nên nó ngày một cao lên hơn.
Cận Nghiêu kéo quần lót ra, để lộ một mảnh lông tươi tốt ở bên trong cái phần, quy đầu no đủ, cán cứng chắc, màu sắc của nó cũng làm cho y cảm thấy rất khoẻ mạnh, phản ứng cũng bình thường, làm gì cố vấn đề gì khổ não đến mức Cận Nghiêu không dám nói cho y biết chứ, tự mình một mình lén lút đi gặp bác sĩ...
"A Nghiêu..." Lương Tiến nuốt nước miếng một cái, thật không tiện hỏi y:"Sao, sao rồi?"
"Không sao cả, chỉ muốn làm cho cậu sảng khoái một chút thôi." Cận Nghiêu nói xong liền ngậm lấy cái đó của anh ta: côn th*t "Nhìn đâu có vấn đề", kết quả không chỉ không có vấn đề, mà dưới sự kích thích của y còn cứng lên thêm mấy phần, lưỡi của Cận Nghiêu linh hoạt ma sát vào từng nơi của côn th*t, để quy đầu liền cắn một cái, làm cho Lương Tiến cảm thấy sảng khoái đến mức không nhịn được mà rên lên một tiếng, quả thực là thiên đường.
Cận Nghiêu nhà mình quả thật rất tuyệt vời, anh ta muốn làm y thì làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ? Lại muốn làm với y? Mỗi ngày làm cũng làm cũng không thấy đủ sao?! Anh ta nhất định là bị bệnh rồi!!
Cận Nghiêu làm gì biết được mạch não của con chó lớn ngu ngốc này, bây giờ y đang nghiêm túc nghiên cứu rốt cuộc tên này có vấn đề ở đâu, chẳng lẽ khó bắn tinh sao?
Cận Nghiêu cảm thấy cái này cũng có thể lắm chứ, sau đó không ngừng khiêu khích anh ta từng chút một nên thẳng thắn dùng lưỡi mình mà điên cuồng ma sát côn th*t, y dùng tay cầm lấy côn th*t dài một cách bất thường của anh ta, dài đến mức xuyên sâu vào trong cổ họng luôn rồi, Lương Tiến lại cảm nhận khoái cảm liên tục nên ánh mắt liền nổi lên ánh lửa, anh ta nhìn Cận Nghiêu với đôi mắt đầy sao, nhìn y đang nuốt chửng bộ phận ở hạ thể của mình với vẻ mặt dịu dàng, nhất thời cảm nhận được loại cảm giác được yêu rất mãnh liệt.
Anh ta cũng rất yêu Cận Nghiêu, anh ta rất vui mừng vì bản thân mình đã nhận ra sớm, nếu không thì Cận Nghiêu không muốn anh ta nữa thì anh ta thật sự không biết nên đi đâu mà khóc.
"A Nghiêu, tôi muốn bắn..." Lương Tiến cảm thấy ở dưới háng mình có một trận tê dại, vội vàng đẩy Cận Nghiêu ra, có thể là còn chưa đủ nhanh nên lần này đã trực tiếp bắn vào mặt Cận Nghiêu luôn rồi.
Lương Tiến cho là Cận Nghiêu sẽ giết mình, nhưng hôm nay Cận Nghiêu lại phá lệ đối xử tốt với anh ta, chẳng những không có bóp chết anh ta mà lau mặt xong lại tiếp tục liếm phần thân dưới của anh ta để kích thích anh ta tiếp, Lương Tiến lần này có chút mơ hồ nên cảm thấy có điều gì đó không đúng: "A Nghiêu cậu đừng làm tôi sợ, có phải cậu muốn chia tay hay không?"
"Chỉ là làm tình thôi mà, có phải cậu suy nghĩ quá nhiều rồi không." Cận Nghiêu khẽ cười một cái, hôm nay y phải phân tích hết mọi vấn đề của tên này, không thể lại để cho tên này chạy đến bệnh viện rồi tự làm mình xấu hổ nữa.
