Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 45



Vết thương trên mặt Diêu Chính Kỳ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, vết xanh tím để lại vẫn còn rất rõ, lúc này cậu ta đeo nón lên cố gắng che đi vết thương của bản thân. Những người đến công viên giải trí là để cho bản thân có thể vui vẻ, thoải mái một chút, trong những gương mặt tươi cười của đám đông, người cầm máy ảnh lén lén lút lút như cậu ta đúng là khác loài.

Trong lòng Diêu Chính Kỳ tràn đầy sự nham hiểm, cậu ta nghĩ rằng chỉ cần chụp được hình hai người lộ mặt hôn nhau thì sẽ ngay lập tức gửi lên mạng trường, như vậy cậu ta sẽ không phải quan tâm đến sự uy hiếp của bất kỳ ai nữa. Kết quả tệ nhất cùng lắm là bị đánh thêm một trận, cho dù như vậy, cậu ta cũng phải làm cho Trần Viễn vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên, để cậu giống như lúc trước, nhẫn nhịn sự chỉ trỏ của mọi người mỗi ngày.

Cậu ta sẽ không tha thứ cho kẻ phản bội...

"Đừng chống cự, đi theo tao." Diêu Chính Kỳ cảm nhận được eo bị thứ gì đó chĩa vào, theo bản năng nhìn xuống một cái, ánh sáng của lưỡi dao khiến cậu ta ngơ ngác.

"Đi thôi, đừng làm gì vô dụng nữa!" Người đàn ông đẩy Diêu Chính Kỳ từ phía sau, Diêu Chính Kỳ không dám phản kháng, bị người đàn ông liên tục đẩy vào ngay góc một con hẻm. Ở đây, từ đường chính đi ngang sẽ không thấy được tình hình ở bên trong.

Diêu Chính Kỳ đi vào thì thấy ở trong còn hai người đàn ông thành niên đang đợi cậu ta, cậu ta rụt cổ lại chẳng nói được gì cũng không dám nhìn họ. Một người đàn ông lưu manh cầm dao trong đó tầm ba mươi tuổi, ông ta lộ ra nụ cười không có ý tốt, dùng lưng dao áp sát vào má của Diêu Chính Kỳ rồi trượt từ từ xuống, ánh mắt ông ta quỷ dị, dọa cho đầu gối của Diêu Chính Kỳ mềm nhũn xuống, giọng cũng run lên: "Tôi, tôi làm gì đắc tội các người sao?"

"Đắc tội tụi tao?" người đàn ông cười: "Mày không có bản lĩnh đắc tội bọn tao, có người xài tiền để bọn tao chào hỏi mày thật tốt."

Diêu Chính Kỳ run rẩy hết cả người, nhưng vẫn thăm dò, cậu ta hỏi: "Ai? Là, là ai? Tôi tăng tiền thêm được không? Các người bỏ qua cho tôi đi!"

"Bớt nói nhảm lại cho tao!" Người đàn ông đợi ở bên trong đã hết kiên nhẫn, vừa lên đã đạp một cước vào bụng Diêu Chính Kỳ, Diêu Chính Kì đau đớn quỳ xuống rồi ngã trên nền đất, ôm lấy bụng nửa ngày mới thở được một hơi.

Bên đây bọn họ bận xử lý Diêu Chính Kỳ, Cố An Thành với tiểu Viễn uống xong trà sữa ăn xong đồ ngọt lót bụng rồi mới xem tin nhắn trên điện thoại một cái, tin nhắn được gửi tới dưới dạng code, trên đó hiển thị đã chặn được người, đang xử lý.

Rất tốt, Cố An Thành yên tâm mà ôm lấy Trần Viễn, hai người lại xếp hàng đi tàu hải tặc.

Tàu hải tặc tuy không nguy hiểm nhưng sự chênh lệch cao thấp sẽ khiến tim người khó chịu, Cố An Thành không có cảm giác gì với trò chơi này, nhưng lúc xuống thấy sắc mặt Trần Viễn không tốt nên không đồng ý cho cậu chơi những trò chơi liên quan nữa. Hai người dạo trong khuôn viên một vòng, xem được biểu diễn con rối, còn được chụp chung với rất nhiều con rối nữa, mặt Trần Viễn đỏ lên rồi bổ nhào vào người một con rối hình con vịt vàng lớn, cậu phấn khởi đến mức luôn cười: "An Thành! Cậu xem, có cái này nữa nè!"

