Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 49



Cố An Thành nhân lúc Trần Viễn đưa ông nội về phòng nghỉ ngơi thì gọi cậu ra ngoài, hai người cùng nhau đi dạo ở vườn hoa, Cố An Thành kéo tay Trần Viễn xoa xoa, anh gọi: "Tiểu Viễn."

"Hửm?" Thời tiết mùa hè rất nóng, tuy Trần Viễn đã có một tủ quần áo riêng mà Cố An Thành mua riêng cho cậu, nhưng cậu luôn mặc đồ của Cố An Thành, đặc biệt là vào lúc trời nóng. Cậu làm như vậy là vì quần áo của Cố An Thành lớn hơn của cậu, Trần Viễn mặc vào sẽ cảm thấy mát mẻ hơn. Cố An Thành cũng thích cậu mặc như vậy, vì cổ áo của anh rất lớn, khi cậu mặc sẽ lộ ra cần cổ trắng mảnh ấy, xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện hấp dẫn người khác, khiến Cố An Thành chỉ mỗi nhìn thôi đã thấy nóng trong lòng. Anh trấn tĩnh lại một lát mới tiếp tục nói: "Buổi tối cậu tớ hẹn đến nhà ông ấy ăn cơm."

Trần Viễn gật đầu: "Cậu đi đi, tớ ở nhà ăn với ông nội là được."

"Cậu tớ bảo tớ dẫn theo cậu." Cố An Thành đã bảo với cậu mình là không được dọa Trần Viễn, anh tin vào nhân phẩm của cậu anh, vì vậy vẫn hi vọng Trần Viễn đi cùng, anh nói: "Cậu yên tâm, họ cũng giống bác gái vậy, đều rất thích cậu."

Trần Viễn ngơ một cái, nhận thức được ý của Cố An Thành là cậu anh cũng đã biết rồi. Cậu có chút kinh ngạc cũng có chút căng thẳng: "Vậy, vậy lần đầu tớ đến, có phải nên chuẩn bị chút gì đó không?"

"Cũng không phải gặp ba mẹ chồng, đem đồ gì chứ." Cố An Thành nhịn không được cười cậu, kéo cậu ngồi lên hàng ghế dài của vườn hoa, anh nói: "Tớ mua một chút trái cây đem qua đó là được rồi, cậu muốn đi không?"

"Muốn." Trần Viễn vừa ngồi xuống đã tự động dựa vào người Cố An Thành. Cho dù thời tiết rất nóng, người Cố An Thành còn nóng hơn, nhưng cậu đã quen như vậy. Trần Viễn ôm lấy cánh tay của Cố An Thành, ngước mặt lên nhìn anh: "Ông ấy có khi nào rất dữ không?"

"Cậu là một người yêu vợ, là người rất dịu dàng." Cố An Thành chủ yếu cũng vì vậy mà muốn dẫn theo Tiểu Viễn.

Buổi tối, hai người mang theo trái cây, đến nhà của cậu anh.

Mợ là một người phụ nữ xinh đẹp, khi cười lên rất hấp dẫn, khi thấy Trần Viễn có chút căng thẳng đã vội mời cậu tới xem Tivi. Bữa tối đang được chuẩn bị, mùi thơm của món ăn luôn khiến người ta thả lỏng hơn.

Thường Hi là em họ nhỏ của Cố An Thành, mười hai tuổi rồi, nhưng vẫn như một đứa trẻ, xông qua ôm lấy Cố An Thành mà nói: "Anh, em kể cho anh nghe, em cũng có X-BOX rồi!"

"Một đứa con gái nhỏ như em chơi game gì chứ." Cố An Thành cảm thấy buồn cười, nhịn không được hỏi cậu anh: "Cậu, không lẽ cậu bị em ấy lừa rồi sao?"

"Là lúc Hi Hi đạt giải nhất ở cuộc thi trong kỳ Thế Vận Hội, mợ con mua cho nó đó." Thường Húc Khôn nhắc đến vợ con thì nụ cười càng dịu dàng hơn, Trần Viễn thấy một gia đình rất hòa thuận bất giác cũng thoải mái theo, không còn câu nệ như lúc vừa giới thiệu với nhau, trong lòng cậu nhịn không được cảm thán, người nhà của Cố An Thành đều thật tốt mà.

Thường Húc Khôn đẩy đĩa trái cây lên trước mặt Trần Viễn: "Tiểu Viễn lần đầu tiên cháu đến nhà, cũng không biết cháu thích ăn cái gì, ăn chút trái cây trước nha."

"Cám ơn cậu." Tiếng Trần Viễn nhỏ xíu, cậu vẫn có chút không dám nhìn Thường Húc Khôn. Cố An Thành và Trần Viễn ngồi ở hai góc, anh dùng nĩa xiên một quả dâu đưa cho Trần Viễn.

Trần Viễn nhận lấy, vừa đưa mắt liền thấy Cố An Thành dùng khẩu hình nói với cậu: "Không cần căng thẳng."

Trần Viễn nở nụ cười.