Cận Nghiêu liềm cho phần hạ thể của Lương Tiến cứng lên, sau đó liền ở trước mặt Lương Tiến cởi quần ngủ và quần lót ra, sau đó dưới ánh mắt trợn mắt há mồm của Lương Tiến thì y lại leo lên người Lương Tiến: "Có muốn hay không?"
Lương Tiến gật đầu như giã tỏi, đã không kịp dùng lời nói để biểu đạt nữa rồi, Cận Nghiêu đỡ phần hạ thể của mình rồi ngồi lên trên đó, nhẹ nhàng nuốt chửng côn th*t vào trong thân thể, Lương Tiến cũng không có yếu nha, vẫn dùng tốt giống như vậy, trước mắt thì Lương Tiến vẫn còn bình thường, vậy thì có bệnh gì chứ?
Ra sớm sao?
Không còn sớm mà...
Cũng không bị bệnh liệt dương cũng không ra sớm, cũng không phải cứng không được, cũng không phải bắn không được...
Cận Nghiêu vẫn còn đang phân tích còn Lương Tiến thì đã nhịn không được nữa rồi, Lương Tiến ôm lấy cặp mông của Cận Nghiêu rồi đứng lên, nóng lòng ôm Cận Nghiêu đến bên ghế sôpha kia rồi nhịn không được mà trực tiếp đâm vào, ở bên trong của Cận Nghiêu đang quấn chặt lấy anh ta, làm cho Lương Tiến thở ra một cách đầy mãn nguyện, sau đó lại làm một cách mạnh mẽ hơn.
Cứ như vậy Cận Nghiêu càng mơ hồ hơn, ngay cả kỹ năng làm tình cũng rất tốt, này mà gọi là rối loạn chức năng tình dục sao?
Lương Tiến thấy y không quá nhiệt tình, liền ra sức đâm mạnh hơn, đâm vào điểm nhạy cảm của Cận Nghiêu sau đó không ngừng đâm mạnh vào đó, mãi cho đến khi Cận Nghiêu nhẹ giọng thở dốc thì anh ta mới nhẹ nhàng lại một chút, đôi chân dài của Cận Nghiêu quấn lấy eo anh ta: "Cậu nói cho tôi biết đi, cậu đi bệnh viện làm gì?"
Lương Tiến vừa nghe xong thì suýt nữa đã bị doạ đến héo luôn, ngây ngốc mà nhìn Cận Nghiêu:"Cậu... Làm sao cậu biết?!"
"Cậu thì có vấn đề gì chứ?" Đầu ngón tay của Cận Nghiêu chọc vào trán chó ngốc:"Không nói thì hôm nay không cho làm."
"Có thể, có thể mới làm một nửa..." Lương Tiến oan ức rơi lệ.
"Có nói hay không?" Đôi mắt của Cận Nghiêu nheo lại: "Cơ hội cuối cùng."
"Nói, tôi nói, tôi đi bác sĩ để xem xem, sao buổi tối lại bắn nhiều như vậy..." Lương Tiến nói thẳng ra:"Còn nữa mỗi lần nhìn thấy cậu thì tôi lại muốn làm..."
Cận Nghiêu bật cười: "Chỉ thế thôi à?"
"Chỉ thế thôi, tôi thề với trời." Lương Tiến thật sự rất khổ não, lo lắng rằng dục vọng của mình sẽ làm tổn thương đến Cận Nghiêu, cho nên không dám nói cho Cận Nghiêu, tóm lại là vẫn có chút mất mặt.
Cận Nghiêu vỗ mặt của anh ta: "Có thể bắn thì chứng minh đã nhịn rất nhiều, không có ăn vụng, mà nếu cậu thấy tôi mà không lên được, thì tôi sẽ bóp chết cậu vứt ở Đông Hải rồi cho cá ăn."
