Những lời Cận Nghiêu nói rất chính xác, Cố An Thành ôm Trần Viễn một mạch về phòng ngủ, đè cậu lên giường hôn, hôn xong lại cảm thấy có chút mặn chát, ngẩng đầu đã nhìn thấy Trần Viễn khóc. Cậu khóc tới mức cả mặt toàn là nước mắt, nhìn anh với vẻ đáng thương. Cố An Thành cảm thấy rất đau lòng, ôm lấy Trần Viễn, vỗ nhẹ.
"Sao vậy? Cậu quên chồng mình là đấng toàn năng sao?" Cố An Thành dỗ dành cậu nói: "Không có việc gì có thể làm khó tớ, cậu chỉ cần nói với tớ, tớ sẽ giúp cậu giải quyết."
"Không... Không phải..." Trần Viễn chỉ giả phát ra âm thanh khóc lóc. Nếu thực sự cảm thấy khó chịu, cậu sẽ lặng lẽ rơi nước mắt, trông vô cùng đáng thương và tuyệt vọng. Cố An Thành đã nhìn thấy dáng vẻ đáng thương đó quá nhiều ở kiếp trước, anh sẽ không bao giờ để nó lặp lại nữa, anh không muốn nhìn thấy cậu như thế này.
"Nói đi." Cố An Thành hôn lên khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu: "Cậu khóc như thế này chỉ khiến tớ khó chịu hơn mà thôi."
Trần Viễn nhào vào trong ngực Cố An Thành, ôm thật chặt, như thể đây là phao cứu mạng của cậu. Cậu rất sợ Cố An Thành rời đi, vừa nghĩ tới Cố An Thành rời đi, để cậu một mình thì dù đã sẵn sàng nhưng cậu vẫn đau đớn đến mức suy sụp. Cậu không muốn Cố An Thành rời đi, cậu không muốn anh buông tay mình. Cậu không thể tự do chúc phúc anh, thậm chí chỉ cần Cố An Thành yêu cậu ít hơn một chút cũng khiến cậu khó chịu suốt nửa ngày. Cậu không còn hy vọng nữa, nếu cậu rời xa Cố An Thành thì thật sự cậu không thể chịu đựng được nữa...
"Đừng đi..." Trần Viễn khóc đến toàn thân đều run lên, Cố An Thành ở sau lưng cậu, nghi ngờ hỏi: "Đi? Đi đâu?"
"Không được ra nước ngoài, không được đi. Cận Nghiêu tiền bối không đi cho nên cậu cũng không được phép đi... Ô ô... Cậu chính là đại ác nhân!" Trần Viễn tức giận nói. Vốn dĩ cậu sợ Cố An Thành không thích mình, trong lòng khó chịu, nhưng khi nghĩ tới Cận Nghiêu tiền bối, cậu lại bắt đầu tức giận. Cố An Thành là một kẻ nói dối, anh không yêu cậu nhiều như tiền bối Cận Nghiêu yêu Lương tiền bối.
"Tớ sắp ra nước ngoài? Chuyện đó đã lâu rồi." Cố An Thành hôn lên mái tóc mềm mại của Tiểu Viễn: "Hơn nữa rõ ràng là hai chúng ta rời đi. Cậu nghe ai nói vậy?"
"Hả?" Trần Viễn ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên. Đôi mắt đỏ hoe chớp chớp nhìn Cố An Thành như một con thỏ: "Chú nói cậu sắp đi rồi, cho nên ông ấy đã làm thủ tục cho cậu rồi."
Cố An Thành cuối cùng cũng hiểu ra, nếu muốn trách thì phải trách anh đã quá tin tưởng chú mình. Người không có khả năng nhất lại dễ thành thủ phạm nhất!
"Chú sai rồi." Cố An Thành luồn ngón tay vào mái tóc bồng bềnh của Trần Viễn, xoa xoa gáy cậu. "Tớ đã muốn đi qua xem sau này chúng ta chọn trường nào thì tốt, sau đó lại cảm thấy không cần vội, vì vậy không đi nữa."
