Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 41



Vì là cuối tuần nên Cố An Thành có thời gian hẹn gia sư cho Trần Viễn, thời gian học đặt vào mỗi chiều chủ nhật, mỗi buổi sẽ kéo dài hai tiếng. Lúc bắt đầu học không cần sắp xếp lịch quá căng thẳng vì còn nhiều thời gian. Anh không ngờ Trần Viễn khi học rất nghiêm túc, Cố An Thành vừa tìm cho cậu một gia sư, còn chưa đợi đến tiết đầu tiên, cậu đã bắt đầu xem ngữ pháp rồi.

"Không cần quá nghiêm túc." Cố An Thành đang nghiên cứu làm một cây kem cầu vồng cho Trần Viễn, thấy Trần Viễn đã bắt đầu chăm chỉ học hành thì có chút cảm thán, thật ra thành tích của Trần Viễn thi đại học không có vấn đề gì.... Kiếp trước cậu đã nghỉ học, tất cả là do chuyện Cố An Thành ngủ với cậu bị người ta cố ý truyền ra ngoài, phía trường học rất kiêng kị chuyện này, lúc đó Cố An Thành đã sắp xuất ngoại nên không quan tâm, thậm chí còn không hay đến trường, chỉ còn lại một mình Trần Viễn đối mặt với ánh mắt dị nghị và sự trách cứ của trường học.

Anh đúng thật là một tên khốn mà...

Cố An Thành không thể không nhớ đến người ở ngoài phòng dụng cụ trong trường. Kiếp này có nhiều thứ đã thay đổi nhưng cũng có nhiều thứ vẫn như cũ, người nhìn trộm họ hôm đó cùng người gây chuyện ở kiếp trước có phải là một không?

Người này muốn nhắm vào anh hay Tiểu Viễn?

Cố An Thành cảm thấy anh vẫn nên sớm đề phòng kẻ này, một bên đổ sữa vào ly chia độ một bên lấy điện thoại gọi cho cậu của anh, cậu của anh là một thương nhân thành đạt, cũng là một người chồng mẫu mực nên mới có quan hệ không tốt với ba anh. Ba anh là người một khi đã làm việc thì chuyện gì cũng không màng tới, vậy mà lại gặp trúng người đặt gia đình là trên hết như cậu anh, hai người này mà hòa thuận được mới lạ.

Nhưng Cố An Thành với Thường Húc Khôn khá giống nhau, nói do nhìn giống nhau vài phần thì không nhắc mà chủ yếu là giống ở tính tình. Thường Húc Khôn cũng rất yêu quý người cháu trai này, sau khi Thường Linh xuất ngoại, tất cả tiền của Cố An Thành đều do Thường Húc Khôn quản lí giúp, cậu anh còn thường thêm tiền vào đó, chỉ mong cháu trai tuổi nhỏ trở thành phú ông trăm tỷ mới thôi.

Thường Húc Khôn nghe máy của Cố An Thành: "An Thành à."

"Cậu, có một chuyện cần thương lượng với cậu, cậu thấy được không." Cố An Thành vào thẳng vấn đề, anh rất ít khi ăn nói vòng vo với người thân của mình, điểm này giống hệt với cậu anh.

Thường Húc Khôn nhớ đến cuộc gọi vài ngày trước của em gái, trong lòng cũng cân nhắc tới việc phải hẹn Cố An Thành ra nói chuyện, đúng lúc anh gọi đến, ông trả lời: "Cậu kêu chú Từ lái xe đến đón cháu, đến ăn bữa cơm với cậu."

Cố An Thành nghĩ cũng tốt, đây không phải chuyện hai ba câu là xong nên đã đồng ý. Có An Thành làm một cây kem cầu vồng cho Trần Viễn ăn trước rồi ra ngoài một mình.

Thường Húc Khôn là một người rất trưởng thành, điều này thể hiện ở nhiều mặt, như lúc này khi nhìn thấy gương mặt tràn đầy vui sướng của cháu trai, trong lòng rất muốn hỏi anh có phải đang hẹn hò với người con trai kia không, nhưng khi mở miệng lại nói: "Người quản lý tài sản đó của cháu có được việc không?"

"Ngoại trừ có chút bảo thủ ra thì còn lại đều được." Trên khoản ghi của Cố An Thành đã có hơn ba mươi vạn rồi, tuy là không nhiều nhưng đủ dùng, nên anh không muốn để tâm tới việc kiếm tiền sớm như vậy.

Thường Húc Khôn không thật sự để ý việc này, chỉ là dùng nó để dẫn vào chủ đề sau: "Bảo thủ một chút sẽ thỏa đáng hơn, nghe nói cháu có bạn học làm cùng?"

"Đúng, quan hệ rất tốt, bây giờ đang ở chỗ cháu." Cố An Thành cười lên, anh đã quen việc tâm trạng tốt lên lúc nhắc đến Trần Viễn. Nhìn nụ cười úc này của cháu mình là Thường Húc Khôn đã hiểu hết rồi, chẳng trách sao Thường Linh lại gọi điện thoại cho ông, chắc là bảo mẫu đã nhìn ra điều gì đó mới gọi điện thoại quốc tế đến Thường Linh.

Chẳng qua Thường Linh là một người cởi mở, con trai nhiều năm chẳng nhìn đến mình, lúc này bà ấy thậm chí còn không dám trực tiếp chất vấn Cố An Thành nên đành phải để người cậu này ra mặt. Thường Húc Khôn có chút khó xử, dù sao Cố An Thành cũng không giống con nhà người khác, đứa nhỏ này đã tự lập từ rất sớm, tư duy thì rõ ràng, không thể đối xử với anh như con nít. Chuyện khó nhất là ông sợ sẽ khiến Cố An Thành phản lại. Ông ngẫm nghĩ rồi nói: "Có được một người bạn tốt không dễ, phải đối tốt với người ta biết chưa?"