Nghe Cận Nghiêu nói vậy Lương Tiến liền cười khúc khích, Cậu Nghiêu nhà anh ta thật tốt, anh ta không nhịn được mà ưỡn eo lên:"Nghiêu Nghiêu, có thể làm sao?"
"Có thể."
Cận Nghiêu vừa dứt lời thì Lương Tiến liền ôm Cận Nghiêu vui vẻ mà làm, nghi ngờ có bệnh lập tức được giải trừ.
La Trung Hoa là bị bệnh thật.
Khi tan làm trời mưa rất to nên tan làm đã dính mưa.
Cuối cùng không thể làm gì khác hơn ngoài việc phải bắt taxi, tài xế xe taxi rất ghét bỏ vì cậu ta đã làm ướt ghế, nhưng cậu ta cũng chẳnglàm gì được, khi về nhà cởi quần áo ra để thay thì phát hiện quần lót cũng bị ướt, rồi lại than thở xui xẻo.
Ngày hôm sau bị cảm nên cậu ta phải xin nghỉ ở nhà uống thuốc cảm rồi ngủ.
Khi mơ màng tỉnh lại thì thấy trong phòng tràn ngập mùi thơm ấp ám của cơm, cậu ta vừa nghĩ chắc là Lý Đông Dục đã đi công tác về.
Lý Đông Dục chính là người ngồi sau cậu ta lúc còn học cấp ba, là người có đầu óc rất tốt nên được chọn làm đại biểu toán học lúc đi học, không ngờ Hải Thành lớn như vậy mà tình cờ sao bọn họ lại gặp nhau ngay tại chỗ làm, La Trung Hoa phải cảm thán quả đúng là duyên phận, sau đó đơn vị công ty có phúc lợi mua nhà giá rẻ, cậu ta xem xong thấy tiện thì cũng mua một căn, sau đó mới nhận ra mình đã là hàng xóm với Lý Đông Dục.
Từ đó về sau, hai người vốn dĩ chỉ có mối quan hệ là bạn học cũ cũng chưa nói chuyện nhiều với nhau bao giờ đã thường xuyên qua lại, Lý Đông Dục này rất ít nói, nhưng lại rất giỏi chăm sóc người khác, nên cậu ta đã để một chìa khoá bên nhà Lý Đông Dục để phòng hờ xảy ra chuyện gì đó.
Mà thường ngày đi làm cũng đều ngồi xe của Lý Đông Dục, vừa hay lúc này cậu ta cũng đi công tác về, khi về liền thấy La Trung Hoa bởi vì mắc mưa nên bị cảm, Lý Đông Dục liền xin nghỉ ở công ty thì vợ La Trung Hoa không có ai chăm sóc.
Cửa phòng mở ra, quả nhiên là Lý Đông Dục.
Những năm này không biết Lý Đông Dục ăn uống như thế nào mà từ cách La Trung Hoa một cái đầu, bây giờ lại cao đến 1m86, La Trung Hoa nằm ở trên giường nhìn con người to cao kia đang bưng cháo đến, có chút ngại ngùng mà cười:"Cậu về rồi sao."
"Ừm, sao lại bị cảm?" Lý Đông Dục trầm mặt, nhưng cũng không phải tức giận trời sinh cậu ta đã có một gương mặt khá nghiêm túc, cộng thêm với việc nhiều năm không có bạn bè nên trở nên lạnh lùng, không dễ ở chung cho lắm.
La Trung Hoa lại cảm thấy gương mặt này của cậu ta giống như một tên thần kinh hơn:"Dính chút mưa, cậu đi công tác thuận lợi chứ?"
"Thuận lợi." Lý Đông Dục đem cháo thịt nạc đặt ở trên tủ đầu giường:"Ăn một chút gì đó lót dạ đi, buổi tối tôi sẽ làm món ngon cho cậu ăn."
