Trong lòng Cố An Thành chỉ có mình Tiểu Viễn. Khi thấy Trần Viễn đứng đó lo lắng nhìn mình, Cố An Thành dường như nghe thấy cậu đáng thương nói: "Cầu xin cậu hãy đến đây."
Tiểu Viễn của anh...
Cố An Thành ôm cậu suốt dọc đường đi đến phòng thiết bị. Đối với Cố An Thành, đây là một nơi có ý nghĩa đặc biệt, anh ngây người một lát, sau đó ôm Tiểu Viễn và đi vào.
Bởi vì đại hội thể thao nên phòng thiết bị hầu như trống rỗng, hầu như không còn lại gì, chỉ có một con ngựa nhảy bằng gỗ đã lâu không dùng đến bị xếp đống ở kho, Cố An Thành đè Trần Viễn xuống, giam cậu giữa ngựa gỗ và bản thân mình, giọng nói của anh vẫn còn hổn hển: "Tôi là người về đích đầu tiên."
"Cậu thật lợi hại." Trần Viễn chân thành nói, cậu thật sự cảm thấy Cố An Thành là người giỏi nhất trên thế giới. Mặc dù cậu chưa từng gặp những người thật sự giỏi, có thể kiểm soát quyền lực và chơi đùa với thị trường chứng khoán, nhưng trong thế giới của cậu, Cố An Thành là người có thể làm được tất cả mọi thứ. Có Cố An Thành ở bên cạnh, anh sẽ mang lại cho cậu một cảm giá an toàn vô cùng mạnh mẽ mà chưa từng ai đem lại cho cậu, kể cả ông nội.
Cố An Thành thấy trong lòng nhộn nhạo lên khi Trần Viễn dùng ánh mắt sáng ngời nhìn anh. Lượng dopamine đã sôi sục vì chạy đường dài càng chuẩn bị phun trào, anh không khỏi ôm lấy sau gáy bạn nhỏ trước mắt, cúi người xuống và hôn lên đôi môi mềm mại của đối phương.
Môi Trần Viễn rất mềm, toàn thân Cố An Thành huyết khí trào dâng, chỉ chạm vào cậu cũng không thể thỏa mãn anh nữa. Anh dán chặt trên môi cậu một lúc, sau đó dùng đầu lưỡi chọc vào hàm răng đang nghiến chặt vì căng thẳng của tiểu Viễn. Cố An Thành nhẹ giọng dỗ dành cậu: "Há miệng ra."
Trần Viễn rên rỉ, môi run run, thả lỏng một chút, bàn tay to của Cố An Thành chậm rãi xoa nắn sau gáy cứng ngắc của Trần Viễn, khiến cậu thả lỏng, sau đó anh khẽ vươn đầu lưỡi xuyên vào trong miệng Trần Viễn.
Trần Viễn thật sự quá khẩn trương, đây là trường học... Nếu có người tiến vào.
"Đừng sợ, có tớ ở đây." Cố An Thành vòng tay còn lại ôm lấy eo Trần Viễn, giữ cậu ở gần mình. Trần Viễn cảm thấy cơ thể Cố An Thành thật nóng, nó giống như một cái bếp lò lớn mà cậu còn phát hiện ra bên dưới có một vật gì đó vừa nóng vừa cứng ép vào chân cậu. Mặt cậu đỏ bừng, luống cuống ôm lấy Cố An Thành, khóe mắt dần dần hồng lên. Cố An Thành nhìn cậu dáng vẻ cực kỳ xấu hổ của cậu mà liếm môi nói: "Thật sự muốn ăn cậu"
Trần Viễn vẫn còn có chút run rẩy, nhưng cậu vẫn lấy hết can đảm nói: "Ăn, ăn..."