"Thật sao?"
"Tớ sẽ không bao giờ bỏ cậu. Chúng ta sẽ luôn ở cạnh nhau. Dù cậu có đi đâu thì tớ cũng sẽ theo cậu." Cố An Thành không thể kìm lại mà hôn lên đôi mắt đang sưng tấy vì khóc của cậu, một lúc sau mới nói: "Chúng ta không vội, một ngày nào đó ông nội không còn nữa thì chúng ta sẽ ra nước ngoài. Đây sẽ là một cơ hội vàng để chúng ta tích lũy kinh nghiệm. Nếu cậu không thích môi trường nước ngoài, chúng ta sẽ quay trở về sau khi tốt nghiệp."
"Cậu... Cậu chưa bao giờ nói..." Trần Viễn túm lấy áo phông của Cố An Thành: "Tớ rất sợ..."
"Tổ tiên nhỏ của tớ, nhắc tới không phải sợ cậu lại lo lắng cho ông nội sao? Tớ đã tìm gia sư cho cậu rồi, chẳng lẽ sau này chỉ để cậu làm phiên dịch?" Cố An Thành giữ chặt bàn tay bé nhỏ đang cố gắng phá phách, không thể để nó làm loạn thêm được nữa. Hiện tại, từ thể chất đến tâm lý thì anh đã là một người trưởng thành, không chỉ là động tay động chân, mà chỉ cần nhìn Trần Viễn một cái cũng đủ để khiến anh cương cứng.
"Hãy nói với tớ về tương lai của chúng ta." Trần Viễn ngoan ngoãn nằm trong lòng Cố An Thành, cậu cảm thấy sau khi mất đi lại có lại được thì một cái ôm không thể khiến mình hài lòng. Tuy nhiên, khi lo lắng đạt đến một mức độ nhất định, nó sẽ thực sự khiến cảm xúc của cậu hao mòn, Trần Viễn chỉ có thể cảm nhận được vào lúc này cậu như được sống lại.
Chỉ khi Cố An Thành ở bên, cậu mới có cảm giác an toàn.
"Vậy tớ nói nhé." Cố An Thành ôm cậu, vuốt ve lưng cậu, hôn lên mái tóc của cậu: "Tương lai của chúng ta... Đi du học ở Mỹ, không sống chung với mẹ tớ, tớ sẽ mua cho cậu một căn nhà lớn, có sân vườn nữa, lúc đó cỏ cây ở sân vườn cũng thuộc về cậu quản lý, nếu cỏ mọc quá cao thì phải bị phạt tiền đấy."
Trần Viễn cười nhẹ: "Vậy thì tớ sẽ cắt cỏ sân vườn mỗi ngày để không bị phạt."
"Được rồi, cắt cỏ sân vườn, sau đó trồng những loại hoa cậu thích, cậu thích loại hoa gì?"
"Hoa hồng rất đẹp, khi tớ còn nhỏ sống ở chỗ ông nội đã trồng rất nhiều." Trần Viễn mới vừa khóc nhiều lắm, giờ vẫn còn khóc nữa, Cố An Thành ôm lấy trái tim bé nhỏ và yếu ớt này, trong lòng anh nghĩ, chỉ cần là điều cậu muốn, anh có thể trồng được bất kỳ loại hoa nào.
"Được rồi, trồng hoa hồng, cậu còn thích để gì trong sân vườn?"
"Cái xích đu... Được không?" Trần Viễn cảm thấy quá trẻ con, vội vàng phủ nhận: "Quên đi."
"Tớ sẽ tự tay làm cho cậu một cái, cậu muốn cao bao nhiêu thì nói, hoặc chúng ta trồng một cái cây lớn và làm xích đu treo trên cây. Mùa hè, cậu ngồi trên đó, tớ đứng sau đẩy, đảm bảo đẩy cả ngày mà không mệt."