La Trung Hoa ngượng ngùng: "Sắp tới phải làm phiền cậu nhiều rồi, cậu có thể không cần phải để ý đến tôi."
"Không quản cậu thì ai quản." Lý Đông Dục đưa tay lên sờ mặt của cậu ta, chỉ là thoáng qua thôi nhưng đã làm cho tâm trạng của Lý Trung Hoa giống như có hàng ngàn con ngựa đang chạy ở trong đó vậy.
Được rồi, không sai cậu ta có chút nghi ngờ Lý Đông Dục là gay, nhưng bản thân mình ngay cả sức hút để hấp dẫn người khác cũng không có, đòi tiền không có, muốn ngoại hình cũng chẳng có ngoại hình, ngay cả dáng người cũng thấp, cậu ta phải uống canxi mới có thể cao lên đến 1m7.
Làm sao cậu ta lại cảm thấy Lý Đông Dục có ý với mình vậy chứ...
Nhất định là ảo giác!
"Nhớ cậu." La Trung Hoa còn đang suy nghĩ thì bất thình linh nghe Lý Đông Dục nói một câu như vậy, cậu ta đột nhiên cảm thấy có chút không biết làm sao nên đành phải húp cháo.
"Ăn ngon, sao cậu lại nấu ăn lợi hại như vậy." Ngắt lời đi, còn có thể làm sao...
La Trung Hoa nói trong lòng: Tuy rằng bạn thân của mình là gay, mà tôi lại thẳng.
Lý Đông Dục ngồi ở bên cạnh yên lặng nhìn cậu ta ăn, ánh mắt rất ôn nhu, bị Lý Đông Dục nhìn chằm chừm như vậy La Trung Hoa cũng không nhịn được mà đỏ mặt: "Cậu ăn rồi sao?"
"Ăn rồi." Lý Đông Dục ít nói đến mức đáng sợ, La Trung Hoa cảm thấy nếu thường xuyên nói chuyện với người này chắc chết mất.
"Tôi cũng ăn xong rồi, cậu đi công tác về mệt rồi mau về nhà nghỉ ngơi đi."
Lý Đông Dục dọn dẹp bát xong cũng chưa đi, chỉ trong chốc lát trong mơ màng La Trung Hoa cảm thấy môi mình bị thứ gì đó cắn chặt, cậu ta cố gắng mở mí mắt nặng nề ra, liền phát hiện gương mặt của Lý Đông Dục đang cách rất gần, La Trung Hoa sợ hết hồn đến mức như muốn giật bắn lên.
"Cậu, Cậu làm cái gì!" La Trung Hoa sờ đôi môi của mình, còn có một chút xúc cảm lúc nãy:"Lý Đông Dục!"
"La Trung Hoa, tôi yêu cậu." Hệ thống ngôn ngữ của Lý Đông Dục bỗng nhiên cạn kiệt một cách nghiêm trọng, nói xong lời này liền không biết nói gì tiếp theo cho phải, giá trị tức giận của La Trung Hoa đã đầy, nhảy từ trên giường xuống kéo áo của Lý Đông Dục đi ra bên ngoài
Cánh cửa đóng lại trước mặt Lý Đông Dục.
La Trung Hoa không biết cậu ta uống lộn thuốc gì, sao lại đột nhiên nói ra như vậy...
"Tôi yêu cậu! Tôi vẫn luôn yêu cậu!" Lý Đông Dục cứ như một hũ mứt mới được cạy ra cứ liên tục nói:"Lúc học cấp ba tôi đã thích cậu! Tôi thích nhất chính là dáng vẻ của cậu khi cười xấu xa! Tôi thật sự không thể thoát khỏi chuyện yêu cậu được! Muốn đi cùng với cậu!!"
La Trung Hoa cũng bị những lời nói của cậu ta làm cho đỏ mặt, tên này có biết xấu hổ hay không vậy chứ, xung quanh đây toàn là những người trong công ty họ không đấy?!
