Cố An Thành sau khi giải quyết vấn đề người theo dõi chụp lén bọn họ, tâm tình anh tốt lên hẳn. Anh mời Lương Tiến, Cận Nghiêu, Vương Huân đi karaoke để cảm ơn tất cả bọn họ đã ra tay giúp đỡ giải quyết việc này. Cố An Thành vốn dĩ dự định không muốn mời Hách Văn Tĩnh vì dù sao trong nhóm cũng chỉ toàn là con trai lại đi về khuya, đối với cô ấy cũng không an toàn, nhưng dường như Hách Văn Tĩnh biết cả nhóm sẽ đi nên chủ động xin tham gia. Cô ấy xắn tay áo thách thức hai người trong nhóm xem có đấu lại mình không vì thế mọi người đều cao hứng đồng ý kéo cô ấy cùng tham gia.
Địa điểm hát cách trường cũng không xa lắm và đặc biệt có rất nhiều ưu đãi cho học sinh trường trung học số 5 và nhiều trường lân cận khác. Bởi vì hôm nay bên quán có ưu đãi trả tiền trước sẽ được hoàn tiền theo phần trăm cho nên khi đến quán Cố An Thành đã trả trước ba tiếng, mọi người đều gọi thêm nước uống, đồ ăn vặt và lần lượt kéo nhau vào phòng riêng.
Lúc vào phòng, Cố An Thành để mọi người thoải mái vui chơi còn anh vừa ngồi xuống đã bắt đầu tìm đồ ăn vặt mà đưa cho Trần Viễn. Điều bất ngờ nhất chính là Hách văn Tĩnh làm cả một liveshow ca nhạc, độc chiếm micro của cả nhóm, cô ấy đi lên và mở màn bài đầu tiên chính là "khúc bạch sắc luyện tập" và đây là bài hát mà cô ấy dành cho Cận Nghiêu tiền bối bởi vì cô ấy từ lâu đã là fan hâm mộ của y. Khi cô ấy kết thúc bài hát, Cận Nghiêu rất vui vẻ mỉm cười và vỗ tay khen giọng hát của cô ấy thật tuyệt vời. Hách Văn Tĩnh ngại ngùng đáp: "Sao em lại cảm thấy như bị lạc tông ý nhỉ, nghe không hay lắm". Vừa kết thúc câu nói thì Lương Tiến không biết từ đâu đến, giật micro trên tay Hách Văn Tĩnh một cách thô lỗ, chẳng ra dáng đàn anh tí nào. Vương Huân và những người khác đều sợ anh ta nên không một ai dám bước lên mà giành micro với đối phương. Anh ta tiến lên cứ như một con hổ bị moi tim, cầm micro trên tay và nói: " Tôi cũng có một bài hát dành riêng tặng cho Nghiêu Nghiêu của tôi."
"Cậu có thể tha cho mọi người ở đây được không? Đây là lần đầu tiên chúng tôi ra ngoài hát đấy." Cận Nghiêu lên tiếng đáp, nụ cười vẫn còn in trên khuôn mặt y nhưng những lời y nói ra đối với người khác thật là có sát thương nhân đôi: " Đối với người tông điếc như cậu thì cậu vẫn hơn là hát rap đi."
Vậy chúng ta hát bài "ngưu tử bận rộn đi". Lương Tiến vẫn không nản lòng mà vẫn chủ động bật bài hát "ngưu tử bận rộn". Khi nhạc vừa cất lên Cận Nghiêu đứng dậy và nói: "Tôi có việc ra ngoài một lát"
"Cậu không được đi, tôi đang muốn hát cho cậu nghe đấy." Lương Tiến lớn tiếng hét vào micro: "Nếu cậu đi tôi sẽ mở cửa mà hát"
Sắc mặt Cận Nghiêu trông thật khó coi, tựa người vào cửa thò tay vào trong túi lấy ra điếu thuốc: "Cậu hát đi." Lương Tiến rất hài lòng, nghiêm túc bắt đầu bài hát của mình. Khi đoạn nhạc dạo đầu vừa kết thúc anh ta bắt đầu cất giọng hát, hoá ra Cận Nghiêu là người thật thà, những gì y nói đều là sự thật. Vương Huân trước sau vẫn như một vẫn luôn chung thuỷ bịt tai của mình lại còn Hách Văn Tĩnh khuôn mặt trông thật đáng thương. Triệu Hải và Tất Tam hận không thể ôm lấy nhau để tìm kiếm chút hơi ấm để an ủi nhau còn Cố An Thành cũng không tốt hơn mấy, khuôn mặt của anh còn thật khó coi hơn nữa. Anh dùng hai tay bịt lấy tai của Trần Viễn nhưng kỳ thực Trần Viễn vẫn có thể nghe thấy rõ ràng. Tiểu viễn không khỏi buồn cười, không ngờ đang anh Lương Tiến có thể hát tệ như vậy. Còn Cận Nghiêu vẫn phì phò điếu thuốc trong miệng, nhìn Lương Tiến ngốc nghếch say mê "đọc" bài hát của mình mà không khỏi bật cười.
