Bởi vì đã quyết tâm phải đối xử tốt với Trần Viễn, cho nên trong bữa tối Thường Linh không ngừng gắp đồ ăn cho cậu.
Bà ấy nói: "Cháu ăn nhiều một chút, gầy quá rồi, so với An Thành có vẻ trẻ hơn mấy tuổi luôn đấy."
"Dạ, cháu cảm ơn, cháu cảm ơn cô." Trần Viễn có chút hoảng hốt, cậu vội nói lời cảm ơn rồi nhanh chóng gắp lấy miếng súp lơ xanh mà Trương Linh vừa mới bỏ vào bát mình, cho hết vào miệng rồi nuốt xuống mà quên luôn cả việc nhai.
Cố An Thành xoa đầu cậu ấy bảo: "Đừng căng thẳng, mẹ tớ không phải cũng như mẹ cậu sao. Nhai 2 lần trước khi nuốt nếu không thì tớ sẽ hôn cậu."
Cố An Thành cũng chẳng lén lút sau lưng mà ở trước mặt mẹ và cậu mình nói ra những lời này.
Trên mặt Thường Húc Khôn có chút không được tự nhiên, dù sao cháu ông ấy và Trần Viễn cũng là những đứa con trai nên ông ấy còn chưa thích nghi với việc họ thể hiện tình yêu lộ rõ trên mặt như vậy.
Thường Linh thì chẳng có phản ứng gì, dù sao tâm hồn bà ấy cởi mở lại có kiến thức sâu rộng, nếu không thì cũng sẽ có chút không chịu nổi. Nhưng đối với những đứa trẻ có vài phần đáng thương như Trần Viễn, lại thiếu tình thương của mẹ từ nhỏ cho nên bà ấy nói: "Cứ gọi cô là mẹ, nếu sau này An Thành không đối xử tốt với con, thì con cứ đến tìm mẹ, mẹ sẽ thay con xử nó."
Trần Viễn nghe lời này thiếu chút nữa là muốn khóc nhưng nhận ra đây là lần đầu tiên cậu ấy đến gặp mẹ của An Thành, khóc ở đây thì thật xấu hổ cho nên cậu ấy cố gắng kìm nước mắt nhìn Thường Linh nói: "Con cảm ơn."
"Thật đáng yêu!" Thường Linh tò mò hỏi: "Con ở cùng với con trai mẹ thì con là người phía dưới hở?"
Thường Linh vừa nói xong đã phát hiện 3 người còn lại đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mình. Bà ấy sửng sốt nghĩa "cái gì chẳng lẽ con trai bà là người nằm dưới sao"
Cố An Thành ho khan nhắc nhở mẹ: "Mẹ ơi, chuyện này để sau tính tiếp đi mẹ."
Thường Linh lại tiếp lời: "Mẹ nghe nói người nằm dưới sẽ rất đau."
"Mẹ." Cố An Thành sốt ruột, vốn dĩ anh chỉ sợ Trần Viễn xấu hổ nhưng anh chỉ nghĩ nếu càng đi sâu vào vấn đề sẽ càng dễ gợi lại những kí ức không tốt cho Trần Viễn.
Anh không muốn tiểu Viễn của mình có những cảm xúc sợ hãi đối với chuyện đó.
Thường Linh không còn hứng thú để nói chuyện nữa, tình mẫu tử nhiệt tình không tới 3 phút lại bị làm cho nguội lạnh dần. Bà ấy cũng không nhắc đến chuyện này nữa.
Sau khi Thường Húc Khôn ăn tối xong thì tạm biệt mọi người rồi trở về nhà. Thường Linh đi tắm để chuẩn bị lên máy bay. Cố An Thành ôm tiểu Viễn đi tắm cho thơm tho rồi đặt bảo bối của mình lên giường, để tiểu Viễn nằm trong vòng tay mình.
"Cậu nói cho tớ biết, mẹ cậu ký cái gì vậy?" Trần Viễn vẫn còn để ý chuyện kia. Câu nghe cách anh và Thường Linh nói chuyện với nhau liền đoán đây là chuyện rất quan trọng.
Cố An Thành lấy tập tài liệu trên đầu giường ra đưa cho Trần Viễn nói: "Đây là tất cả tài liệu tớ có hiện tại."
Trần Viễn dựa đầu vào ngực Cố An Thành, mở tập tài liệu ra. Có vài thứ bên trong mà tiểu Viễn xem không hiểu nhưng đại khái hiểu rằng đại đa số là lĩnh vực tài chính chẳng hạn như bản sao giấy chứng nhận bất động sản, địa chỉ chính là toà nhà nơi họ sinh sống.
Nhìn chung tài liệu đa số là tài sản đã được đổi tên và chuyển nhượng, chữ kí bao gồm tên của Cố An Thành và Thường Linh, còn có chữ kí bên B.
Người giám hộ bên B thực ra đã ký tên là ông nội của cậu.
Trần Viễn ngạc nhiên mở tròn mắt hỏi: "Đây là ông nội của tớ sao?"
"Tớ đã hỏi luật sư bởi vì cả 2 bên A và B đều chưa đến độ tuổi trưởng thành, cho nên theo luật thì cậu cần phải có người giám hộ của cả 2 bên xác nhận và ký tên để đảm bảo hợp đồng có tính ràng buộc về mặt pháp lý."