"Cậu câm miệng!" La Trung Hoa không thể làm gì khác hơn ngoài việc liền mở cửa ra, Lý Đông Dục người cao chân dài, một bước liền vượt vào, ôm lấy La Trung Hoa rồi hôn lên môi của cậu ta ngay.
Lý Đông Dục ôm eo của cậu ta, sau đó đặt tay lên cổ cậu ta rồi hôn thật sâu.
La Trung Hoa hoàn toàn ngây ngẩn cả người, ngơ ngác để cho Lý Đông Dục cạy miệng mình ra, mãi cho đến khi cậu ta cảm thấy có một cái lưỡi đang từ từ tiến vào sâu trong khoang miệng mình, thì mới phản ứng lại mà chống cự, muốn đẩy Lý Đông Dục ra nhưng lại không biết nói gì.
Chẳng lẽ nói —— tại sao không gọi điện báo trước à?
La Trung Hoa cảm giác mình vẫn thật tâm cơ, thật ra cậu ta có thể cảm thấy bản thân mình rất thẳng, có thể là do Lý Đông Dục đối xử tốt với cậu ta nên cậu ta cũng không từ chối, kết quả như ngày hôm nay sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra thôi.
La Trung Hoa xin lỗi trước:"Xin lỗi."
"Không cần nói xin lỗi." Lý Đông Dục vẫn không có chút biểu cảm gì ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào Lý Trung Hoa, ánh mắt đó chứa rất nhiều ý niệm nên đã thu hút La Trung Hoa.
Lúc cấp ba người này đối với cậu giống như một tên khó ở vậy, lên lớp quay đầu lại nói chuyện không được, truyền tờ giấy không được, lén lút đọc truyện tranh ở bàn cũng không được, nằm sắp xuống bàn để ngủ cũng không được, mỗi một lần cậu ta đều rất chán ghét người này.
Nhưng có lẽ là do nhờ cậu ta nên thành tích của La Trung Hoa không có rơi xuống đáy vực.
Trong ấn tượng của La Trung Hoa cậu ta là người không hay để ý đến người khác, chỉ có thể tập trung vào chuyện chính: "Lúc học cấp ba cậu đã thích tôi rồi sao?"
La Trung Hoa vẫn cảm thấy có chút tò mò, người này thích mình như thế nào?
"Rất thích cậu, luôn nghĩ đến cậu khi tự an ủi." Lý Đông Dục nói thẳng ra làm cho La Trung Hoa sợ đến mức muốn ném thẳng cậu ta xuống lầu.
"Dừng lại!" La Trung Hoa dễ dàng thương lượng:"Chuyện tình cảm này là chuyện tôi tình cậu nguyện, rất giống như đề toán vậy luôn có một đáp án chính xác đang chờ cậu, còn tôi chính là lựa chọn sai lầm đấy."
"Vậy thì tôi sẽ chọn đáp án sai." Lý Đông Dục từng bước một áp sát lại gần, làm cho La Trung Hoa chỉ có thể lùi về sau, rất nhanh đã dồn La Trung Hoa đến góc tường.
"Cậu... A!"Tại sao nói thế nào cũng không nghe vậy chứ...
Lý Đông Dục là người ít nói nhưng lại hành động nhiều hơn, cậu ta ép La Trung Hoa vào tường sau đó hôn lên môi La Trung Hoa thật sâu, mà lúc này La Trung Hoa chỉ muốn làm cho đối phương tỉnh táo lại nghe mình nói, nhưng không nghĩ được gì, nếu bình thường thì không phải cậu nên cảm thấy buồn nôn mới đúng nhưng bây giờ lại chẳng thấy buồn nôn gì cả...
Ngày hôm đó sau khi kết thúc thì La Trung Hoa đã đá Lý Đông Dục
Ngày hôm sau La Trung Hoa lại phát sốt nên đành ở nhà thêm một ngày nữa, khi tỉnh lại thì cậu ta lại ngửi thấy mùi cơm trong nhà, Lý Đông Dục đã làm bữa sáng cho cậu ta còn người thì không có ở lại.