Tương tác của hai người bị Thường Húc Khôn thu hết vào trong mắt. Tuy biểu cảm không thay đổi nhiều nhưng thâm tâm lại đang cau mày. Trong mắt ông, đứa trẻ Trần Viễn này rất ngoan ngoãn nhưng không đủ tinh tường, lại mang dáng vẻ không phóng khoáng, không xứng với Cố An Thành, quan trọng nhất lại còn là một đứa con trai. Cố An Thành bây giờ còn nhỏ, tương lai còn một chân trời rộng lớn đợi nó khai phá, bây giờ nó xem trọng đứa nhỏ này như vậy, một người không chút đặc biệt như thế này có thể giữ lại ánh nhìn của nó ở tương lai không.

Đến lúc đó Cố An Thành chưa chắc sẽ ra sao nhưng đứa trẻ này mới là nạn nhân thật sự.

Thường Húc Khôn thở dài trong lòng, nghe thấy giọng điệu cưng chiều của Cố An Thành, ông còn tưởng đó thật là một đứa trẻ khiến ánh mắt người khác sáng lên...

Giờ ông nên nói với Thường Linh như thế nào đây...

"Cậu, mợ kêu cậu kìa." Cố An Thành hiếm khi nhìn thấy người tháo vát như cậu ngẩn người, trong lòng không khỏi hoài nghi.

Mợ anh cùng với đầu bếp của nhà đã chuẩn bị xong bữa tối nên gọi ông tới xem xem có sơ suất ở đâu không. Bữa tối rất nhanh đã được dọn ra, cả nhà đều ngồi sẵn ở bàn, cũng tính là ăn một bữa an ổn nhưng không khí lại có chút không ổn, đó cũng là do không thân thuộc với nhau, may là có Thường Hi nói chuyện líu ríu nên vẫn hòa thuận vui vẻ.

Sau bữa cơm họ lại về phòng khách xem Tivi, Cố An Thành bị em họ kéo đi điều chỉnh thử máy game trong phòng, Trần Viễn muốn đi theo thì bị mợ kêu cùng đi pha trà, lúc quay về phòng khách chỉ còn một mình cậu của anh.

Mợ lại đi chuẩn bị trà bánh, Trần Viễn ngồi ở ghế sofa có chút không thoải mái, Thường Húc Khôn cười bảo cậu đừng căng thẳng: "Cố An Thành nói cháu nhút nhát, nhìn một cái cũng đúng thật."

Trần Viễn cúi đầu, có chút ngại ngùng, cậu nhìn thấy người lạ là sẽ căng thẳng, đặc biệt là đàn ông thành niên. Cậu luôn đề phòng nhóm người này trong vô thức, nhưng đối phương là trưởng bối của Cố An Thành, cậu biết như vậy sẽ không lễ phép, cậu ép buộc bản thân nhìn đối phương nói chuyện, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, nhịn không được sự khó chịu mà xin lỗi: "Xin lỗi ạ..."

"Chuyện này có gì phải xin lỗi chứ, cháu là bạn tốt của Cố An Thành, hai người một người lớn gan một người gan nhỏ, vừa hay cân bằng một chút." Thường Húc Khôn như vừa kể một chuyện cười, nhưng Trần Viễn lại càng không dám tùy tiện mở miệng nữa.

"Đứa nhỏ An Thành này, từ nhỏ đã độc lập." Thường Húc Khôn nhắc đến cháu trai lại cảm thấy tự hào, người lớn trong nhà bỏ mặc nó tự mình lớn lên, nó lại không lệch lạc một chút nào, điều này khiến Thường Húc Khôn càng thấy nó giống mình, cả hai đều là kiểu người tính sẵn trong lòng, tương lai của người như vậy nhất định sẽ không tệ, ông nói: "Hoàn cảnh gia đình của An Thành khá đặc thù, nhưng mọi người đều đặt hi vọng lớn trên người nó."

Trần Viễn ngồi ở đó không dám nói gì, nhưng trong lòng đã cảm nhận được một chút sự chống đối từ Thường Húc Khôn, ông đang không đồng ý việc Trần Viễn đến gần Cố An Thành, điều này không cần nói ra thì Trần Viễn cũng có thể cảm nhận được, cậu càng vùi đầu thấp hơn, không biết tại sao bản thân lại phải ở đây, cậu... Thật ra không nên đến đây...

"Cháu là một đứa trẻ tốt." Thường Húc Khôn nói: "Ta nhìn ra được rằng cháu rất tin tưởng An Thành, đứa trẻ này từ nhỏ đã có suy nghĩ của mình, rất dễ thu hút những người không có cảm giác an toàn, lúc trước nó vẫn chưa từng dẫn người lạ về nhà."

Tay cầm tách trà của Trần Viễn bắt đầu run rẩy, trong lòng cậu đang nói, không phải vậy, Cố An Thành mới không để ý đến người khác!

Nhưng Thường Húc Khôn không để cậu có cơ hội nói ra điều gì: "Tiểu Viễn, sau lưng An Thành có bối cảnh chính trị, cũng có thực lực kinh tế, cháu biết điều này nghĩa là gì không?"