Trần Viễn không kìm được cười, cảnh tượng đó thật là đáng mong đợi... Tại sao Cố An Thành lại tốt đến vậy nhỉ... Vậy mà cậu lại nghĩ vớ vẩn rồi khóc thầm... Câu nên nói ra nỗi lo này mới phải...
"Chúng ta sẽ đặt những thứ này ở ngoài sân. Hãy trang trí phòng khách. Cậu nghĩ thế nào về việc đặt một lò sưởi trong phòng khách?" Cố An Thành vẫn còn có chút tức giận với chú mình, nhưng sau khi giải quyết xong, điều quan trọng nhất bây giờ là là dỗ dành tiểu Viễn vui trở lại.
Trần Viễn không nói nữa, một lúc sau mới ôm Cố An Thành, tựa mặt vào người anh: "An Thành..."
"Ừ?"
"Xin lỗi cậu..."
"Cậu không bao giờ phải xin lỗi tớ." Cố An Thành ôm mặt cậu bé của mình mà nói: "Tớ không bao giờ tức giận vì cậu không có cảm giác an toàn, điều đó chỉ có nghĩa là tớ chưa làm đủ, Trần Viễn, tớ sẽ chăm sóc cậu suốt cuộc đời, cậu phải tin tưởng tớ."
"Ừ, ừ..." Trong nháy mắt, nước mắt của Trần Viễn lại rơi xuống, cậu có chút hoảng sợ muốn ngẩng đầu lên, nghe nói bằng cách này có thể ngắn lại nước mắt, Cố An Thành cúi đầu, hai người áp trán vào nhau, nhìn nhau không nói nên lời.
Cố An Thành rất biết ơn vì mình có cơ hội làm lại từ đầu, nhưng đối với Trần Viễn mà nói, đây là cuộc sống của cậu, đối với cậu mọi thứ đều là lần đầu tiên, cậu cần phải vượt qua nỗi bất an từ khi còn nhỏ, đồng thời cậu cũng cần phải tin tưởng anh, tin tưởng một người không ra gì, một tên khốn có nhân cách không tốt. Cố An Thành nói đúng, anh sẽ không bao giờ trách móc tiểu Viễn của mình, anh sẽ càng trân trọng bảo bối của mình hơn.
"À..."
Cố An Thành nhíu mày.
"Cậu... Cậu... Chạm vào tớ rồi..." Trần Viễn đỏ mặt, lông mi dài và thẳng tắp chớp động hai cái.
"Ừ!" Cố An Thành nhỏ tiếng, hơi ngượng ngùng: "Một lát sẽ ổn thôi."
"Tớ... Tớ có thể hút nó ra cho cậu không?" Trần Viễn đỏ mặt trước sự táo bạo của mình, khi ngẩng đầu lên, lần đầu tiên cậu nhận ra rằng Cố An Thành cũng sẽ đỏ mặt, khuôn mặt anh đỏ bừng.
Chỉ với một câu nói của Trần Viễn, Cố An Thành đã nghĩ đến hình ảnh cái miệng nhỏ của cậu đang giúp mình, anh thậm chí có thể nhớ lại cảm giác đó. Khoảnh khắc đó một dòng chảy nóng lớn trực tiếp xông vào vùng kín của anh ta, cậu bé cương cứng không kịp hiểu rõ điều gì đã phun ra sữa.
Cố An Thành muốn che mặt lại, nhưng Trần Viễn vẫn có chút không hiểu hỏi: "Này, sao cậu không cứng lên?"
"Tiểu tổ tông, tớ làm cho cậu món kem dâu tươi mà cậu thích nhất được không?" Cố An Thành không thể phủ nhận rằng anh chỉ cần tưởng tượng là sẽ thỏa mãn, anh thực sự rất khao khát...