"Đây là cái gì vậy?" Trần Viễn vẫn chưa biết đây rốt cuộc là giấy tờ gì, Cố An Thành cầm lấy bút đưa cho Trần Viễn nói: "Cậu kí tên trước đi rồi tớ sẽ nói cho cậu biết."
Trần Viễn cũng không quan tâm đó là cái gì, vì là Cố An Thành yêu cầu cậu ký nên cho dù anh có muốn bán cậu đi thì cậu cũng sẽ can tâm tình nguyện giúp Cố An Thành đếm tiền.
"Xong rồi." Sau khi viết xong tên, Cố An Thành ném bút cùng tập hồ sơ sang một bên, anh ôm tiểu Viễn vào lòng, lăn lộn trên giường.
Trần Viễn bẽn lẽn cười và vỗ vai anh: "Cậu đang làm gì vậy?"
"Muốn hôn cậu." Cố An Thành đem Trần Viễn đặt trên người anh, dùng thân anh làm đệm thịt cho tiểu Viễn.
Cậu nói: "Nhưng mà chồng à, hiện tại tớ không thể cử động được." Trần Viễn cười ôm lấy mặt An Thành, tiến đến hôn lên môi Cố An Thành cười và nói: "Hôn xong rồi."
Cố An Thành bĩu môi nói: "Chỉ vậy thôi à?"
Có lẽ cảm thấy vẫn chưa đủ, Cố An Thành đỡ tiểu Viễn trên người, để cậu ấy nằm vững vàng rồi mới nói: "Tớ muốn cậu phải hôn tớ thêm một lần nữa thì tớ mới có thể suy nghĩ ra cái văn kiện kia là cái gì."
Trần Viễn bị Cố An Thành chọc cho cười không ngừng hôn lên đôi môi đang hơi chu lên của Cố An Thành. Cố An Thành cảm thấy thoả mãn, ôm lấy tiểu yêu tinh của anh, anh cảm thấy vui mừng cho bản thân vì đã có cơ hội được quay trở lại, anh cũng thấy hạnh phúc, may mắn vì được trời cao ưu ái ban cho năng lực tuyệt vời, để anh có đủ thời gian chăm sóc tốt cho tiểu Viễn.
Trước đây, anh không biết 2 từ "trân trọng" nghĩa như thế nào, nhưng bây giờ, anh thực sự trân trọng tất cả, anh sẽ làm việc chăm chỉ, nỗ lực làm tốt tất cả mọi mặt để bảo vệ tiểu Viễn, bảo vệ những gì anh đã từng chưa trân trọng. "Đây là hồ sơ về chuyển nhượng tài sản." Cố An Thành nói: "Tớ đã chuyển nhượng tất cả những gì tớ đã và đang sở hữu sang tên của cậu."
Trần Viễn như vừa hiểu được ý của Cố An Thành, cậu bất ngờ sửng sốt: "Cái gì?"
"Tớ đã nói rồi, cậu sẽ là quản gia của tớ, tiền tớ kiếm được đều sẽ giao hết cho cậu. Nếu như tớ muốn ăn kem chỉ có thể xin cậu mua cho tớ." Cố An Thành rất nghiêm túc nói, anh không quan tâm tất cả những thứ này, chuyện mà bây giờ anh để ý nhất chính là Trần Viễn, sự bất an của Trần Viễn về anh, bất an từ tính cách cũng như khoảng cách giữa hai người. Cố An Thành muốn bất an trong lòng tiểu Viễn biến mất, kéo gần hai người lại với nhau, để cậu ấy có thể tuỳ tiện nắm giữ sự sống chết của anh bất cứ lúc nào. Chỉ có như vậy thì tiểu Viễn của anh sẽ không còn sợ hãi bị bỏ rơi nữa.
"Không được..." Trần Viễn nghĩ đến số tiền khổng lồ, còn có quyền tài sản... Tại sao lại đưa cho cậu ấy nhiều như vậy.
Anh nói: "Sao lại không được."
Có phải cậu nuốt lời đóng vai một kẻ vô lại rồi không? Cố An Thành nghĩ vậy liền xoay người, đè Trần Viễn xuống giường: "Cậu đã đồng ý với tớ rồi đó"
"Sao có thể thế được." Mẹ anh và những người khác sao có thể đồng ý được. Tiểu Viễn cảm thấy chuyện này thật sự khó mà tưởng tượng nổi, này thật sự là làm càn.
"Đây cũng chỉ là tạm thời thôi, sau này chồng sẽ kiếm thật nhiều tiền, cậu giúp tớ quản lý nó, nếu mất đi thì tớ phải làm sao đây?" Cố An Thành dỗ dành cậu ấy, nhưng rất nhanh tiểu bảo bối của anh lại khóc. Cố An Thành ôm cậu ấy thật chặt, nhỏ giọng vào tai cậu ấy: "Đây thì tính là cái gì, chồng cũng là của cậu."
Trần Viễn vẫn tiếp tục khóc, nghẹn ngào hỏi Cố An Thành: "Vậy cậu muốn theo họ của tớ sao?"
Cố An Thành bị cậu nói của cậu ấy chọc cười, vừa cười vừa ôm lấy tên nhóc xấu xa của anh mà đánh vào mông cậu.