Trần Viễn lắc đầu một cách căng thẳng, trà trong ly suýt chút nữa đã đổ ra, cậu vội để tách trà về lại trên bàn, ấp úng nói: "Không, không biết ạ."

Thường Húc Khôn nói: "Nghĩa là nó sẽ trở thành một người kiệt xuất, rồi sẽ có một ngày đứng trên điểm cao nhất của Hải Thành. Đương nhiên nếu nó thích nơi khác thì cũng không phải không có khả năng, vì hai nhà Cố, Thường không phải gia đình bình thường, mà người đứng bên cạnh nó cũng không thể luôn là một người con trai." Giọng điệu của Thường Húc Khôn còn tính là nhã nhặn, nhưng nội dung đã đạt đến mức khiến Trần Viễn hoảng sợ, Thường Húc Khôn nhìn vành mắt đỏ hoe của cậu, trong lòng càng dán cho cậu một cái mác nhu nhược. Người như thế này, dù nhìn thế nào cũng không được: "Ta đã giúp nó xử lí thủ tục xuất ngoại rồi, nó muốn nhân lúc nghỉ hè sang đó khảo sát một chút về nơi ở và học tập sau này, nó không nói với cháu sau?"

"Không, không có..." Trần Viễn ngẩn ra, Cố An Thành phải xuất ngoại? Anh còn chưa nói qua mà...

"À, cũng đúng, An Thành vốn dĩ tính tự sang đó, ta tưởng bây giờ nó đã đổi chủ ý nên mới hỏi một chút. Nếu cháu cũng đi vậy giấy tờ học tịch gì đó của cháu cũng giao cho ta, ta mới có thể làm cho cháu, trễ hơn thì sẽ không kịp rồi." Thường Húc Khôn nói xong thì thấy Cố An Thành đã xuống cầu thang nên dừng miệng lại, kêu Trần Viễn uống trà.

"Uống chút trà đi, đây là trà mợ con đem từ Pháp về, không biết con uống vào có thấy thơm không?" Thường Húc Khôn nói như vậy xong sắc mặt của Trần Viễn quả nhiên càng khó nhìn hơn.

Đúng rồi, Cố An Thành không phải đứa con của một gia đình bình thường. Khởi điểm của anh cao, tương lai sẽ càng phát triển vượt qua tưởng tượng của Trần Viễn mà Trần Viễn không biết gì cả, cậu chỉ là đứa con của một gia đình nghèo khổ ở tỉnh thành.

Một ly hồng trà... Cậu thậm chí còn không biết thứ này gọi là hồng trà, cậu cũng không nếm ra nó đến từ nước Mĩ hay nước Pháp. Cố An Thành... Sẽ không dẫn theo cậu...

Trần Viễn miễn cưỡng chớp mắt một cái, ép ý khóc xuống. Khi Cố An Thành ngồi sang còn cười lên để anh không phải buồn. Cố An Thành tốt với cậu như vậy, cho dù chỉ còn vài ngày thì thế nào, cậu không phải đã nghĩ xong từ sớm rồi sao?

Trần Viễn cắn môi để bản thân bình tĩnh lại, không được lộ ra biểu cảm kì lạ ở đây để cậu anh xem trò cười. Cậu có thể làm được.

"Đã nói gì rồi?" Cố An Thành ngồi xuống, theo thói quen nắm tay Trần Viễn trong tay chơi đùa. Trần Viễn dãy dụa một cái không thoát ra được, trong lòng chua xót đến nỗi có thể khóc bất cứ lúc nào.

Thường Húc Khôn cười một cái rồi nói: "Mùa hè tụi cháu có muốn ra ngoài chơi không, cậu có thể tranh thủ sắp xếp cho hai đứa."

"Không cần đâu, Tiểu Viễn phải chăm sóc ông nội." Cố An Thành nói xong, Trần Viễn cũng ngẩn ra, vừa nãy cậu chỉ mãi nghĩ đến việc của bản thân mà quên mất ông nội, cậu phải chăm sóc ông nội, Cố An Thành thì phải ra nước ngoài... Cho dù muốn dẫn cậu theo, cậu cũng không thể đi được...

Trần Viễn từ đầu đến cuối có chút ngơ ngác, lúc hai người rời khỏi nhà cậu, Trần Viễn vẫn còn trong trạng thái không tỉnh táo, Cố An Thành kêu cậu hai lần cậu mới phản ứng lại: "Hửm?"

"Sao thế? Cậu tớ đã nói gì với cậu sao?" Cố An Thành cảm thấy có chút không phải, cậu anh không phải người như vậy.

Trần Viễn lắc đầu: "Không có nói gì, cậu rất tốt."

Cố An Thành ôm lấy cậu, hai người để tài xế của cậu anh đưa về nhà, đêm hôm nay Trần Viễn lại không ngủ được, cậu quyết định trước khi Cố An Thành ra nước ngoài thì sẽ không ngủ nữa, mỗi ngày sẽ nhìn anh thật kĩ, cho đến khi sâu sắc đến nỗi mãi mãi không quên được mới tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.