Một tiếng động vang lên trong đầu Cố An Thanh, anh đè Tiểu Viễn xuống hôn thật mạnh. Không biết có phải vì lý do tâm lý hay không mà anh luôn cảm thấy môi Tiểu Viễn có vị ngọt như đường, thứ vị ngọt này khiến anh căng thẳng, làm cho anh như bị đánh thuốc mê muốn hôn cậu lần nữa, hôn như nào cũng không đủ. Anh hôn cậu thật sâu, đầu lưỡi anh thâm nhập thật sâu vào lưỡi Tiểu Viễn, khiến cậu khẽ phản kháng, nhưng lúc này toàn thân anh đã bị thiêu đốt cứ cố chấp đuổi theo lưỡi cậu. Quả đúng như anh nói, giống như muốn nuốt chửng tiểu Viễn.
"An, An Thành..." Giọng nói của Tiểu Viễn nhẹ nhàng, có chút run rẩy. Cố An Thành hôn lên cằm và cổ của cậu, làn da của Tiểu Viễn tựa hồ có thuốc giải của Cố An Thành, nếu anh không liếm khắp người cậu thì anh có thể sẽ chết. Trần Viễn bị anh liếm đến nước mắt chảy ra, cậu nhẹ giọng gọi anh: "An Thành... Không được... Sẽ có người..."
Cố An Thành để lại một dấu hôn trên xương quai xanh của cậu, anh không khỏi đưa tay ra sau, từ phía thắt lưng lỏng lẻo của Trần Viễn mà thò tay vào, đặt tay lên cái mông mềm mại mịn màng của cậu. Trần Viễn lập tức phát ra một tiếng rên khe khẽ. Thoạt nghe qua như tiếng nức nở, nó giống như một con mèo cào nhẹ vào tim Cố An Thành khiến anh cảm thấy mình sắp mất bình tĩnh lần nữa. Đúng lúc này, ngoài cửa phòng thiết bị vang lên âm thanh.
Ánh mắt của Cố An Thành lập tức tối sầm, anh ôm Trần Viễn trong ngực, quay đầu nhìn lại, cửa phòng thiết bị đột nhiên lóe lên, khẳng định phía sau nhất định có người. May mắn thay, từ vị trí này ngoài trừ tấm lưng của anh ra thì không thể nhìn thấy tiểu Viễn ngoại. Dù kẻ này là ai, mục đích là gì, Cố An Thành cũng sẽ lật ngược tình thế.
Trần Viễn căng thẳng nằm ở trong lòng Cố An Thành, thấp giọng hỏi anh: "Có người?"
"Không sao đâu." Cố An Thành cúi đầu hôn lên đôi môi vốn đã đỏ mọng của cậu mà nói: "Có chồng ở đây, hiệu trưởng nhìn thấy cũng không sợ."
Lúc này Trần Viễn mới mỉm cười, mặt đỏ bừng nhào vào trong ngực Cố An Thành. Cố An Thành vuốt tóc, chỉnh thẳng cổ áo rồi kéo khóa lên, sau đó kéo quần lên rồi mới vòng tay ôm lấy cậu quay về lại lớp.
Bởi vì 10.000 mét là mục thi cuối cùng và bảng xếp hạng sắp được công bố, Cố An Thành cảm thấy mình nên đi cùng với mọi người, nếu không những người khác sẽ nghĩ nhiều mà đám người Vương Huân cũng lại đoán mò.
Cố An Thành vẫn hối hận vì đã để bọn họ biết sớm như vậy, tuy rằng như vậy sẽ an toàn hơn cho Trần Viễn, nhưng chính mình cũng phải do dự rất nhiều. Như lúc này khi anh ôm Trần Viễn trở lại lớp học, Hách Văn Tĩnh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Trần Viễn, cô ấy lại nhìn Cố An Thành với ánh mắt lên án.
Vương Huân cũng không khỏi bĩu môi, nhỏ giọng nói với anh: "Cậu như thế này không phải quá cầm thú sao?"