Cố An Thành thấy cậu vui như vậy cũng bất giác cười lên, anh nói: "Ừm, tớ chụp một tấm cho cậu và con vịt lớn này nhé."

Trần Viễn chơi rất vui, lúc sau hai người chơi phi tiêu, Cố An Thành chém giết bốn phương thắng cho cậu một con gấu nằm siêu to, Trần Viễn cứ muốn tự ôm lấy, cả người đều sắp bị che mất. Cố An Thành thấy cậu ôm gấu rất vất vả, chỉ có thể một tay kẹp lấy gấu, một tay kéo Trần Viễn.

Dáng vẻ của hai người gần như trở thành một khung cảnh đẹp của khu vui chơi, nhiều người bắt đầu lấy điện thoại chụp trộm nhưng Cố An Thành cũng không quan tâm, kéo theo Trần Viễn đến thị trấn cao bồi.

Cùng lúc này, Diêu Chính Kỳ đã bị xử một trận thật tàn nhẫn, cậu ta bị cởi hết quần áo chụp không ít hình. Làm tới đó xong mấy người họ cũng không tiếp tục làm gì, chỉ mượn góc chụp Diêu Chính Kỳ nhìn giống như bị người ta cưỡng bức, chụp xong vài tấm còn cho Diêu Chính Kỳ xem, ông ta nói: "Nhìn kĩ đi, mày nhìn bộ dạng ti tiện của mày kìa."

"Nếu mày không muốn những tấm hình này rải đầy sân trường,l thì nên biết điều mà đi đâu thì đi." Người đàn ông cuối cùng đá cái quần đã dơ bẩn trên đất, đá nó đến kế bên Diêu Chính Kỳ, ông ta nói tiếp: "Mày đổi một nơi để sống, tất cả chuyện bên đây đều chấm hết, nếu mày còn không biết điều, lần sau làm cho mông mày nở hoa!"

Diêu Chính Kỳ ôm đầu che phía thân dưới mà nằm im trên đất, nghe thấy lời người đàn ông thì tỉnh ngộ, cậu ta biết rồi, cậu ta biết là ai rồi!

Là Cố An Thành!

Nỗi sợ to lớn và sự đau đớn từ thể xác khiến Diêu Chính Kỳ tốn không ít công sức mới mặc xong quần áo. Cậu ta mặc bộ đồ dơ dáy đó, hoảng loạn rời khỏi công viên giải trí, máy ảnh bị lấy đi thẻ nhớ cũng vứt tại chỗ. Đột nhiên cậu ta cảm thấy hối hận, Cố An Thành quá đáng sợ rồi, anh căn bản không phải là người!

Diêu Chính Kỳ hoảng hốt bỏ chạy, Cố An Thành dỗ bảo bối tiểu Viễn ăn bữa trưa muộn, rồi tới quảng trưởng đợi diễu hành. Bốn giờ chiều mỗi ngày đều có diễu hành những con rối lớn, là thời khắc náo nhiệt nhất của cả công viên giải trí. Cố An Thành ôm Trần Viễn tìm một góc ở quảng trường rồi ngồi xuống, để gấu trên đầu gối của hai người, Trần Viễn nở nụ cười vùi mặt vào trong gấu bông mềm mại dụi một cái, Cố An Thành nhìn thấy thì ghen, anh túm cậu lên, hôn một cái lên môi cậu.

Trần Viễn bị dọa một phát, vội đẩy anh ra, Cố An Thành cũng không níu kéo, hôn được một cái thì ôm người vào trong lòng, hưởng thụ niềm vui khó được này.

Không sai, anh biết bên đó đã thành công rồi, trình độ của Diêu Chính Kỳ vốn dĩ không bằng anh được, nếu gan tên đó đủ lớn và còn có bản dự phòng khác, vậy thì để cậu ta công khai cũng không sao, nhưng anh đoán tên chết tiệt đó đã bị dọa bể gan rồi.

Cho dù là người nào nếu muốn làm hại Tiểu Viễn của anh thì anh nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần, ngàn lần sự tàn nhẫn đó.

Trần Viễn dựa vào bên người anh, theo thói quen dụi dụi vào người anh, Cố An Thành ôm lấy cậu, hai người lắc trái lắc phải một cách nhẹ nhàng, mà phía trước quảng trường, xe hoa diễu hành cuối cùng cũng đến từ từ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.