Ngu ngốc nhưng lại dễ thương quá.
"Tiền bối, thật ra em thích anh, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh em đã thích anh." Hách Văn Tĩnh ngồi trên ghế sofa đối diện với Cận Nghiêu, không khỏi thổ lộ với anh: "Hôm đó là ngày đầu tiên phân lớp, rất nhiều người trong chúng em vây quanh anh để chụp ảnh, anh mang một chiếc váy ngắn đi ngang qua sân chơi, từ khoảnh khắc đó chúng em đã trở thành fan của anh..."
"Váy ngắn?" tiếng hát như bò rống của Lương Tiến đột ngột dừng lại khi nghe thấy những gì Hách Văn Tĩnh nói, anh ta vội ngắt lời: "Nghiêu à, cậu mặc váy?"
Cẩn Nghiêu ngẫm lại một lúc lâu mới nói: "Hình như có chuyện đó thì phải."
"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao tôi không nhìn thấy cảnh đó" Lương Tiến hét vào micro tỏ rõ thái độ bất mãn với Cận Nghiêu: "Không phải cậu đã nói rằng sẽ vĩnh viễn không mặc nó sao?"
Đôi mắt Cận Nghiêu liếc nhìn Lương Tiến như hàng vạn mũi kiếm bắn về phía anh ta và nói: "Chỉ là một chiếc tạp dề trông khá giống với váy mà thôi, lúc đó anh Vũ đang khai trương một cửa hàng ăn vặt nhưng mà không có ai giúp anh ấy cả."
"Chính vì điều này mà cậu mặc váy vì anh ta?" Sự bất mãn trong lòng Lương Tiến đã lên đến đỉnh điểm: "Không được, cậu cũng phải mặc một lần cho tôi xem."
Lương Tiến từ thành phố Y chuyển đến khi y còn đang học lớp 3 tiểu học. Lúc đó chỉ vài ngày sau khi chuyển đến anh ta đã thu phục được tất cả những người có tiếng tăm trong trường duy chỉ có y là Lương Tiến đánh không lại. Sau đó hai người trở thành bạn bè. Người đó chính là Cận Nghiêu. Cận Nghiêu lớn lên khí chất thanh nhã, lúc nhỏ thì càng đáng yêu vì thế lúc nhỏ mẹ y rất hay cho y mang quần áo con gái và luôn luôn lưu giữ lại những tấm ảnh đó. Lương Tiến đã vô tình phát hiện ra điều này khi anh ta qua nhà y chơi. Vì thế từ lúc đó hai người đã có một cam kết là Cận Nghiêu phải mặc váy một lần cho Lương Tiến xem, chỉ là từ đó trở đi Lương Tiến chưa một lần được như ước nguyện.
Cố An Thành nhìn anh ta mà lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Hát đi hát đi, mày nói những điều đó thì có ích gì?
"Tại sao lại vô ích cơ chứ? Mày thấy đấy, ngay cả người ngoài cũng nhìn thấy!" Lương Tiến không phục, anh ta bướng bỉnh bước lên, thậm chí còn tắt màn hình, anh ta không vui thì ai cũng không được hát.
Trên mặt Trần Viễn lộ ra vẻ kinh hãi, sợ hãi kéo tay Cố An Thành: "Lương Tiến tiền bối hình như tức giận rồi"
"Cậu cứ xem đi." Cố An Thành không lo lắng, anh sớm đã quá quen với việc này rồi.
Quả nhiên, Cận Nghiêu bước lên nắm lấy cổ áo Lương Tiến nói: "Được thôi, đi thôi tôi sẽ mặc cho cậu xem." Y đẩy thẳng người vào phòng tắm và khóa cửa vang lên một tiếng cạch.
