Những suy đoán của Cố An Thành hoàn toàn là thật nhưng Thường Húc Khôn không những không vạch trần anh mà còn không đề cập đến chuyện này. Chuyện này không vội, mẹ anh vốn tính cách tự do cởi mở rất nhanh sẽ nghĩ thông suốt, điều khó khăn duy nhất chính là bố anh. Không biết nguyên nhân như thế nào mà bố anh ở kiếp này đã khác với những gì anh nhớ và dường như ông không còn khó giao tiếp với con cái như vậy nữa.
Lẽ nào sống lại một lần lại khiến ông ta có thể trở thành người như vậy?
Bản thân Cố An Thành cũng không có cảm giác gì cả. Chẳng qua chỉ cần được chúc phúc thì Trần Viễn nhất định sẽ rất vui vẻ, tiểu Viễn của anh thích nhất là không khí gia đình vì vậy Cố An Thành sẽ rất cảm động nếu mọi người đối xử tốt với tiểu Viễn. Tuy nhiên nếu như có người không chấp nhận cậu vậy thì anh chỉ cần đem tiểu Viễn tránh xa khỏi người đó, việc này cũng không có gì là quá khó khăn.
Thường Húc Khôn đang vui vẻ dùng bữa cơm với cháu trai ở nhà. Trần Viễn đang xem ứng dụng học tiếng anh thì bỗng nhiên nghe thấy điện thoại di động reo lên. Cậu ấy rất vui vẻ phấn khích, cứ nghĩ đó là Cố An Thành gọi đến nhưng khi cầm lên thì thấy là số lạ. Trần Viễn lưỡng lự hồi lâu mới trả lời: "Alo?"
Giọng nói của cậu ấy rất nhỏ nghe có chút đáng thương, đầu dây bên kia dừng một chút mới mở miệng nói, là một giọng nữ trong trẻo: "Cho hỏi đây có phải là số điện thoại di động của Cố An Thành không?"
"Cậu ấy... Số điện thoại này cậu ấy không dùng nữa..." Trần Viễn bỗng nhiên nhớ tới Cố An Thành đã từng nói qua, số điện thoại này là số mà anh đã dùng trước đây. Vậy nên người gọi điện thoại tới là ai?
Người ở đầu dây bên kia tỏ vẻ khó chịu: "Nó đổi số mà không thèm nói cho cô biết, cháu là bạn của nó à?"
"Tôi, tôi là bạn học của cậu ấy." Trần Viễn rất căng thẳng, cậu suy đoán có lẽ người này là mẹ của Cố An Thành?
"Cô là mẹ của nó, cháu giúp cô nói với nó, bảo nó gọi lại cho cô." Thường Linh rất buồn bực. Tuy bà cũng rất ít khi về nước nhưng mà đến việc con trai đổi số điện thoại mà mình cũng không biết, cuối cùng vẫn là bà thiếu trách nhiệm với anh.
"Vâng, vâng ạ..." Trần Viễn quả nhiên đoán không sai nhưng ngược lại cậu càng căng thẳng hơn, chỉ hận không thể nhanh chóng cúp điện thoại.
Thường Linh lại không nhịn được hỏi cậu: "Vậy Cố An Thành ở trường học rất tốt phải không?"
"À... Dạ vẫn tốt ạ..."
"Ở trường học có người nào bắt nạt nó hay không?" Tình mẫu tử của Thường Linh bỗng nổi lên, hận không thể tóm lấy Trần Viễn để hỏi cho cẩn thận.
Trần Viễn suýt chút nữa bật cười, ở trường cũng có người bắt nạt được Cố An Thành sao?
Ai dám chứ, không bị anh ức hiếp đã là lợi hại lắm rồi.
"Không ai dám bắt nạt cậu ấy đâu ạ." Trần Viễn không nhịn được buồn cười, trong thanh âm cũng mang theo ý cười nói: "Cậu ấy ở trường học rất lợi hại."
"Vậy cô an tâm rồi. Thà rằng chúng ta bắt nạt người khác cũng nhất quyết không được để bị ức hiếp, đúng không." Thường Linh rất vui vẻ. Ngày thường bà thích nhất là nghe người khác khen con trai mình lợi hại.
Hỏi qua loa vài câu rồi cúp điện thoại. Lúc này Trần Viễn mới vừa thở phào nhẹ nhõm thì điện thoại lại có cuộc gọi đến. Trần Viễn vừa nhìn màn hình lại hiện vẫn là số kia, trong đầu cậu ấy nghĩ tại sao lại gọi lại nhỉ?
"Dạ alo, dì?" Trần Viễn chỉ có thể trả lời như thế, kỳ thực cậu cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Ở đầu dây bên kia Thường Linh tựa hồ có chút do dự nhưng vẫn hỏi: "Cậu có phải là Trần Viễn không?"
Trần Viễn sững sờ ngơ ngác.
"Con, con là..."
Thường Linh cũng không nghĩ tới Trần Viễn lại như thế này...
Cô vừa bỏ điện thoại xuống thì mới phản ứng lại được. Số điện thoại của Cố An Thành căn bản sẽ không cho bạn bình thường cùng lớp có thể tùy ý sử dụng, nhưng bởi vì giọng của Trần Viễn nghe rất nhỏ và có chút đáng thương cho nên so với tưởng tượng trong đầu của Thường Linh, cậu hiện lên như một tên ẻo lả diêm dúa. Nhưng sự thật thì thật chênh lệch quá lớn, thậm chí bà không hề nghĩ đến đầu dây bên kia thật sự là Trần Viễn.
Thường Linh nhất thời không biết trả lời thế nào chỉ có thể nhắc cậu: "Đừng quên nói với An Thành là gọi lại cho cô."
Nói xong bà vội vàng cúp máy, Trần Viễn tay cầm điện thoại hồi lâu ngơ ngác vẫn không biết chuyện gì xảy ra, hồi lâu mới thầm nghĩ: "Sao mẹ cậu ấy lại biết chuyện của mình nhỉ?"
Trần Viễn vội vứt chuyện đó sang một bên không suy nghĩ nữa mà tiếp tục đọc sách. Qua không bao lâu thì Cố An Thành quay về, anh vừa mở cửa đã nhìn thấy Trần Viễn xỏ đôi dép lê hình con thỏ lon ton chạy tới, không nhịn được vươn tay ôm lấy anh: "Nhớ chồng quá rồi?"
"An Thành..." Trần Viễn có chút nóng lòng muốn đem chuyện vừa nãy nói cho Cố An Thành biết, để anh nghĩ một chút cuộc gọi của mẹ mình. Cậu nói: "Mẹ cậu vừa gọi điện đến."
"Ồ." Cố An Thành đá giày, ôm lấy con thỏ nhỏ đáng yêu tiểu Viễn, vừa đi về phòng, vừa tiện miệng hỏi "Mẹ tớ nói cái gì à?"
"Cô ấy bảo cậu gọi điện thoại lại cho cô ấy." Trần Viễn ấp úng nói: "Cô ấy... Cô ấy còn biết tớ là ai..."
"Đúng vậy, tớ có nói với mẹ, nói cậu là vợ tớ." Cố An Thành cười, đem Trần Viễn bế lên, ôm cậu xoay một vòng: "Vậy cậu có vui hay không?"
Trần Viễn không nghĩ tới sự việc lại diễn ra như thế này, cả người cậu đờ đẫn, có chút không biết nên làm sao mà hỏi: "Cậu... cậu nói cái gì?"
Cố An Thành nhìn thấy biểu cảm của cậu thì vui vẻ đặt lên má Trần Viễn một nụ hôn: "Tớ nói rồi, mẹ tớ suy nghĩ rất cởi mở. Cậu nghĩ xem, mẹ tớ sống ở nước Mỹ sao có thể không cởi mở được. Bà ấy bảo hai chúng ta vui vẻ mà sống cùng nhau, còn bảo cậu phải nghe theo tớ."
"Tớ... Tớ vẫn nghe..." Trần Viễn không nhịn được ngẫm lại một chút, chẳng trách vừa nãy mẹ anh lại hỏi như vậy, hoá ra là do Cố An Thành đã sớm nói, làm hại cậu lo lắng không thôi...
Cố An Thành vòng tay ôm lấy Trần Viễn, hai người cùng nhau xem TV. Trong lòng Trần Viễn thở phào nhẹ nhõm mà không suy nghĩ nữa nhưng ngược lại Cố An Thành có chút trầm ngâm. Hôm nay anh lại có thể nói dối một cách trắng trợn như vậy với Trần Viễn, nhưng bây giờ đối với anh, anh cũng không biết hiện giờ là ai đang cho người theo dõi mình. Tuy nhiên, nếu như có xảy ra chuyện gì thì anh đều lựa chọn ở bên cạnh Trần Viễn. Vừa nghĩ anh vừa nhìn sang tiểu Viễn, thầm nghĩ với dáng vẻ đáng yêu này của cậu, mẹ anh chắc chắn cũng không phản đối, chỉ cần cho anh một chút thời gian, anh có thể giải quyết được. Hiện tại cứ tạm thời xem như đã qua được cửa ải mẹ chồng đi.