Trần Viễn cũng dễ bị đánh lừa, ngay lập tức gật đầu: "Ừ, được"
Cố An Thành đầu tiên giả vờ ngửi thấy mùi than củi rồi chạy đi thay quần áo, sau đó quay lại cõng cậu trên lưng, hai người đi xuống lầu.
Cận Nghiêu nhìn thấy họ đi xuống, y liền đi thẳng vào bếp và nhìn bọn họ: "Hòa hợp rồi à?"
Cố An Thành mang máy làm kem ra, cắm dây nguồn nói: "Làm lành rồi."
"Nếu như cậu có việc gì thì đừng nhịn, nếu không muốn nói cho Cố An Thành biết thì có thể đến tìm tôi." Cận Nghiêu nhìn đứa bé này, đây chắc chắn là lần đầu tiên y nói những điều như vậy.
Trần Viễn gật đầu: "Anh và Lương tiền bối cũng không sao..."
Cẩn Nghiêu không nhịn được cười: "Tôi và cậu ta thì có chuyện gì?"
"Không phải anh quyết định không đi du học vì anh ấy sao?" Vừa rồi Trần Viễn vẫn còn ghen tị nhưng sao lại có vẻ như không như vậy?
"Không phải vì cậu ấy." Cẩn Nghiêu từ trong tủ lạnh lấy ra một chai Coca.
Cẩn Nghiêu nhìn chai Coca trong tay, lại nhìn Trần Viễn đang tin tưởng nhìn y, không khỏi bật cười, nhưng vẫn không nói gì.
Buổi chiều thời tiết quá nóng nên mọi người đều chuyển vào trong nhà, Vương Huân và những người khác vẫn chơi game không chán, Hách Văn Tĩnh thu dọn đồ nướng nên mệt mỏi ngủ trên ghế sofa. Cố An Thành còn ôm Tiểu Viễn về phòng ngủ trưa, Lương Tiến uống nhiều quá, bị Cẩn Nghiêu đưa lên phòng khách cho tỉnh táo.
Lương Tiến được y đỡ, đi mấy bước không vững, liên tục ngã lên người y. Cẩn Nghiêu nhẹ nhàng vỗ vào mặt anh ta nói: "Tỉnh lại."
"A Nghiêu..."
Cuối cùng cũng tới nơi, Cận Nghiêu ném anh ta lên giường: "Ngủ đi."
" y, đừng đi..." Lương Tiến lao tới túm lấy ống quần của y.
Cận Nghiêu lùi lại hai bước, Lương Tiến ném mình xuống đất, nằm ở đó.
"Đồ say rượu chết tiệt." Cận Nghiêu có chút chán ghét, nhưng nhìn thấy Lương Tiến cứ nằm bất động ở đó, sợ ngủ quá đau cổ nên vẫn đưa tay ra đỡ đối phương dậy. Lúc này, y bị Lương Tiến kéo vào lòng, ôm chặt lấy.
Hai người lăn lên chiếu tatami, mùi rượu nồng nặc lập tức bao trùm Cận Nghiêu, y nhìn chằm chằm vào Lương Tiến cố gắng phân biệt xem anh ta thực sự say hay giả say.
Đáng tiếc Lương Tiến ôm y như vậy mà ngủ, Cận Nghiêu tách ra khỏi cánh tay của anh ta, ngồi dậy. Lương Tiến ngủ say, do tác dụng của rượu mà ngáy. Cận Nghiêu không khỏi nhìn vẻ mặt dữ tợn của anh ta, y nhịn không được mà dùng tay xoa mặt, kéo miệng đối phương ra giống như mỏ còn gà, Lương Tiến hừ một tiếng, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Cận Nghiêu mỉm cười, nhướng đôi lông mày đen rậm, nghiêng người hôn lên môi anh ta.
Y đứng dậy ra ban công hút thuốc, không biết phía sau lưng mình, Lương Tiến đã mở mắt...