Hách Văn Tĩnh vô cùng sợ hãi nhìn cánh cửa nhà vệ sinh đã đóng kín. Vì bọn họ đã đặt chiếc phòng lớn nhất KTV do đó bên trong phòng này có nhà tắm riêng. Nhưng mà chính vì Cận Nghiêu ở trước mặt mọi người kéo Lương Tiến đi cho nên bộ phim kinh dị này hiệu ứng đã được tăng lên gấp đôi: "Không sao, không sao chứ..."
"Cái này... Sao nói trở mặt thì trở mặt luôn rồi." Vương Huân sợ đến nuốt nước bọt, cậu ta có chút sợ hãi Lương Tiến, vì thủ đoạn của Lương Tiến khi chỉnh đốn người khác cực kì đáng sợ. Trong những trận đánh nhau thì anh ta luôn như thể không cần mạng. Trong mắt những học sinh như cậu ta thì anh ta thuộc về trình độ chuyên nghiệp của những tên xã hội đen đầu đường xó chợ, vì thế mà Vương Huân rất sợ anh ta.
Đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy Lương Tiến bị Cận Nghiêu nắm cổ áo mang đi trong lúc anh ta tức giận.
"Đều trách tôi..." Hách Văn Tĩnh thật sự không biết gì cả. Chỉ giống như thường ngày nghĩ gì nói đó, Lương Tiến tiền bối làm sao lại...
"Hát đi đừng quản bọn họ." Cố An Thành dường như đã sớm đoán trước được chuyện này. Anh mỉm cười bật lại màn hình đã bị Lương Tiến tắt lúc nãy nói: "Hát đi, bằng không một lúc sẽ nghe thấy tiếng lợn kêu bị giết thịt đấy."
"Ối ối ối... Tôi không dám nữa, tôi không dám nữa" Cố An Thành vừa dứt lời thì trong phòng tắm vọng ra tiếng kêu la inh ỏi như lợn bị chọc tiết. Bàn tay của Tất Tam nhấn vào màn hình bài hát run lên lẩy bẩy, trên khuôn mặt mọi người hiện lên một nụ cười cứng ngắc.
Tiểu Viễn càng lo lắng hơn hấp tấp hỏi: "Chuyện này... Chuyện này sẽ không sao chứ?"
"Không sao, không sao." Vẻ mặt của Cố An Thành vô cùng bình tĩnh đáp, chuyện này đối với anh như chuyện cơm bữa đã thấy rất nhiều lần: "Đây gọi là đánh yêu."
Mọi người nhanh chóng chọn một bài hát để hát, sau âm thanh truyền ra lúc trước thì cũng không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh gì bên trong nữa, một lúc sau hai người mở cửa bước ra ngoài như mọi chuyện chưa hề xảy ra. Nhưng dường như Lương Tiến không làm phiền y nữa, Hách Văn Tĩnh cũng không dám tiếp tục bày tỏ nữa. Cuối cùng cô cũng hiểu ra rằng giữa hai tiền bối này nhất định có gì đó mờ ám.
Sau khi Lương Tiến bị xử lý nghiêm khắc, anh ta không những không còn bận tâm đến vấn đề váy nữa, thậm chí còn không thèm cầm micro. Cả đêm anh ta không hát một bài nào chỉ ngồi một bên và uống rượu. Hách Văn Tĩnh cũng chỉ nói mình bị đau họng mà không hát, đám người Vương Huân hát xong, Trần Viễn hát không được cho nên Cố An Thành hát tặng cho cậu nghe một bản tình ca nhưng đều bị cả khán giả la ó.
Trần Viễn rất cảm động, không phải vì Cố An Thành hát hay mà là vì xung quanh có rất nhiều người vô tình biết được mối quan hệ của hai người nhưng thay vì cự tuyệt lại ngược lại còn rất ủng hộ bọn họ. Trần Viễn thậm chí còn không dám nghĩ tới khung ảnh cậu đang ngồi giữa một nhóm bạn, họ chúc cậu mọi điều tốt lành, Cố An Thành đang nắm tay cậu mà trìu mến hát bài "Mặt trăng tượng trưng cho trái tim anh".
Thanh âm của Cố An Thành trầm ấm, anh vừa mới trải qua thời kỳ đổi giọng. Chất giọng trầm trầm của một người đàn ông thành thục khi hát lên hay không thể tả. Thực sự quá hay, Trần Viễn có chút cảm động rưng rưng muốn khóc nhưng Cố An Thành lại ôm đầu cậu vùi trong lòng ngực mình. Xung quanh vang lên những âm thanh sống động, lồng ngực Cố An Thành rung lên cùng với nốt nhạc và nhịp tim đều đặn, Trần Viễn trong lòng không khỏi cùng anh hát: