Đào Dận không có ý trêu chọc Cố An Thành chỉ là cậu ta cảm thấy thói quen của Cố An Thành có vẻ rất thú vị, có thể nói là đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới nên cậu ta mới thử một lần chứ vốn người này chưa hề nghĩ tới chuyện sẽ thuần phục cậu đàn em kia. Còn đàn em kia sau khi bị thuần phục thể nói là luôn sẵn sàng đáp ứng các yêu cầu của cậu ta. Điều này khiến Đào Dận cảm thấy tên đó bắt đầu kém thú vị hơn.
Vì vậy chưa đầy một tháng Đào Dận đã có một người khác ở bên cạnh, lần này người đó là một học sinh cấp hai. Người tình mới này của cậu ta cũng từng xuất hiện trong bài đăng đã bị xóa, ảnh của cậu nhóc ở ngay dưới ảnh của Trần Viễn, đây là một người thuộc loại có vẻ ngoài ngọt ngào, nụ cười với đôi mắt hoa đào khá hấp dẫn.
Đôi mắt hoa đào này mấy ngày nay đều chạy đến lớp Đào Dận mà đeo bám rất chặt khiến cậu ta có chút khó chịu nhưng vì cảm thấy đối phương trông khá đẹp nên mới miễn cưỡng chịu đựng. Hai người thường xuyên ở trong lớp trình diễn kỹ năng hôn mà những người xung quanh cũng coi màn nồng nhiệt này là thứ góp vui. Bây giờ họ cũng đã hiểu rằng vị thiếu gia kia không phải là giả vờ có tình cảm mà đó là sự thật.
Nhưng Đào Dận lại là rất hào phóng thường xuyên mời mọi người đi uống rượu và ăn thịt nướng, điều này trực tiếp khiến mọi người chọn chơi với cậu ta và bỏ qua định hướng của mình.
Cố An Thành là người duy nhất cực kỳ ghét cậu ta, ghét không nói nên lời. Gia cảnh của Đào Dận quả thực rất tốt nhưng tính chính trực của cậu ta có lẽ đã quên mất đem theo khi chui ra khỏi bụng mẹ. Đối với anh thì người này không có chút liêm sỉ, luôn ở bên cạnh anh mà lượn lờ khiến Cố An Thành hận tới ngứa răng. Chỉ là cậu ta cũng chẳng chọc ai nhưng mỗi lần đi qua anh cứ luôn nở nụ cười trên môi khiến Cố An Thành như bị nội thương.
Bởi vì đang học năm thứ ba trung học cơ sở vốn dĩ bọn họ thuộc trong nhóm vận động viên nhưng không thể tham gia thay vào đó là Đào Dận và Triệu Hải đã tham gia giải bóng rổ liên trường và đạt được thành tích vị trí thứ hai. Điều này khiến Đào Dận càng nổi bật hơn trong lớp. Từ đó cậu ta và bạn trai nhỏ của mình mỗi ngày thể hiện tình cảm bằng nhiều cách khác nhau mà mọi người đã quen với điều đó.
Kỳ thi kết thúc trong chớp mắt, buổi lễ kết thúc dự kiến sẽ tổ chức tiệc nướng toàn lớp, địa điểm được chọn tại khu nghỉ dưỡng thuộc sở hữu của gia đình Đào Dận.
Loại người nổi tiếng lại có gia thế giàu có này dù có tàn bạo đến đâu cũng sẽ được hầu hết mọi người tha thứ, tuy nhiên vì những hành động trước đây của cậu ta nên Cố An Thành vẫn rất ghét người này, anh không muốn Trần Viễn tiếp xúc với những người như vậy cho nên không có ý định tham gia bữa tiệc nướng. Nhưng Vương Huân và những người khác không đồng ý vì vậy anh không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý đi tới đó.
Sau khi thi tốt nghiệp còn cần phải tham gia kỳ thi cuối kỳ do trường tổ chức nhưng kết quả của kỳ thi đó cũng chẳng có tác dụng gì nên ai cũng được tính là đã tốt nghiệp, mọi người mang theo tâm trạng rất thoải mái đi ăn thịt nướng. Vì là hoạt động tập thể nên bầu không khí nhanh chóng nóng lên, không lâu sau khi bắt đầu mọi người đều tỏ ra phấn khích.
Gia đình Đào Dận đã chi trả toàn bộ chi phí cho bữa tiệc tối này. Trước đây hoạt động tập thể là Cố An Thành đưa tiền nên Vương Huân có chút sợ anh sẽ vì điều này mà không vui nên đặc biệt chọn ra một vài chỗ ngồi tốt. Tất nhiên Cố An Thành sẽ không để tâm chuyện như vậy bởi anh không còn tính bốc đồng kia nữa nên việc tiêu tiền này ai làm anh cũng chẳng để ý.