"Cháu biết rồi, cậu, cháu thương lượng với cậu một chuyện." Cố An Thành cũng đang nghĩ phải nói như thế nào mới tốt: "Cháu chuẩn bị học cấp ba ở trường THCS số 5, nhưng tuyển thẳng cũng cần thành tích, cậu biết thành tích của cháu tệ một chút..."

Thường Húc Khôn rất ít khi thấy Cố An Thành nói chuyện như vậy, không nhịn được muốn cười: "Thành tích đó của cháu mà chỉ tệ một chút sao?"

"Đúng là tệ nhiều một chút, nên không phải cháu đến tìm cậu sao." Cố An Thành ngồi xuống kêu món rồi hỏi: "Cậu, cậu xem có thể tài trợ cho trường cháu một phòng thí nghiệm được không?"

"Cháu còn sợ trường không nhận mình? một mình cháu bằng ít nhất học sinh của ba bốn lớp, họ chỉ mong cho cháu được tuyển thẳng." Thường Húc Khôn cũng là lần đầu tiên nghe Cố An Thành nói muốn tài trợ gì đó cho trường, tuy là lúc đầu ông đã từng đến "trao đổi" qua, nhưng trường THCS số 5 thật sự không ra sao, Thường Húc Khôn cũng không để trong mắt.

"Chủ yếu là để thuận tiện, về sau cháu sẽ ít khi ở trường." Cố An Thành chọn trên thực đơn món khoái khẩu của cậu là cá rô hấp và củ sen xào, Thường Húc Khôn trong lòng nhịn không được buồn cười, có cảm nhận trực quan hơn về sự trưởng thành của cháu trai.

"Có ý kiến khác?" Thường Húc Khôn thấy cháu trai muốn giấu nước đi, đây là điều rất đáng khích lệ ở độ tuổi của anh.

Cố An Thành gật đầu: "Không giỏi việc học thì làm theo sở trường, đến lúc đó cậu kiểm định giúp cháu, trong lòng cháu cũng an tâm."

Thường Húc Khôn cũng không hỏi nhiều, biết trong lòng anh có dự tính là được, ông nói: "Vậy thì tài trợ một phòng thể dục đi, ngày mai cậu kêu người đến trường cháu bàn."

"Cám ơn cậu." Cố An Thành cảm thấy hôm nay cậu rất dễ tính, anh nói: "Cậu có chuyện gì cũng có thể nói rồi."

Dựa vào sự hiểu biết của Cố An Thành với cậu anh, tài trợ trường không phải hạng mục nhỏ, cậu anh hai ba câu đã đồng ý, thật sự không thể lắm, khả năng duy nhất là do mẹ anh lại có chuyện gì rồi.

Thường Húc Khôn cười rồi chỉ anh nói: "Cháu bây giờ như người sành sỏi vậy."

"Vậy thì cũng không nhiều kinh nghiệm như cậu, vẫn phải học nhiều." Cố An Thành đùa với cậu mình. Đều nói cậu cháu thân nhau, cho dù Cố An Thành tình thân đạm bạc thì cũng biết ai tốt với anh, cho nên đối với cậu mợ cũng rất tốt, lúc nói chuyện cũng thoải mái hơn.

Thường Húc Khôn lòng nghĩ không nên gấp, vẫn chưa hiểu gì mà đã mở miệng hỏi thì chắc chắn sẽ khiến anh cụt hứng bỏ về, không bằng vòng vo một chút: "Mẹ cháu đúng thật là đã gọi cho cậu, kêu cậu quan tâm cháu nhiều hơn, bà ấy không ở cạnh cháu, thật ra cũng lo rằng cháu sẽ trách bà ấy."

Cố An Thành cảm thấy nực cười, đến ba mẹ ruột cũng không rảnh quản anh mà phải tìm anh em của mình tới chăm sóc anh, may mà anh đúng thật là một đứa trẻ tự lập, nếu không cũng chẳng biết sẽ trở nên lệch lạc như thế nào: "Cháu trách bà ấy làm gì, ba cháu không thể khiến bà ấy hạnh phúc, cháu rất ủng hộ bà theo đuổi mùa xuân thứ hai của mình."

"Ô, giọng điệu này của cháu là cũng biết hạnh phúc là gì rồi sao?" Để Thường Húc Khôn chọc tiếp như vậy thì mấy câu nữa là hỏi đến Trần Viễn rồi.

Nhưng Cố An Thành lại đột nhiên đổi chủ đề: "Mợ và Hi Hi đều tốt chứ?"

"Nhớ họ rồi thì về thăm nhà đi." Thường Húc Khôn cũng không níu kéo, tự nhiên mà tiếp tục nói: "Dẫn theo bạn của cháu nữa, nếu đã là bạn tốt, đương nhiên là phải quen bằng tấm lòng."

"Cháu biết rồi, có thời gian sẽ về."

Lúc này món ăn đã lần lượt được dọn lên bàn, Thường Húc Khôn hỏi thăm tình hình ở trường gần đây của Cố An Thành, hỏi anh dự định khi nào sẽ đi Mĩ, còn hỏi thêm một chút chuyện vặt, không còn nhắc đến Trần Viễn nữa, nhưng Cố An Thành lờ mờ đoán được bên mẹ anh đã biết được một chút, dù sao dì Lệ là do mẹ anh tìm đến làm, quan hệ hai người cũng đã tốt từ trước, dì Lệ tám phần là đã đem vài chuyện vu vơ nói cho mẹ anh biết nên mẹ anh mới không dám liên lạc với anh mà để cậu anh đến thăm dò.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.