Ngày thứ hai, Thường Linh còn dẫn theo tiểu Viễn đi gặp bạn tốt của mình.
Cố An Thành cũng để cậu đi, đối với người lớn là nữ giới thì tốc độ tiếp nhận của Trần Viễn vẫn rất nhanh, Cố An Thành cảm thấy có lẽ Trần Viễn vẫn luôn khát khao một vai "người mẹ" xuất hiện bên cạnh bản thân.
Thường Linh tuy có chút hành động không theo lẽ thường, nhưng ít nhất bà ấy cũng là một người mẹ.
Cố An Thành để cảnh sát mà ba anh phái đến đi theo "mẹ chồng nàng dâu" của mình ra ngoài, bản thân anh thì đến "Dạ Sắc", nơi này cách nhà anh không xa.
Dạ Sắc là một quán bar kiểu cũ có chút lâu đời, bày trí bên trong đã rất cũ, về sau lại mở thêm một phòng bida ở trong dùng để kiếm chút tiền vào buổi sáng, rất nhiều thanh niên gần đây thích tụ tập ở nơi này. Tối qua Triệu Chính Vũ đã hẹn Lương Tiến ở đây.
Cố An Thành đến Dạ Sắc, gặp được không ít người quen ở phòng bida, anh tìm một người hỏi: "Tối qua không đánh nhau chứ."
"Thiếu chút nữa." Một thanh niên uốn đầu kiểu uốn giấy bạc bĩu môi nói với anh: "Thật là chỉ thiếu một chút thôi, tên Lương Tiến đó tính khí cũng quá nóng, anh Vũ còn chưa nói mấy câu, tên đó còn lật mặt trước, muốn trực tiếp cắn xé với anh Vũ, sau đó Cận Nghiêu đã đến."
Cố An Thành nghe đến đây thì an tâm rồi, có Cận Nghiêu ở đó thì nhất định sẽ không để hai người kia đánh nhau.
"Sau đó mới tính là náo nhiệt, tuy hai người không đánh nhau, nhưng bạn gái của Lương Tiến không biết từ đâu chui ra, vừa khóc vừa kêu, còn mắng cả chị Nghiêu." Thanh niên chặc lưỡi: "Quá dũng cảm rồi, tụi tôi đều phục sát đất."
Cận Nghiêu trong đám đông như hạc đứng giữa đám gà, cho dù là bối cảnh hay thân thủ đều là đỉnh nhất, ai cũng không dám chọc, họ chưa gặp qua ai dám mắng y vậy mà bây giờ y lại bị một cô gái mắng, cậu ta nói: "Anh Vũ tức đến điên lên rồi, muốn ra tay đánh cô ta, chị Nghiêu còn ngăn lại không cho đánh."
Cố An Thành thấy bản thân chỉ tùy tiện hỏi người này một câu mà đối phương lại như cái máy nói vậy, đúng là không thể nghe cậu ta khoác lác tiếp nữa, trực tiếp hỏi cậu ta: "Vậy khúc sau thì sao, kết quả như thế nào?"
"Giải tán rồi, anh Vũ và chị Nghiêu đi, Lương Tiến cũng dẫn bạn gái anh ta đi mất rồi." Thanh niên còn thấy có chút tiếc nuối, cậu ta còn chưa nhìn ra chuyện gì mà, sao lại kết thúc đột ngột như vậy.
"Anh Vũ ở đây không?"
"Hôm nay không đến, chị Nghiêu cũng không đến." Thanh niên vừa nói xong, Lương Tiến đã đi vào.
Anh ta nhìn thấy Cố An Thành cũng ngây một chút, nhưng rất nhanh đã hất cằm về phía anh.
"Cậu cũng ở đây à, thấy Cận Nghiêu không?" Nhìn mặt Lương Tiến lại là kiểu táo bón đó.
Cố An Thành cười như không cười mà nhìn anh ta, anh nói: "Không có, chị Nghiêu hôm nay không có tâm trạng đến đây. Ngược lại là cậu, cảm giác tìm đường chết tốt không?"
"Đi, uống mấy ly." Lương Tiến trông có chút uể oải, Cố An Thành khoác tay lên vai anh ta rồi vỗ vai mấy cái: "Đi thôi."
Hai người tìm một bàn ở đằng trước, buổi sáng vốn dĩ ít người, lúc này cả khu chỉ có hai người họ. Lương Tiến gọi nửa thùng bia, uống được hai ngụm lại thấy không thú vị mà bỏ lon bia xuống.
Cố An Thành cũng không làm phiền anh ta vận động cái đầu không nhạy bén của mình, mở điện thoại ra nhắn tin với Trần Viễn.
"Vợ, đến đâu rồi?"
Bên Trần Viễn trả lời: "Đến chỗ dì rồi, nhà dì ấy đẹp quá, như vườn thực vật vậy o(* ̄▽ ̄*)o"
Cố An Thành nhìn biểu cảm ở cuối không nhịn được muốn cười, sao lại dễ thương như vậy...
"Dì Phương thích nhất là nhéo mặt người khác, cậu phải trốn cho kĩ đó, đừng để dì ấy nhéo được nha."
"Huhu, đã bị nhéo qua rồi, vẫn là để mẹ cứu mới được đó (*/w╲*)."
Cố An Thành vẫn cười ra tiếng, Lương Tiến ngồi đối diện buồn bực mà trừng mắt nhìn anh: "Sao nhìn cậu bây giờ thấy ghét quá vậy?"