Tuy Trần Viễn không thích những nơi đông người nhưng lại khá vui vẻ khi được các bạn cùng lớp vây quanh. Khi cậu đi lấy một chiếc bánh nhỏ thì đụng phải Mục Dị đang trốn ở một bên không dám lại gần. Cậu đi tới chỗ đối phương thì người này lại nhanh chóng bỏ chạy.
Trần Viễn quay lại nói với Cố An Thành: "Mục Dị vừa ở bên kia, có lẽ cậu ấy muốn gặp Đào Dận."
Cố An Thành sợ Trần Viễn suy nghĩ nhiều nên cẩn thận lựa chọn lời nói: "Để cậu ta sớm tỉnh lại cũng là một điều tốt. "
"Đào Dận có nghiêm túc không?" Trần Viễn là người nhạy cảm nhất với loại vấn đề tình cảm này, lúc này cậu ấy cảm thấy có chút thương hại cho Mục Dị, đứa nhỏ này tựa hồ thật sự bị Đào Dận thu hút.
"Tớ không nghĩ vậy." Cố An Thành kéo Trần Viễn vào lòng: "Cho nên bị vứt bỏ là chuyện tốt. Bây giờ nhìn thấy Đào Dận với tình mới vui vẻ như cá thối đi tìm tôm thối này mới là trời sinh một đôi."
Trần Viễn rờ lấy môi Cố An Thành nói: "Chúng ta ở cùng nhau hơn một năm."
"Đúng vậy, Tiểu Viễn của tớ sẽ sớm lớn lên, có thể ăn được rồi." Cố An Thành trêu chọc rồi hôn lên mặt cậu: "Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, sau này nó sẽ gặp được người tốt."
"Ừ, tớ biết." Trần Viễn chỉ là cảm thấy có lỗi với đứa bé.
Cố An Thành thấy tâm tình cậu không tốt bèn dẫn cậu đi dạo trên con đường lát gỗ ván gần hồ. Biệt thự của nhà Đào Dận rất rộng, cách khu nướng thịt không xa có một cái hồ nhân tạo và xung quanh còn có mấy cái bè nước. Hai người nắm tay nhau đi dạo trên đó, bàn bạc về chuyến đi đến núi Ngọc Tâm trong vài ngày tới. Lúc sau hai người ngồi xuống một chiếc ghế dài bên hồ.
Trần Viễn rất có hứng thú với việc leo núi. Cậu rất thích hoạt động này nên không ngừng hỏi Cố An Thành xem anh có muốn tập leo núi trước không.
Cố An Thành buồn cười đến mức không nhịn được mà ôm cậu đặt vào lòng và bắt đầu di chuyển tay lên xuống.
Trần Viễn mỉm cười đếm trên đầu ngón tay: "Đồ biến thái, còn có năm tháng hai mươi mốt ngày."
"Tổ tiên nhỏ của tớ, xin hãy đếm ngược toàn bộ cho tớ." Cố An Thành nắm lấy tay cậu và hôn lên môi đối phương: "Bây giờ tớ sắp biến hình... Hừm? Mùi thịt ở đây để tớ cắn một miếng đi. Để tớ thử nó trước."
Trần Viễn bị anh cắn vào cổ, mặc dù không đau nhưng dù sao họ cũng đang ở bên ngoài. Ở phía trước, lúc cậu đang muốn đẩy anh ra thì giọng nói của Mục Dị từ phía sau hai người vang lên khá lớn.
Giọng nói rất to, họ không ngừng thắc mắc điều gì đó nhưng bởi vì họ nói quá nhanh nên Trần Viễn và anh không nghe rõ.
Có một hàng lau sậy chắn ngang con đường lát ván mà hai người cũng đang ngồi nên đám người Mục Dị không để ý có người tới đây mà vẫn đi thẳng về phía này.
Hai người kia càng ngày càng gần, giọng nói của đối phương có thể nghe rõ ràng chính là Đào Dận: "Tôi nói chứ cậu không phải là ghét tôi nhất sao? Chúng ta chia tay là kết cục tốt nhất."
"Được rồi tiền bối, anh nói anh thích em..." Nghe âm thanh đó có thể đoán Mục Dị gần như khóc.
"Cậu muốn cái quái gì vậy? Trước tiên nói tới việc tôi sẽ không bao giờ ăn cỏ cũ, chúng ta đã kết thúc rồi." Giọng điệu của Đào Dận không hề lạnh lùng nhưng những gì cậu ta nói lại khiến người đang nghe lén như Trần Viễn phải mở to mắt. Cậu cảm thấy người này quá vô tình. Cậu còn nhớ Đào Dận đã từng rất tình cảm ôm lấy cậu bé này sao bây giờ lại có thể nói chuyện như thế?
"Anh nói anh thích tôi, anh nói vậy mà! Anh nói..." Mục Dị bật khóc, ngơ ngác đứng đó không biết phải làm sao.
Trần Viễn gần như sắp khóc, hai mắt đỏ hoe nắm chặt tay bộ dáng như bị bắt nạt. Cố An Thành cảm thấy buồn cười khi thấy Trần Viễn buồn vì người khác chia tay.
Cậu nhóc ngốc nghếch.
