Cố An Thành chỉ đạo mọi người lần lượt chuyển đồ vào bên trong còn tài xế xe buýt cũng đã rời đi. Khu biệt thự được trang bị đầy đủ phương tiện di chuyển trên núi nên chỉ cần khi về xe buýt đến đón bọn họ là được rồi.
Loay hoay gần nửa ngày tất cả mọi người đều mệt mỏi vì vậy chỉ dọn dẹp đơn giản qua một chút rồi mỗi người chọn một phòng để vào chợp mắt.
Cận Nghiêu vừa mới treo vài bộ quần áo vào trong tủ đã nhìn thấy Lương Tiến đứng trước cửa phòng mình, sắc mặt khó coi như quỷ nhưng vẫn đứng đó giống như có điều gì đó muốn nói. Anh ta do dự một lúc rồi lại thôi, Cận Nghiêu chủ động hỏi: "Đứng đó làm gì?"
"Tôi có thể ở chung phòng với cậu được chứ?" Lương Tiến có chút không chắc chắn, đã lâu lắm rồi bọn họ không có một cơ hội giống như vầy kể từ khi Cận Nghiêu từ chối anh ta. Mặc dù họ vẫn xem như là bạn bè nhưng Cận Nghiêu cũng không cúp học nữa, tuy gặp nhau hằng ngày nhưng Lương Tiến vẫn cảm thấy giữa hai người có điều gì đó rất khác, bây giờ anh ta cũng không thể coi mọi thứ là điều hiển nhiên giống lúc trước được nữa, cũng không dám tuỳ tiện tận hưởng sự tốt đẹp mà Cận Nghiêu dành cho mình, anh ta quý trọng từng phút từng giây họ bên nhau và cũng muốn làm Cận Nghiêu hồi tâm chuyển ý nhưng lại sợ mình làm không đúng cách cho nên phần lớn thời gian anh ta chỉ im lặng đứng nhìn Cận Nghiêu mà thôi.
Đương nhiên Cận Nghiêu biết Lương Tiến đang suy nghĩ gì nên liếc đối phương một cái: "Phòng còn rất nhiều dùng còn không hết nữa là, biến đi tìm phòng mà ngủ đi."
"Ồ." Câu trả lời này hoàn toàn nằm trong dự tính của Lương Tiến, anh ta quay người rũ vai rồi đi sang phòng bên cạnh.
Cận Nghiêu nhìn dáng vẻ đáng thương của đối phương, suy nghĩ một lúc rồi mới thay cái quần dơ của mình ra sau đó đến phòng bên cạnh để phụ Lương Tiến sắp xếp đồ đạc. Khi đến đây Lương Tiến mang rất ít đồ chỉ có một túi đồ lót và mấy bộ đồ thể thao để thay mà thôi. Tuy rằng bọn họ phải ở nơi này gần nửa tháng nhưng Lương Tiến cảm thấy một tuần mình mặc một bộ cũng không thành vấn đề, anh ta trái ngược hoàn toàn với Cận Nghiêu.
Khi Cận Nghiêu vào phòng thì Lương Tiến đang tắm, sau khi tắm xong đi ra đã thấy Cận Nghiêu đang đem quần áo của mình cất vào trong tủ, theo thói quen Lương Tiến muốn lại gần nhưng không dám, anh ta nghiêng người gọi y: "A Nghiêu."
"Cậu mang quần áo quá ít, lỡ trên núi không có máy sấy khô thì cậu ở truồng mà đi hay sao?" Cận Nghiêu nhìn mấy bộ đồ thể thao ít ỏi rồi treo vào trong tủ cho anh ta sau đó lại nhìn cái túi trống rỗng.
Lương Tiến cười khúc khích muốn tiến lại gần Cận Nghiêu để ôm y một cái nhưng Cận Nghiêu lại đẩy lồng ngực của anh ta rồi cách xa ra: "Cả người cậu đầy nước không, tôi mới thay đồ xong đấy."
Lương Tiến tha thiết mong chờ nhìn y: "Cậu ghét bỏ tôi."
Cận Nghiêu nở nụ cười rồi nheo mắt lại có chút quyến rũ làm cho Lương Tiến hơi run rẩy, Cận Nghiêu nói: "Không sai."
Đáy lòng của Lương Tiễn vừa mới ấm lên được một chút thì lại lạnh đi, sau đó tuyệt vọng ngã xuống giường.
Cận Nghiêu sắp xếp đồ đạc cho anh ta xong liền sờ trán đối phương một chút bởi vì đôi khi say tàu xe cũng khiến người ta phát sốt, cũng may thể chất của Lương Tiến tương đối tốt nôn ra hết là ổn. Ngoại trừ sắc mặt có chút kém ra thì những mặt khác còn khá tốt.
Cận Nghiêu vỗ vỗ người anh ta vài cái để làm cho đối phương nhanh chóng đi vào giấc ngủ, còn mình thì đi xung quanh biệt thự một lần.
Đầu tiên y đi lên tầng ba, bên trái tầng ba có một căn gác xép nhỏ nhưng không có ai chọn nó cả, chủ yếu là do ở đó là tầng cao nhất luôn có ánh sáng mặt trời chiếu vào nên rất nắng nhưng nếu buổi tối ở đây ngắm sao thì không tệ chút nào bởi toàn bộ tầng gác trần nhà đều trong suốt.
Còn có bể bơi ở tầng trên tuy không lớn lắm nhưng không ngờ lại chứa được rất nhiều nước ở bên trong. Hình như nơi này đã dọn dẹp qua trước khi bọn họ đến.