"Cút đi." Cố An Thành thừa nhận vừa rồi anh có chút kích động, nhưng cho dù sau đó không có tiếng gõ cửa kia thì hiện tại anh cũng sẽ không chạm vào Tiểu Viễn. So với những người khác thì anh càng thương tiểu Viễn của anh hơn. Những tên khốn này rốt cuộc là làm sao mà lại bày ra biểu tình "Cậu là thứ cầm thú"? Nếu họ có thể cút đi bao xa thì hãy cút đi hộ anh!
"Lớp chúng ta là lớp đứng đầu!" Đúng lúc này, kết quả hội thao được công bố. Bắt đầu công bố từ lớp xếp hạng nhất. Vừa nhắc tới lớp 2 năm 2, Tất Tam đã hưng phấn nhảy lên: "Tớ nói rồi mà! Chúng ta đã giành vị trí đầu tiên ở nội dung 10.000 mét, vì vậy sẽ được cộng thêm sáu điểm!"
Những học sinh khác ở một bên cũng rất hưng phấn mà bàn luận về đại hội thể thao. Cố An Thành nắm lấy tay Trần Viễn đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng siết chặt. Trần Viễn còn đang đỏ mặt, cậu vừa thấy Hách Văn Tĩnh đang nhìn chằm chằm vào môi mình, cậu không khỏi thu mặt vào trong áo cao cổ của đồng phục học sinh. Cậu vừa làm như vậy, Cố An Thành lại nghĩ tới tiểu Viễn ngày xưa, một tiểu Viễn run rẩy sợ hãi với mọi thứ. Mỗi ngày cậu đều kéo cao cổ áo của đồng phục học sinh, cúi đầu thật thấp để không nhìn ai. Cố An Thành vừa gọi cậu, cậu đã sợ hãi đến toàn thân khẽ run lên, hai mắt đỏ hoe rồi rơi nước mắt.
"Tiểu Viễn." Cố An Thành gọi lớn.
Trần Viễn nghiêng đầu nhìn anh, mặt vẫn có chút đỏ bừng nhưng trong mắt lại sáng ngời khiến Cố An Thành nóng bừng, đưa tay nhéo nhéo mặt cậu: "Chồng cậu yêu cậu"
Sắc mặt Trần Viễn lập tức đỏ bừng như cái ống thuốc. Cậu khẩn trương nhìn xung quanh, ngoại trừ trên mặt Hách Văn Tĩnh có chút căng thẳng, những người khác đều đang thảo luận đại hội thể thao nên không để ý tới bọn họ. Cậu viết viết vào lòng bàn tay của Cố An Thành: "Không... Đừng có đột nhiên như vậy..."
"Trong lòng tớ đang nghĩ như vậy, không nói ra chẳng lẽ giấu đi?" Cố An Thành cũng không quan tâm, lúc này anh không chú ý tới có một đôi ánh mắt ác ý luôn nhìn anh và Trần Viễn.
Diêu Chính Kỳ không thể ngờ tới chuyện này mà oán hận cắn môi, có Cố An Thành vì cậu chạy vạn mét, cậu nhất định rất đắc ý...
Nhớ lại cảnh tượng vừa nhìn thấy bên ngoài phòng thiết bị, trong lòng Diêu Chính Kỳ càng cảm thấy chán ghét Trần Viễn, suy đoán của cậu ta quả nhiên không sai. Trần Viễn là một tên khốn không biết xấu hổ bán mình vì vinh quang. Cậu ta nhìn chằm chằm vào hai người, trong lòng nghĩ ra vô số cách để hủy hoại danh tiếng của Trần Viễn. Cậu ta muốn mọi người biết rằng Trẫn Viễn là một tên khốn và sẽ đuổi cậu ra khỏi trường học!
Mà một bên khác, Lương Tiến người hiếm khi sử dụng đầu óc của mình lại đi vào và lấy lại video giám sát trước khi đăng ký đại hội thể thao. Bên ngoài phòng giáo viên chủ nhiệm lớp hai, một bóng người trông quen quen khiến anh ta chú ý. Không có truyện gì mà lại trùng hợp tới vậy.