Tuy nghĩ vậy nhưng anh vẫn ôm chặt Trần Viễn, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu.
"Ồ, hình như tôi đã nói rằng lúc đó tôi chỉ tò mò xem tán tỉnh một người như Trần Viễn thì cảm giác sẽ như thế nào nhưng Cố An Thành quá chú trọng vào chuyện đó nên tôi phải tìm người thử. Tôi chỉ tò mò thôi, không có gì khác nên cậu đừng hiểu lầm." Đào Dận nói xong như không hài lòng mà nói thêm: "Nhưng bắt đầu chỉ bằng cách trêu chọc cậu ấy thì chán lắm. Khẩu vị của Cố An Thành thật sự rất kỳ lạ."
Trần Viễn sửng sốt, Cố An Thành tức giận đến nổi gân xanh. Anh thấy đây đúng là một tên khốn nạn!
"Anh... Anh... Chưa bao giờ thích tôi?" Mục Dị hoài nghi nhìn Đào Dận: "Không hề có chút nào sao?"
"Có chút, cậu làm như vậy cũng được." Đào Dận lúc này không có để ý tới việc câu hỏi của đối phương có chút không đúng, cậu ta nói tiếp: "Nhưng của tôi quá lớn còn cậu lại quá chặt. Thôi nào, chúng ta không hợp nhau, cậu có thể tìm một người chồng "nấm kim châm" khác được không?"
Mục Dị khóc đến không nói nên lời. Người này rõ ràng là bị ép buộc, cậu ta nói với Đào Dận: "Anh là một kẻ cặn bã!"
"Ừ, tôi chỉ là một kẻ cặn bã thôi." Đào Dận vẫn cười cười rồi tiện tay đánh vào đầu Mục Dị sau đó quay người không chút do dự rời đi.
Mục Dị đứng đó hồi lâu mới tỉnh lại rồi bắt đầu khóc nức nở, mãi đến lúc sau Trần Viễn cũng suýt khóc.
Cố An Thành nắm tay Trần Viễn đi dọc theo ván gỗ rời đi.
Mục Dị vẫn đang khóc lóc tức giận và bối rối ở phía sau khiến Trần Viễn không thể phục hồi tinh thần. Cố An Thành dỗ dành cậu: "Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, mặc dù cậu ta không bằng cầm thú nhưng cắt đứt sạch sẽ thì về sau Mục Dị sẽ quên thôi."
"Cái gì, tớ nên làm gì đây?" Trần Viễn trông rất lo lắng.
Cố An Thành khó hiểu: "Cái gì?"
"Tớ, tớ cũng vậy... Bị cậu chọc ghẹo sau đó tớ đã đồng ý..." Trần Viễn sắp khóc: "Điều này rất nhàm chán sao?"
"Không, chồng cậu thích cậu như thế này!" Cố An Thành cõng Trần Viễn lên rồi chậm rãi đi bên hồ nhân tạo: "Cậu chỉ cần là chính mình, bộ dạng của cậu thế nào tớ đều yêu thích."
"An Thành..."
"Càng yêu chồng rồi?"
"Sao cậu lại giỏi nói chuyện tình yêu như vậy?" Trần Viễn kéo tai anh: "Cậu đã luyện tập với bao nhiêu người rồi?"
"Ôi đại bảo bối, thật sự kỹ năng của tớ chỉ dành cho cậu người khác cũng không thể nghe được một lời."
"Vậy cậu thích điểm gì ở tớ?" Trần Viễn vòng tay qua anh, áp mặt vào sau đầu đối phương.
Tuyệt, hay quá, Cố An Thành thầm nghĩ không ngờ có một ngày Trần Viễn lại chủ động hỏi vấn đề như vậy. Tiểu Viễn của anh cuối cùng cũng dũng cảm hơn một chút, anh nhịn không được trêu chọc cậu ấy: "Để tớ suy nghĩ... Thích điểm gì sao? Hừm... Thật khó để nghĩ..."
Trần Viễn mỉm cười vỗ vỗ lưng anh: "Nói, phải nói đủ trăm điều cậu thích mới thôi! Để cậu suy nghĩ lâu như vậy rồi!"
"Có hơn trăm điều là không đủ, tớ cảm thấy ngay cả một cuốn sách cũng không đủ." Cố An Thành mỉm cười đỡ cậu ấy dậy: "Đừng nhúc nhích lỡ như ngã thì sao?"
"Cậu đừng lấy cớ ngã xuống để trốn!" Trần Viễn dúi vào sau đầu Cố An Thành mà cắn một miếng báo thù.
"Trời ạ!" Cố An Thành khoa trương kêu lên: "Sao lại cắn tớ? Tớ muốn nuôi một tổ tông không được sao? Tớ có vi phạm pháp luật không?"
Trần Viễn cười lớn thay anh xoa xoa chỗ đau rồi nói vào tai anh: "Chúc mừng cậu, tiểu tổ tông của cậu thay mặt trăng tra tấn cậu rồi."