"Vậy tôi đi đây, anh tưởng cái mặt này của anh có sức hút lắm à." Trong lòng Cố An Thành nói đây là anh ta tự làm tự chịu, chịu ngồi đây chơi trò thiểu năng với anh ta mà còn không biết cảm ơn, anh nói: "Còn không bằng một ngón tay của Tiểu Viễn nhà tôi."
Lương Tiến bị câu này của Cố An Thành làm một cú bạo kích vào mặt, suýt chút nữa tức bể phổi: "Thể hiện tình cảm ít một chút thì cậu chết à?"
"Ít nhất tôi có mà thể hiện, anh có thể đi tìm bạn gái của mình mà." Cố An Thành tiếp tục khịa anh ta, trên tay vẫn đang nhắn tin.
Cố An Thành hiếm khi tò mò, từ đâu mà tìm ra được một bà điên như vậy, còn chửi cả Cận Nghiêu, dù sao ở đây cũng không tới lượt cô ta la lối...
Cố An Thành vẫn có chút tò mò với chuyện này, nhưng gương mặt kì dị của Lương Tiến khiến anh thấy có chuyện gì đó ở trong, anh nói: "Chúng tôi đều biết là chuyện gì rồi, cô gái đó cũng là vô tội, anh mau chia tay với người ta đi."
"Đã chia tay rồi." Gương mặt Lương Tiến hiện lên sự thất bại: "Tôi cũng không biết bản thân đang nghĩ gì nữa, vào ngày có tiệc nướng ở nhà cậu.. Cận Nghiêu hôn tôi một cái... Tôi... Tôi cũng không biết nữa..."
"Cận Nghiêu thích anh, chuyện này chỉ cần là người có mắt đều nhìn ra được, anh được thì được, không được thì không được, chỉ vì người ta hôn anh một cái, anh liền chạy đi quen bạn gái, đây là tư duy quái quỷ gì vậy?"
Cố An Thành cười nhạo anh ta: "Đáng đời anh bị bỏ."
"Ý gì?" Lông mày đậm của Lương Tiến cau lên, trừng mắt, tướng dữ lộ rõ.
Nhưng Cố An Thành không bị ảnh hưởng bởi kiểu mặt đó của anh ta, hoàn toàn không chút lay động, có việc gì nói việc đó: "Dựa vào cái gì mà Cận Nghiêu để anh trêu đùa, tôi mà là y, đã đến lúc tôi nghĩ thoáng ra rồi."
Cố An Thành còn cố ý kích anh ta: "Anh Vũ đối tốt với y như vậy, sao y lại không đổi một người khác thử chứ."
"Anh ta không phải gay!" Lương Tiến xoa gáy một cách bối rối: "Anh ta không phải, tôi cũng không phải.."
"Kháng cự như vậy? Cũng không thấy anh trốn ra xa tôi, tôi còn là một gay đích thực này, anh không sợ tôi lây cho anh à." Cố An Thành cười nhạo anh ta, anh nói: "Vi khuẩn gay đã lan rộng."
Lương Tiến trừng anh một cái: "Sao cậu vô vị vậy..."
"Theo cái não này của anh, chắc là đợi anh nghĩ xong, Cận Nghiêu đã bảy tám chục tuổi rồi." Cố An Thành cầm bình rượu lên cụng với anh ta: "Anh không cần quan tâm gì khác, anh chỉ cần nghĩ cuộc sống về sau nếu không có người tên Cận Nghiêu này nữa, anh sẽ có tâm trạng gì."
Tâm trạng gì...
Lương Tiến cảm thấy không thích giả thiết này chút nào, Cận Nghiêu sẽ không rời khỏi anh ta, điều này dựa trên tình anh em của hai người, anh ta nói: "Chúng tôi là anh em tốt.."
"Tôi nói hết đến đây thôi, tôi phải đi đón vợ rồi." Cố An Thành nhìn tin nhắn mới được gửi tới viết: "Ừm ừm(づ ̄3 ̄)づ╭?~".
Lương Tiến tùy ý vẩy tay, bên anh ta một đầu rối loạn, Cố An Thành còn miệt mài thể hiện tình cảm khiến anh ta rất tổn thương.
Cố An Thành đi rồi, Lương Tiến lại một mình uống rượu giải sầu, phục vụ rượu của Dạ Sắc sang hỏi có cần người uống cùng không, Lương Tiến ngước mắt lên thì thấy phục vụ rượu đang liếc mắt đưa tình với anh ta, trông như đang co giật vậy, anh ta nhịn không được mà buồn nôn, anh ta không thích con trai, anh ta rất chắc chắn: "Không cần, xa được đến đâu thì cút xa tới đó cho tôi."
Phục vụ rượu tức đến xoay người mà đi, một mình Lương Tiến ngồi ở góc uống một bình rồi một bình nhưng vẫn không nghĩ ra được gì. Anh ta và Cận Nghiêu quen biết nhiều năm rồi, tình cảm hai người rất tốt, cùng ăn cùng ở là chuyện quá bình thường, anh ta chưa từng nghĩ qua Cận Nghiêu sẽ thích mình.
Cố An Thành nói như vậy, bạn gái cũ của anh ta cũng nói như vậy, còn ghen tị đỏ cả mắt đến nỗi mắng Cận Nghiêu trước mặt nhiều người. Bà điên đó mắng Cận Nghiêu là tiện nhân thiếu người làm tình, lúc đó Lương Tiến kéo cô ta đi, ra tới cửa đã cắt đứt sạch sẽ rồi.
Nhắc đến thì cũng trách anh ta, nếu không phải anh ta trêu đùa người khác, người ta có bệnh cũng không đến chỗ anh ta phát bệnh.