Cận Nghiêu rất hài lòng với nơi này.
Khi xuống lầu y nhìn thấy Hách Văn Tĩnh đang thử mấy thiết bị thể thao ở phòng tập khiến y không khỏi bật cười. Cô ấy chẳng giống con gái một chút nào cả nhưng tính cách khá tốt thể lực cũng rất được, sau này chắc chắn sẽ có cuộc sống thật tốt...
Cận Nghiêu nhìn qua tất cả căn phòng một lần nên đại khái biết được từng người ở phòng nào. Đương nhiên Cố An Thành và Trần Viễn sẽ ngủ chung trong phòng ngủ chính, phòng ngủ chính nằm ở vị trí tốt nhất trong góc phía đông của tầng hai và đây chính là căn phòng duy nhất có diện tích tám mươi mét vuông. Không gian căn phòng rộng lại có giường lớn, quan trọng nhất là hai bên còn có cửa sổ sát đất ngoài ra còn có ban công rất rộng, từ nơi này có thể nhìn thấy cảnh sắc núi rừng ở bên ngoài thậm chí còn có thể nhìn thấy thác nước trên ngọn núi ở phía bên kia.
Phong cảnh thật sự rất đẹp. Những phòng khác cũng có thể nhìn thấy núi rừng nhưng không có tầm nhìn tốt như phòng này mà tất cả mọi người nhờ hai người họ nên mới đến được đây nên đương nhiên cũng không chọn phòng này.
Vương Huân và Triệu Hải chọn phòng ngủ thứ hai bởi vì phòng này cũng rất rộng, hai người cũng rất náo nhiệt nên chọn ở chung trong một phòng. Tất Tam thì chọn một căn phòng xa hơn nói rằng nó có thể giúp cậu ta tịnh tâm nên mọi người chỉ tỏ ra vẻ đã hiểu ý của cậu ta mà thôi.
Hách Văn Tĩnh chọn một căn phòng bên cạnh phòng thiết bị để tiện cho việc vận động. Phòng của Lương Tiến và Cận Nghiêu ở sát bên cạnh nhau và đều ở phía đông cả. Tuy phòng không quá lớn nhưng cũng có phòng tắm riêng nên Cận Nghiêu khá hài lòng.
Ngoại trừ những căn phòng này ra thì ở tầng một còn khá nhiều phòng trống cho thấy nơi này thật sự rất lớn.
Cận Nghiêu lại xuống dưới lầu nhìn qua phòng bếp một chút. Trong phòng bếp có hai cái bếp từ, nồi niêu xoong chảo dầu ăn muối, nước sốt và giấm đều có đủ trong tủ lạnh cũng có đầy nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, thậm chí ở ngăn lạnh còn có đầy bia. Cận Nghiêu cầm lấy một lon lên khui ra rồi uống một ngụm.
Rất mát và ngon.
Cận Nghiêu bắt đầu thu dọn đồ đạc đem một ít trái cây và đồ ăn nhẹ họ mang theo bỏ vào trong ngăn trữ đồ tươi, đồ uống và rượu thì để vào ngăn ướp lạnh còn những đồ ăn vặt khác thì đặt lên bàn trà trong phòng khách. Sau đó y đặt tất cả thiết bị du lịch vào trong tủ, tiện tay đem mấy đôi giày mọi người vứt tùm lum sắp xếp vào trong tủ giày.
Sau khi dọn dẹp xong y quay lại phòng bếp nấu một nồi chè hạt sen mộc nhĩ đường phèn, đợi nó nguội một chút rồi mới múc một bát đem vào phòng Lương Tiền.
Vì say xe nên anh ta ngủ rất say, Cận Nghiêu mang chè vào rồi để trên tủ đầu giường sau đó ngồi ở bên mép giường sờ trán Lương Tiến một cái, cũng may không quá nóng.
Cận Nghiêu thở dài, y còn có rất nhiều điều phải làm sao lại đi quản anh ta làm gì cơ chứ?
Y đã nghĩ đến việc thờ ơ với đối phương hơn thế nhưng y không thể làm thế được bởi y đã quen chăm sóc cho tên ngốc này từ khi bọn họ quen biết nhau. Tuy lúc bắt đầu không mấy vui vẻ nhưng sau đó hai người thân thiết đến mức ngủ chung một giường, ăn chung một bát cơm. Nói cho cùng thì Lương Tiến nghĩ gì mà chỉ cho rằng hai người chỉ là bạn bè cơ chứ.
Cận Nghiêu không nhịn được mà nhéo mũi Lương Tiến.
Anh ta bị chạm vào thì tự động há miệng ra nhưng vẫn ngủ rất say. Cận Nghiêu bị đối phương chọc cho bật cười, cúi xuống cắn môi dưới của anh ta một cái. Lương Tiến hừ nhẹ rồi động đậy một chút nhưng không tỉnh giấc.
Cận Nghiêu kéo chăn đắp lên bụng anh ta để tránh bị lạnh bụng. Có đôi khi Lương Tiến cũng khá rụt rè, có lẽ là bị y doạ sợ rồi. Những điều này y đều hiểu cả nên cũng không vội vàng.
Cận Nghiêu sờ đôi lông mày của đối phương, mặc dù gương mặt của anh ta hơi xấu một chút nhưng lông mày lại rất đẹp. Cận Nghiêu kéo mạnh lông mày của anh ta, theo phản xạ có điều kiện thì mí mắt của Lương Tiến run lên, Cận Nghiêu nhìn một chút rồi đứng dậy rời đi.