Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 52



Mùa hè rất nhanh đã trôi qua. Vì đây là mùa nóng bức trong năm nên phần lớn thời gian Cố An Thành và tiểu Viễn đều làm ổ ở nhà, cùng nhau ăn bắp rang làm từ lò vi sóng, xem Tivi. Trong mùa hè này, Cố An Thành đã sáng tạo ra được rất nhiều món khiến Trần Viễn thích, nên đối với cậu mà nói, mùa hè này toàn là mùi thơm của món ăn, còn có bóng lưng mặc tạp dề màu hồng tay cầm muỗng đảo cơm của Cố An Thành.

Đám Vương Huân vẫn thường xuyên đến chơi game ké, Hách Văn Tĩnh thì thường đến tìm Trần Viễn, xem Tivi, tán chuyện, có lúc hai người còn cùng nhau làm bài tập, phần lớn thời gian đều ở không được nửa ngày đã bị Cố An Thành đuổi về nhà, nhưng cho đến tận ngày khai giảng họ vẫn không gặp lại Cận Nghiêu và Lương Tiến.

Học kì mới bắt đầu, bọn Lương Tiến đều chọn tuyển thẳng vào trường trung học số 5. Cố An Thành rất hiểu cho suy nghĩ của hai người này, chẳng qua là cái trường kia đã tệ mà quản lí còn khá lỏng lẻo, có thể được nhiều không gian tự do hơn.

Trung học cơ sở và trung học phổ thông ở gần nhau, Cố An Thành còn đang khó hiểu Lương Tiến sao lại an phận như vậy thì đã nhận được điện thoại của Triệu Chính Vũ. Anh ta là đàn anh khoá trên, lớn hơn bọn Lương Tiến một năm, do lúc đó không có trung học phổ thông số 5 nên hiện tại anh ta không học ở đây, chỉ thường xuyên kêu gọi anh em tốt cùng nhau tụ tập lại. Cố An Thành gặp qua anh ta vài lần, hai người cũng tính là quen biết, lúc nghe máy Cố An Thành còn có chút khó hiểu, bên Triệu Chính Vũ nói: "Lương Tiến rốt cuộc thế nào rồi? "

"Sao vậy?" Cố An Thành còn chưa biết có chuyện gì xảy ra.

Triệu Chính Vũ khá tức giận, lúc trước anh ta ở trung học số 5 cũng không phải để ý tới ai, toàn là anh ta nói mới tính, nghĩ cũng có thể biết tính tình người này không tốt gì mấy: "Cái chó gì không biết, Lương Tiến có bạn gái rồi! "

Cố An Thành cũng kinh ngạc không ít, Lương Tiến quen "bạn gái"?

"Chuyện này tôi không biết." Trong lòng Cố An Thành thầm nghĩ chuyện này anh không tham dự.

Triệu Chính Vũ đệt một tiếng: "Cậu kêu tên đó cẩn thận chút, để tôi thấy thì tôi đập chết nó. "

"Anh Vũ, chuyện này nên để họ tự giải quyết. " Trong lòng Cố An Thành biết Triệu Chính Vũ đang cảm thấy không đáng cho Cận Nghiêu. Ai cũng đều anh ta coi Cận Nghiêu như em ruột, nhưng chuyện tình cảm vốn dĩ là việc của hai người, anh nói: "Lương Tiến đúng là thích tìm chết nhưng anh đánh nó một trận thì bình thường lại được sao? "

"Vậy Tiểu Nghiêu đáng đời à? " Triệu Chính Vũ nghiến răng nghiến lợi: "Tôi không tìm được tên đó, gọi điện thoại cũng không nghe, cậu mà có liên lạc được với nó thì nói tên đó rằng thứ bảy tôi đợi nó ở "Dạ sắc"."

Cố An Thành nhận lời xong liền gọi qua số riêng của Lương Tiến, Lương Tiến không nghe. Qua rất lâu, khi Cố An Thành đang học, Lương Tiến mới gọi lại: "Tìm tôi?"

Cố An Thành vào thẳng chủ đề: "Anh có bạn gái rồi? "

Chữ "gái" được Cố An Thành nhấn mạnh, biểu đạt sự rất khó tin của mình, Lương Tiến chậc hai tiếng: "Truyền đến chỗ cậu rồi à? Tùy tiện chơi chút thôi. "

"Anh lại đi tìm chết à, Triệu Chính Vũ gọi điện thoại cho tôi để hẹn anh ra đánh nhau. " Cố An Thành thấy lần này Lương Tiến chơi quá rồi, anh nói: "Cho dù bây giờ anh đang nghĩ gì đi nữa thì thứ bảy này vẫn phải tới "Dạ sắc"."

"Đi thì đi, ông đây còn không đánh lại hắn hay sao!" Lương Tiến vốn không để trong lòng, anh ta nói: "Ông đây thích tìm ai thì tìm, anh ta quản được sao? "

"Cận Nghiêu thì sao?" Cố An Thành trực tiếp tung ra con át chủ bài.

Bên Lương Tiến im lặng một chút, nhưng rất nhanh đã nói: "Bọn tôi chỉ là bạn bè. "

"Nhớ kỹ lời anh nói." Cố An Thành dùng quần lót của Tiểu Viễn nhà mình để đảm bảo rằng Lương Tiến nhất định sẽ hối hận xanh cả ruột.

Giờ phút này anh bỏ điện thoại xuống, không khỏi nhớ về bản thân đời trước không ngừng phủ nhận tình cảm của bản thân dành cho Trần Viễn, Lương Tiến bây giờ cũng không khác gì anh khi đó, dùng sự trẻ con của mình để tổn thương người quan trọng nhất, đến cuối cùng chỉ còn lại sự ân hận thấu trời.

Với tư cách là bạn bè, Cố An Thành thấy bản thân không nên bỏ mặc Lương Tiến, anh lại gọi điện thoại cho Cận Nghiêu, nói cho y biết chuyện anh Vũ hẹn Lương Tiến đánh nhau.

Cận Nghiêu vẫn khá bình tĩnh, chủ yếu y luôn là bộ dạng tám luồng gió thổi vẫn không động, có lúc Cố An Thành thấy dựa vào IQ của y đúng là lúc nào cũng đang nhân nhượng Lương Tiến.

Cận Nghiêu rất điềm đạm mà nói Cố An Thành không cần lo chuyện này, Cố An Thành cũng đồng ý, nhưng anh nghĩ thứ bảy này nhất định phải đến "Dạ sắc" xem xem, không thể để Lương Tiến gây ra chuyện lớn.

Nhưng chuyện không như mong muốn, Cố An Thành không đi được, vì tối thứ bảy Thường Húc Khôn đã đến thăm nhà. Cố An Thành nhìn người cậu đang ngồi ở phòng khách, tâm trạng vô cùng xấu, anh nói: "Cháu hi vọng cậu hiểu được, tình cảm của cháu đối với tiểu Viễn rất nghiêm túc."

"Cậu không có ý ngăn cản cháu." Thường Húc Khôn cũng rất thành khẩn mà nói: "Cậu chỉ thấy không khả quan."

"Vậy cậu cứ đợi mà xem." Cố An Thành cố gắng để bản thân không quá tức giận, ngược lại Trần Viễn lại chủ động vỗ tay anh, Cố An Thành kéo tay cậu lại bao bọc trong lòng bàn tay của mình, đổi giọng khác: "Xin lỗi, là cháu kích động rồi, cậu đừng để ý."

"Cậu rất kinh ngạc." Mục đích Thường Húc Khôn đến đây thật ra là để xem Cố An Thành với "vật nuôi nhỏ" của anh như thế nào rồi, không ngờ hai người vẫn không tệ, ông ấy nói: "Trách cậu rồi?"

"Đúng." Cố An Thành không khách khí với đối phương, anh nói: "Tuy cậu là trưởng bối của cháu, nhưng cháu yêu cầu cậu tôn trọng người cháu yêu."

Thường Húc Khôn cũng không nhượng bộ: "Cháu thấy cậu ấy xứng với thân phận này ở chỗ nào?"

"Dựa vào chỉ khi cậu ấy ở bên, cháu mới là người đang sống." Trong lòng Cố An Thành nghĩ như vậy, nhưng trong mắt người ngoài lại không thể hiểu được.

Trần Viễn có chút kinh ngạc, vì cậu luôn cảm thấy là mình không có Cố An Thành thì không được, cậu thường thấy bản thân quá ỷ lại, có lúc cảm thấy rời khỏi Cố An Thành cậu sẽ chết, nghĩ lại thì thấy bản thân vừa ngu ngốc vừa đáng cười, cậu luôn cố giấu chút ý nghĩ đó một cách dè dặt, cậu không ngờ rằng một Cố An Thành lớn mạnh đến thế cũng sẽ... Nghĩ như vậy...

"Dù sao cháu cũng còn quá nhỏ, cậu tưởng cháu đã đủ trưởng thành, đã có thể tự mình đưa ra quyết định đúng đắn, bây giờ nhìn lại, vẫn là nói sớm quá rồi." Thường Húc Khôn không phải đến làm người xấu, chỉ là đến nói ra suy nghĩ của mình, dù sao cũng là cháu của mình. Ông ấy gọi điện thoại Cố An Thành không nghe, giống như đang giận dỗi vậy, Thường Húc Khôn ngoài buồn cười ra cũng không thể không nhìn nhận mối quan hệ của hai người một lần nữa.

"Cậu xem cái này." Cố An Thành lấy xấp tài liệu được để dưới bàn trà ra đưa cho Thường Húc Khôn.

Thường Húc Khôn cầm lấy, lật xem một cái, càng lật sắc mặt càng khó coi, cuối cùng bộp một phát đập xấp tài liệu xuống bàn, ông ấy nói: "Làm bậy!"

"Cháu không phải vì muốn cậu tức giận mới cho cậu xem, cháu muốn cho cậu hiểu được sự nghiêm túc của bản thân. " Cố An Thành không hề sợ hãi mà nhìn đối phương. Anh nói tiếp: "Mười năm hay là hai mươi năm sau, cậu sẽ chấp nhận suy nghĩ của cháu."

Anh nói như đang trách móc sự chuyên quyền độc đoán của Thường Húc Khôn, người đó rõ ràng là lão già cố chấp Cố Vĩ Đông mới đúng, Thường Húc Khôn thở dài một hơi: "Cháu có thể đang nghiêm túc nhưng mẹ cháu sẽ không đồng ý đâu..."

"Ôi chao, náo nhiệt quá vậy!" Người phụ nữ tóc dài vừa bước vào cửa đã cười một cái, Trần Viễn thấy đó chắc chắn là mẹ của Cố An Thành bởi bà có khuôn mặt rất giống với anh.

Đương nhiên đây thật sự là Thường Linh, bà nhìn một lượt những người trong phòng, gương mặt tươi cười trêu đùa mà nói: "Đoán được hôm nay tôi về nên đều ngồi ở đây đợi sao?"

"Linh Linh?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.