Ngày thứ ba khi cậu ta đi làm thì mới biết Lý Đông Dục đã từ chức.
Trong nỗi khiếp sợ cậu ta đi hỏi thăm xung quanh, thì mới biết thật ra Lý Đông Dục học y, gia đình cậu ta có bệnh viện nên bây giờ cậu ta về bệnh viện nhà làm bác sĩ
Trong nháy mắt có cảm giác gì đó không nói nên lời truyền đến, kì thi công chức đã dùng hết trí thông minh cả đời này của La Trung Hoa, nhưng đối với Lý Đông Dục mà nói thì cũng không tính là gì cả, cho dù là do cậu ta về thừa kế bệnh viện hay là do bịmình từ chối thì hiện thực tàn nhẫn này cũng đánh thật mạnh vào mặt Lý Trung Hoa, bọn họ căn bản không phải người cùng một thế giới.
"Những người thông minh này, có bao giờ xem xét đến cảm xúc của người khác hay không chứ." La Trung Hoa không nhịn được mà lầm bầm.
Cuộc sống vẫn diễn ra như trước, nhưng Lý Đông Dục đã biến mất trong cuộc sống của La Trung Hoa, e rằng kết quả như vậy là tốt nhất, ít nhất là theo cậu ta nghĩ như vậy.
Mãi cho đến rất nhiều năm sau, La Trung Hoa mới biết Lý Đông Dục vì mình mà phải trả giá nhiều như thế nào, năm đó cậu ta đã từ bỏ cơ hội đi đến Mỹ tham gia giao lưu cùng với giáo sư mà lựa chọn làm một nhân viên nhà nước nhỏ nhoi trong hai năm, chỉ vì tiếp cận La Trung Hoa, nên không sống trong nhà của mình mà trả tiền để trở thành hàng xóm với người trong lòng của mình, thậm chí vì để người trong nhà sớm chấp nhận La Trung Hoa nên còn gây mâu thuẫn với họ nữa.
Khi đó La Trung Hoa đã trải qua một lần hôn nhân thất bại, thì gặp được Lý Đông Dục ở trên hành lang bệnh viện.
Lý Đông Dục nhìn thấy cậu ta cũng không có kinh ngạc, chỉ nói rằng bệnh tình của mẹ cậu ta không có nghiêm trọng và Lý Đông Dục cũng đã liên hệ với bác sĩ giỏi nhất để hội chẩn rồi, nếu như cần thiết phẫu thuật thì Lý Đông Dục sẽ là bác sĩ phẫu thuật chính.
Lúc cậu ta nói chuyện vẫn không có chút biểu cảm gì trên mặt, La Trung Hoa cứ thế mà ngơ ngác nhìn, lại cảm thấy được trên gương mặt đó có rất nhiều tâm trạng, La Trung Hoa không nói được gì mà chỉ nhìn chằm chằm cậu ta.
Lý Đông Dục cầm danh thiếp bỏ vào trong túi tiền của La Trung Hoa:"Đây là phương thức liên lạc hiện tại của tôi."
Thời gian trôi qua thật là nhanh, có một số lựa chọn đã làm người ta bỏ lỡ đi thời điểm tốt nhất, có thể cho đến bây giờ La Trung Hoa vẫn chẳng có dũng khí để bước lên phía trước một bước.
Cậu ta đứng ngây người ở trong hành lang, liền thấy Lý Đông Dục đã đi xa quay người trở lại, một lần nữa kéo tay mình đi về phía trước.
Cậu ta nói: "Cậu vẫn giống như vậy, không có ai quản cậu là không được."
La Trung Hoa thở phào nhẹ nhõm, tầm mắt rơi xuống hai tay đang nắm chặt của hai người, cuối cùng cũng nở nụ cười.